Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 124




Văn Giai Hòa vội vàng mang nhân vật chính đến bệnh viện thú cưng trị liệu, nhưng thật đáng tiếc, thân thể mèo nhỏ bị thương rất nặng cộng thêm bị lạnh, không cứu được.

Nhân vật chính tuyệt vọng, cũng không cam lòng. Hắn cào cào Văn Giai Hòa đang cùng bác sĩ thương lượng muốn cho hắn chết không đau đớn không, mạnh mẽ chống thân thể suy yếu nhảy xuống giường bệnh, kêu meo meo chạy tới bên cạnh xe Văn Giai Hòa đậu ở ngoài bệnh viện.

Văn Giai Hòa mềm lòng, hắn từ chối đề nghị của bác sĩ, quyết định mang mèo nhỏ về nhà hầu hạ.

Sau khi tới Văn gia, nhân vật chính chịu đựng thân thể càng ngày càng khó chịu, lén Văn Giai Hòa dùng máy tính của hắn viết di thư cho mẹ hắn cùng Thường Diệu. Một tuần sau, hắn gian nan viết xong di thư gửi mail cho mẹ hắn cùng Thường Diệu, cô đơn chết đi.

Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhân vật chính lần thứ hai mở mắt ra, hắn phát hiện mình cư nhiên đã trở về thân thể của mình, vả lại ánh mắt của hắn lại xuất hiện dị năng, có thể xuyên qua vách tường nhìn thấy đoàn người qua lại bận rộn trên hành lang!

Diệp Chi Châu: “…..”

Sau khi tỉnh dậy nhân vật chính nhanh chóng khỏi hẳn xuất viện, sau đó hắn kinh sợ phát hiện Tần Thư Hậu tông hắn không bị pháp luật trừng trị, vẫn là đại thiếu gia Tần gia cao quý. Mà người mẹ tham lam của hắn sau khi lừa lấy một số tiền bịt miệng lớn của Tần gia đã ném hắn đến bệnh viện rồi chạy mất. Hắn tìm đi Tần gia muốn đòi công bằng, lại bị Tần lão gia tử chán ghét đuổi ra ngoài, còn cảnh cáo hắn không cần vọng tưởng dựa vào chuyện này nhận tổ quy tông. Nhân vật chính lúng túng lại phẫn nộ, yên lặng ở trong lòng thề rằng về sau nhất định sẽ đạp Tần gia dưới chân!

Nhân vật chính về trường học, lại tuyệt vọng phát hiện Tần gia lại vô sỉ mua chuộc trường học, để trường học lấy lí do hắn trốn học quá nhiều đuổi học hắn! Lúc này Thường Diệu gọi lại đây, nhân vật chính đột nhiên nhớ tới chuyện lúc mình biến thành người thực vật thì đối phương lại tiêu sái xuất ngoại, trong lòng vừa ủy khuất lại khổ sở. Vì thế hắn cắt đứt điện thoại của Thường Diệu, bẻ sim, biến mất ở kinh thành.

Nhân vật chính có dị năng mang theo ít tiền đi tới nơi đổ thạch ở tỉnh Y, sau đó kinh hỉ phát hiện hắn có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch để xác định có phỉ thúy bên trong hay không! Hắn thử thăm dò dùng tiền trong tay mua một ít, quả nhiên đổ trướng, tiền vốn lúc đầu trực tiếp tăng lên mấy lần!

Người xưa nói rất hay, đại nạn không chết tất có hậu phúc, sau khi trải qua đủ loại tuyệt cảnh, rốt cục phúc khí của nhân vật chính đã đến!

Trong vòng hai tháng, nhân vật chính liền ngồi vững ở vị trí tân tiểu vương tử trong giới đổ thạch, lượng phỉ thúy trong tay lại vượt xa một số đổ thạch sư uy tín lâu năm. Nhưng vào lúc này, hắn gặp lại sạn thỉ quan thứ ba của hắn, Cố Nghị, tới tỉnh Y mua nguyên liệu. Nhớ tới đã từng có ý cầu cứu người này lại bị đối phương coi thành yêu quái đưa đến trong chùa, hắn vừa thẹn vừa giận, sau đó cứng rắn cự tuyệt đề nghị mua nguyên liệu của đối phương.

