Thời điểm Lê Hi mở mắt một lần nữa, người đã trở lại không gian chủ thần.
Hắn sống mấy nghìn năm ở Tu Chân Giới nên khi trở lại đây có chút không quen.
Nhìn cảnh vật xung quanh có phần vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lê Hi khẽ thở dài.
"Mệt mỏi sao?" Chủ Thần đúng lúc mở miệng hỏi.
"Không sao." Lê Hi lắc đầu:"Chỉ là có chút không quen."
"Vậy em có muốn nghỉ ngơi không?"
"Không cần, trực tiếp đi tới thế giới sau."
"Được."
Theo thanh âm Chủ Thần rơi xuống, cảm giác không gian bóp méo quen thuộc lần nữa bao phủ thân thể Lê Hi.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã được đưa đi.
Sau khi Lê Hi rời đi, không gian chủ thần không có một bóng người dần thay đổi.
Hắc ám vô tận từ từ rút đi, bầu trời đầy sao bị ánh sáng mặt trời dần thay thế, lộ ra ánh sáng.
Trên vương tọa, một nam nhân cực kỳ tuấn tú cao quý cau mày.
Ánh mắt của y hết sức nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại mơ hồ lộ ra bất đắc dĩ.
Khi y nâng lòng bàn tay lên, một cậu bé lớn chừng ngón cái đang ngồi phía trên, gương mặt cũng lạnh nhạt đối mặt với y.
Cậu bé mặc dù còn nhỏ, nhưng ngũ quan cũng đã thành hình, 8 phần tương tự với nam nhân, nhưng cặp mắt phượng rực rỡ lại giống hệt Lê Hi.
Nam nhân cẩn thận đưa ngón tay ra sờ sờ tóc cậu bé, lại đổi lấy một tiếng non nớt ngượng ngùng: "Phụ thân."
Phải làm sao bây giờ?
Y có chút buồn rầu. Tiên Khôi do Lê Hi luyện chế tại Tu Tiên Giới sau khi bị Tiên Quân giấu đi, lại bất ngờ nở ra từ trứng, thậm chí còn đi theo Lê Hi trở về không gian chủ thần.
Mà bên kia, Lê Hi hoàn toàn không biết chuyện đã tới thế giới mới.
Khi Lê Hi tỉnh lại, lại thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Một trận đau đớn kịch liệt dần ăn mòn thần kinh đau đớn của hắn, nhưng càng làm cho người sợ hãi, chính là hai chân từ đầu gối trở xuống không có cảm giác gì.
Cắn môi dưới, Lê Hi đem tiếng rên rỉ sắp thốt ra mạnh mẽ nuốt vào, nhắm mắt lại bắt đầu xem xét tài liệu của thế giới này.
Đây là thế giới Ngự Thú. Các đại lục được ngăn cách bởi đường biển chia làm bốn quốc gia.
Tuy khoa học kỹ thuật cũng không thấp, nhưng vẫn như trước dựa vào Thú Nguyên Lực làm nguồn năng lượng chính. Vì vậy ở đại lục, địa vị Thú Hồn sư cao hơn tất cả, là địa vị tuyệt đối.
Nam chủ thế giới này tên là Giang Lạc, là vị thần bước ra từ khu ổ chuột.
Cuộc sống của Giang Lạc từ nhỏ nhấp nhô, bản thân là phế thú hồn, bởi vì thủ pháp gia truyền chế tạo Ma Đạo Khí đặc thù nên cha mẹ gã bị quý tộc tham lam mơ ước hại chết, nên khi còn nhỏ gã đã phải lưu lạc bên ngoài chỉ có thể dựa vào làm mấy công việc vụn vặt mà sống.
Bởi vậy, Giang Lạc tràn ngập cừu hận đối với quý tộc và hoàng thất đế quốc, phát thệ nhất định sẽ có ngày lật đổ hoàng