Cố Nghị thân là người thừa kế, tính tình vốn bách chiến bất khuất. Công ty rất cần nhóm phỉ thúy cao cấp trên tay nhân vật chính, hắn muốn mua, hắn nhất định phải mua, người nào cản trở cũng không được. Vì thế Cố Nghị bắt đầu không ngừng “vô tình gặp được” nhân vật chính, sau khi theo tần suất “vô tình gặp được” một ngày ba bữa cùng nhân vật chính nói tới chuyện mua phỉ thúy.

Nhân vật chính quả thật muốn hỏng mất, hắn nhớ lại đã từng được người này coi thành đại gia mà cung phụng, còn hiện giờ lại bị đối phương coi như con chuột đuổi theo cả ngày, nhất thời nóng đầu, nói ra chuyện trong công ty đối phương có nôi quỷ khi hắn còn làm mèo vô tình biết được, còn nói ra tên của nội quỷ kia cùng chuyện nội quỷ lấy tài tài liệu gì từ trong thư phòng.

Cố Nghị kinh hãi, tiện đà nghi hoặc, nhân vật biết mình nói lỡ miệng, vội xách hành lý chạy đến tỉnh lân cận tham gia giám định cổ ngọc khí.

Do vội vã xử lý chuyện nội quỷ, Cố Nghị không đuổi theo, nhân vật chính mới vừa nhẹ nhàng thở ra thì liền kinh sợ phát hiện thân ảnh của nam chủ thứ năm Tiêu Thụy cùng nam chủ thứ sáu Văn Giai Hòa trong lúc tham gia giám định, vả lại hai người kia còn có vẻ quen biết nhau, còn đúng lúc đang nói về đề tài nuôi mèo!

Nhân vật chính nhớ tới hai bức di dư dùng máy vi tính Văn Giai Hòa gửi đi, trong lòng kinh hãi, vội giả mạo thành người sưu tầm đồ cổ ngốc nghếch nhiều tiền cường thế sáp nhập cuộc nói chuyện của hai người, nhanh chóng dời đề tài.

Tiêu Thụy làm tiểu vương tử đồ cổ, bản thân cũng là một chuyên gia giám định cùng tu bổ di sản văn hóa vô cùng lợi hại. Hắn thấy nhân vật chính cầm rất nhiều tiền tiêu xài phung phí, không nói hai lời liền mang theo nhân vật chính tới cửa hàng của mình, đem một số đồ cổ không trưng bày cho hắn chọn.

Văn Giai Hòa xuất thân từ thư hương thế gia, chịu ảnh hưởng sở thích sưu tập đồ cổ của ông mình, đối với giám định sách cổ tranh cổ cũng rất có thiên phú. Hắn thấy nhân vật chính không có nơi sưu tầm cụ thể, liền mang tâm tính người trong nghề dẫn người ngoài nghề, cùng Tiêu Thụy cẩn thận giảng giải những hạng mục cần thiết khi sưu tầm đồ cổ cho nhân vật chính, còn tri kỷ nói cho hắn biết không cần bị Tiêu Thụy giả bộ lành nghề lừa gạt.

Tiêu Thụy nghe vậy giả bộ tức giận, làm bộ muốn đuổi bạn tốt quấy rối đi, nhân vật chính vội ngăn lại hai người sắp cãi nhau, tỏ vẻ tin tưởng nhân phẩm Tiêu Thụy. Lúc làm mèo của Tiêu Thụy hắn đã hiểu rõ tính tình cùng việc kinh doanh của Tiêu Thụy, tuy rằng Tiêu Thụy thích giả bộ, nhưng hắn giả bộ cũng không phải vì gạt người, mà là vì không cho người khác bị lừa. Nghề chính của Tiêu Thụy chính là tu bổ cùng với giám định đồ cổ.

Tiêu Thụy được tín nhiệm lập tức coi nhân vật chính là bằng hữu, mức độ hảo cảm cuả Văn Giai Hòa đối với nhân vật chính đột nhiên tăng lên, ba người nhanh chóng quen thuộc với nhau.

Sau vài ngày giám định kết thúc, Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa về kinh thành, nhân vật chính đứng ở sân bay mờ mịt mất đi phương hướng. Hiện giờ tiền tài trong tay hắn đủ cho hắn sống tiêu dao mấy đời, nhưng cuộc sống lại không có mục tiêu. Tỉnh Y là địa phương kiếm tiền, không phải là nhà, hắn nhìn người đến người đi, không biết nên đi nơi nào.

Cố Nghị vừa mới thanh lý xong nội quỷ lúc này gọi điện thoại tới, tỏ vẻ vì cảm tạ hắn trợ giúp, quyết định giá thu mua phỉ thúy cao thêm một bậc. Nhân vật chính cạn lời, sau đó đột nhiên dâng lên một suy nghĩ trong đầu —— hắn quyết định mở một cửa hàng châu bảo đoạt sinh ý với Cố Nghị!

Cố Nghị mua phỉ thúy không thành, còn thu hoạch thêm một kình địch kinh doanh trong tương lai. Hắn nhíu mày, hắn trầm tư, cuối cùng hắn quyết định đến chùa lạy phật. Gần đây mọi việc không thuận, hắn nhất định là xuất môn đạp phải phân chó rồi. Trong chùa hết thảy đều bình thường, mấy chú mèo bị vứt bỏ vẫn được nuôi trong căn phòng ấm áp của nhà sư, nhưng chủ nhân của chúng nó lại không quay lại. Cố Nghị có chút thương cảm, còn có chút lo lắng cho mèo nhỏ của mình ở bên ngoài sống không tốt.

Lão hòa thượng ra ngoài đi dạo trở về đi ngang qua, thấy hắn đang nhìn mấy con mèo con, liền nói cho hắn biết mèo nhỏ đã trở về cơ thể của mình, hắn không cần lo lắng nữa. Cố Nghị nghe không hiểu ra sao, sau đó đột nhiên nhớ tới nguyên nhân hắn đưa mèo nhỏ lại đây, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

Nhân vật chính quyết định mở cửa hàng châu bảo tinh thần hứng khởi về kinh thành, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mời chào đủ loại nhân tài, mua một cửa hàng, bắt đầu chuẩn bị khai trương. Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa nghe nói hắn về đây, tri kỷ chạy tới hỗ trợ. Cố Nghị khi rảnh rỗi cũng tới ngồi một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt sâu không lường được nhìn nhân vật chính, làm da đầu nhân vật chính run lên, vô cùng muốn đuổi đối thủ cạnh tranh tương lai này đi.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua, cửa hàng châu bảo rốt cục khai trương. Ba vị nam chủ đã quen thuộc với nhau, nhân vật chính dần dần quên chuyện biến thành mèo, cùng nhóm nam chủ ở chung càng ngày càng hòa hợp, mà tâm tư của ba vị nam chủ đối với nhân vật chính lại từ từ biến hóa.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Cửa hàng nhân vật chính chuyên về hàng hóa số lượng có hạn, cùng Cố Nghị cũng không có xung đột. Ôm một loại tâm tính nuôi mèo quỷ dị, Cố Nghị bắt đầu vì nhân vật chính giật dây bắc cầu sinh ý cho hắn, sấm rền gió cuốn giúp hắn mở rộng thị trường, để cửa hàng của hắn nổi tiếng ở trong giới quyền quý của kinh thành. Vì vậy nam chủ thứ hai Vũ Khải Ân thân là đại biểu cho nhóm nhị đại quần là áo lụa mang theo rất nhiều tiền tìm đến, sau đó đối với nhân vật chính kinh vi thiên nhân, rồi bắt đầu đối với nhân vật chính bám riết không tha.

Nhân vật chính trăm triệu lần không nghĩ tới sạn thỉ quan đầu tiên của hắn cư nhiên là cong. Còn vừa lúc thích hắn nữa chứ! Hắn vừa sợ lại 囧, vì trốn tránh đối phương dây dưa, hắn không thể không lấy cớ đi công tác tìm liêu tử chạy tới tỉnh Y. Sau đó hắn gặp nam chủ thứ ba trên máy bay, sạn thỉ quan thứ hai Thời Giản Văn, còn vô cùng kinh ngạc phát hiện người ngồi bên cạnh Thời Giản Văn cư nhiên là Thường Diệu –  người mà lẽ ra đang làm trao đổi sinh ở nước ngoài!

Thường Diệu nhìn thấy nhân vật chính thì hết sức kích động, trực tiếp tiến lên ôm lấy hắn, nói xin lỗi liên tục, còn nói không nên vì kiếm tiền thuốc men cho hắn mà lựa chọn đáp ứng yêu cầu trao đổi xuất ngoại của trường học, đáng lẽ phải ở lại trong nước chăm sóc hắn cho tốt. Nhân vật chính đang chuẩn bị đẩy hắn ra nghe vậy ngẩn người, sau đó vội vàng hỏi hắn lúc trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Máy bay cất cánh, Thời Giản Văn tri kỷ nhường vị trí của mình lại cho nhân vật chính, để tiện cho hai người giao lưu. Nhân vật chính vô cùng cảm kích, đối với sạn thỉ quan thứ hai này mức độ hảo cảm thẳng tắp tăng lên.

Sau khi ngồi xuống Thường Diệu sắp xếp lại ngôn ngữ, giải thích chuyện lúc đầu. Thì ra lúc nhân vật chính bị tai nạn xe cộ vào bệnh viện Tần gia liền đến náo loạn một lần, mẹ của nhân vật chính thấy con trai thành người thực vật, phỏng chừng vô vọng nhận tổ quy tông, liền xảo trá ôm một số tiền lớn từ Tần gia rồi bỏ nhân vật chính ở nhà rồi chạy mất —— đó cũng là nguyên nhân vì sao nhân vật chính khi biến thành mèo trộm trở về nhà có thể nhìn thấy thân thể của mình.

Thường Diệu biết được việc này thì vừa sợ vừa giận, nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ là một học sinh bình thường, trong nhà cũng không giàu có, vô lực chống đỡ tiền trị liệu cho nhân vật chính. Lúc này thầy giáo tìm hắn nhắc tới chuyện trường học muốn chọn hắn làm trao đổi sinh, còn nói trao đổi sinh sẽ nhận được một khoản học bổng phong phú. Thường Diệu vội vàng đồng ý làm trao đổi sinh, sau đó cầm học bổng đưa nhân vật chính về bệnh viện, thuê hộ công sắp xếp thích đáng xong mới lưu luyến không rời xuất ngoại.

Mấy tháng sau Thường Diệu đột nhiên nhận được di thư do nhân vật chính gửi tới, hắn kinh hãi vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện, lại được báo rằng nhân vật chính vẫn hôn mê. Hắn tưởng có người trộm email của nhân vật chính đùa dai, liền không để ý chuyện này nữa, kết quả không quá mấy ngày bệnh viện đột nhiên gọi điện thoại tới nói nhân vật chính đã tỉnh, vả lại đã ra viện. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho nhân vật chính, nhưng không có người nhận, sau đó là tắt máy. Hắn vô cùng lo lắng, vội vàng xin phép về nước, lại biết được nhân vật chính đã bị đuổi học, còn mất tung tích.

Thường Diệu hoang mang lo sợ, lúc ra khỏi trường thì bị tai nạn xe cộ gãy xương, không thể ra nước ngoài được, vì thế trường học hủy bỏ tư cách trao đổi sinh của hắn, cũng yêu cầu hắn trả lại một nửa học bổng. Vì muốn mau chóng trả lại nửa suất học bổng, sau khi khỏi hẳn Thường Diệu chủ động theo học trưởng Thời Giản Văn, hy vọng có thể kiếm được ít tiền, sau khi trả hết thì đi tìm nhân vật chính.

Tất cả đều là hiểu lầm, nhân vật chính biết được chân tướng vừa thẹn vừa hối hận, vội kể lại chuyện mình đã trải qua, xét thấy trường hợp không đúng, hắn giấu đi chuyện biến thành mèo.

Máy bay đáp xuống đất, hai người quay về lại với nhau. Nhân vật chính trấn an xong Thường Diệu lại ôm hảo cảm với sạn thỉ quan thứ hai, chủ động cùng Thời Giản Văn nói chuyện. Tính tình Thời Giản Văn ôn hòa không để ý hai người trước đó thất thố, tự nhiên ôn hòa cùng hắn nói chuyện với nhau, hai người nhanh chóng quen thuộc.

Thường Diệu cùng Thời Giản Văn duy trì hạng mục ở tỉnh Y hai tháng, nhân vật chính cũng liền ở tỉnh Y hai tháng, trong lúc này tình cảm của Thường Diệu đối với nhân vật chính biến hóa, mà tình cảm của nhân vật chính đối với Thời Giản Văn cũng biến hóa, không khí giữa ba người ẩn ẩn có chút ái muội quái dị.

Hai tháng sau, nhân vật chính về kinh thành, Vũ Khải Ân tìm tới cửa đầu tiên, vì thế ngày tháng lúc nào cũng bị dây dưa lại bắt đầu. Ôm tâm tư cho muốn để ai biết, nhân vật chính bị dây dưa liền hướng Thời Giản Văn xin giúp đỡ, dần dần, Thời Giản Văn cũng chậm rãi sinh ra hảo cảm với nhân vật chính.

Cố Nghị nhìn thấu tâm tư của nhân vật chính, ôm tâm tình ghen tỵ mèo do mình nuôi lớn lại bị người khác cướp đi, bắt đầu ấu trĩ tìm việc cho nhân vật chính làm, khiến nhân vật chính bận không có thời gian đi ái muội với Thời Giản Văn. Nhân vật chính tức giận, cùng với Cố Nghị cãi nhau, Cố Nghị bất vi sở động, quyết định muốn kéo con mèo nhỏ đi sai đường của mình trở về!

Thường Diệu vừa mới tới cửa tìm nhân vật chính, thấy nhân vật chính cư nhiên trừ bỏ Thời Giản Văn cùng Vũ Khải Ân ra còn trêu chọc thêm một Cố Nghị, vừa ghen vừa giận, trực tiếp hướng nhân vật chính thổ lộ. Nhân vật chính kinh ngạc, Cố Nghị liếc mắt, Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa tới cửa tìm nhân vật chính ăn cơm tâm tình vi diệu ngừng bước, chắn trước Vũ Khải Ân hằng ngày lại đây dây dưa nhân vật chính, vì thế Vũ Khải Ân la lối om sòm, lại rất không khéo vạ lây tới Thời Giản Văn đến tìm nhân vật chính nói chuyện trở về trường đi học lại.

Sáu vị nam chủ tề tụ, không khí thực xấu hổ cũng thực vi diệu. Có gia hỏa Vũ Khải Ân e sợ thiên hạ bất loạn, không khí rất nhanh liền từ xấu hổ được hâm nóng lên, nóng đến trực tiếp muốn nổ. Kết quả nổ đến đề tài nuôi mèo của vài vị nam chủ.

Vũ Khải Ân nhắc tới Tiểu Bạch nhà hắn rời nhà trốn đi, Thời Giản Văn cũng nhắc Bánh Bao nhà mình rời nhà trốn đi, Cố Nghị mang vẻ mặt “Mèo nhà tôi là ăn cơm bách tính lớn lên” an tĩnh xem cuộc vui, Tiêu Thụy thì biểu tình vặn vẹo nhắc tới chuyện Miêu đại gia nhà hắn không biết bắt chuột, cuối cùng, Văn Giai Hòa nhíu mày nói đến con mèo cứu hắn lúc trước, còn nói tới chuyện trong máy tính vô cớ xuất hiện hai email gửi di thư ….. Lúc trước hắn còn tưởng rằng email kia là ai đó đùa dai hoặc là máy tính bị nhiễm virut …..

Thường Diệu khiếp sợ nhìn về phía nhân vật chính, nhân vật chính thì vẻ mặt chết lặng nhìn một phòng sạn thỉ quan, sau đó cam chịu thừa nhận chuyện đã từng biến thành mèo. Vì thế nhóm nam chủ lần thứ hai nổ tung, mọi người đều cho là mình mới là chủ nhân của nhân vật chính, cho nên nhân vật chính hẳn là phải cùng một chỗ với mình! Chỉ có Thời Giản Văn yên lặng lui về phía sau, xoay người rời đi.

Nhân vật chính sốt ruột, vội vàng đuổi theo, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân vật chính lần thứ hai bị tai nạn xe cộ, lần thứ hai biến thành người thực vật, lần thứ hai nhập vào một con mèo.

Nhóm nam chủ cũng không biết nhân vật chính nhập vào một con mèo, bọn họ vừa lo vừa giận, tra ra được nhân vật chính bị tai nạn xe cộ cư nhiên lại là bút tích của thiếu gia Tần gia Tần Thư Hậu, liền phẫn nộ chèn ép Tần gia sụp đổ, sau đó đưa Tần Thư Hậu vào ngục giam.

Nhân vật chính biến thành mèo do dự một lúc quyết định trước không tìm mấy vị nam chủ, hắn ngồi xổm i ở bồn hoa bệnh viện nhìn lên không trung, lẳng lặng tự hỏi tình cảm của mình. Mà mấy vị nam chủ canh giữ ở bên giường bệnh của nhân vật chính lại nhận được thông báo khó qua khỏi của bác sĩ. Trong lúc tuyệt vọng, Thường Diệu là người đầu tiên nói, nếu nhân vật chính tỉnh lại, hắn nguyện ý cùng người khác đồng thời bồi ở bên người nhân vật chính. Mấy vị nam chủ nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó lần lượt gật đầu theo.

Trong bồn hoa bệnh viện, nhân vật chính bị bảo vệ đuổi đi, sau đó bi thảm bị đội bắt chó mèo bắt được, trực tiếp thăng thiên. Vì thế nhóm nam chủ vừa mới gật đầu phụ họa xong lời của Thường Diệu thì phát hiện lông mi nhân vật chính run rẩy, sau đó tỉnh lại. Mọi người đều là nam nhân lời hứa đáng giá nghìn vàng, sao có thể nói mà không giữ lời chứ! Cho nên bọn họ chỉ cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó liền chấp nhận cùng nhau bồi nhân vật chính.

Sau đó nhân vật chính phát hiện mình có tới sáu sạn thỉ quan, bắt đầu cuộc sống được bao dưỡng hạnh phúc.

Diệp Chi Châu dùng móng vuốt lay thủy tinh cầu, không còn lời gì để hỏi thượng thiên. Nhóm nam chủ à, vì sao mọi người lại qua loa quyết định vận mệnh của mình như vậychứ …… Cùng người khác chung người yêu không phải là một sự kiện cần rối rắm sao? Còn có nhân vật chính, không phải cậu thích Thời Giản Văn sao, nhưng vì sao cậu lại muốn Thời Giản Văn cũng thích cậu rồi sau đó còn tiếp nhận những nam chủ khác?

Không hiểu, cậu hoàn toàn không hiểu, có lẽ là do bộ não của thân thể này có dung lượng quá nhỏ, cậu không thể nào hiểu được suy nghĩ của nhân vật chính cùng nhóm nam chủ.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, sau đó ánh sáng bị che lại, sau cổ căng lên, thân thể bị động bay lên không. Cậu kinh hoảng hét lên, lại phát hiện mình chỉ phát ra vài tiếng gâu gâu biến điệu, vì thế cậu lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Một khuôn mặt đẹp trai không biểu tình gì xuất hiện ở trước mặt cậu, mở miệng liền vạn tiễn xuyên tâm, “Kêu thật khó nghe.”

Cậu dùng cái đuôi che khuất bộ vị trọng điểm, hướng y nhe răng. vương bát đản khốn kiếp, rốt cuộc là ai dọa người trước, còn dám ghét bỏ cậu kêu khó nghe, có tin là tôi cắn anh không!

“Dáng vẻ cũng xấu.”

“Gâu gâu (Câm miệng hỗn đản)!”

Soái ca ghét bỏ nghiêng đầu, “Thật ồn.”

Diệp Chi Châu giận giơ vuốt lên, bất đắc dĩ vuốt quá ngắn, không cào tới.

“Thật vô dụng.”

Xì, Diệp Chi Châu lần thứ hai bị trúng tên, phẫn nộ quyết định chờ lúc được tự do sẽ đến gần cắn cho nam nhân đáng giận này một cái, để đối phương đi tiêm mấy mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại mới được!

Thủy tinh cầu lăn lăn, trầm mặc. Quả nhiên kí chủ rất là lợi hại, nhanh như vậy liền thích ứng cuộc sống làm thú cưng rồi.

Ông chủ đúng lúc đi tới, cười nói, “Cố tiên sinh tới đón Tiểu Bạch hả? Yên tâm, thân thể Tiểu Bạch không sao cả, không ăn cơm là bởi vì nó còn quá nhỏ, thức ăn chó rất cứng, cần phải ngâm cho mềm thì nó mới ăn được, hoặc là trực tiếp mua luôn đồ ăn mềm. Đúng rồi, sữa bột cũng có thể, nhưng uống sữa bột nhất định phải ăn thêm cơm, sữa bột tiêu hóa nhanh lắm.”

“Nó không phải là Tiểu Bạch.” Soái ca rốt cục thả cổ Diệp Chi Châu ra, đổi thành ôm cậu vào trong ngực vuốt ve, thản nhiên nói, “Nó tên là Tiểu Cường.”

Diệp Chi Châu đang suy đoán Cố tiên sinh này có phải là nam chủ thứ nhất Cố Nghị hay không nghe vậy liền nổ tung, cắn áo y điên cuồng nhai nhai. Tiểu Cường cái đầu anh! Còn không bằng tên Tiểu Bạch đâu, ít nhất Tiểu Bạch vẫn là chó, mà Tiểu Cường là trực tiếp chỉ con gián mà!

Soái ca cúi đầu, từ miệng cậu rút áo ra, lạnh buốt uy hiếp, “Cắn hư một bộ quần áo, ngủ ba ngày ở toilet.”

“……” Diệp Chi Châu yên lặng nhả áo y ra, còn tri kỷ liếm liếm.

“Chống đối chủ nhân một lần, ăn cơm không ba ngày.”

Diệp Chi Châu ngửa đầu nhìn y, ngốc vụng lắc lắc cái đuôi. Nhìn phân thượng cơm cha áo mẹ của người này, cậu nhịn!

“Ngoan.” Soái ca mặt lạnh sờ sờ lỗ tai cậu, từ trong túi lấy ra một bảng tên cho chó, “Tao là Cố Nghị, mày là Cố Cường, nhớ kỹ, mày là chó Cố Nghị nuôi, không được phép sợ hãi.”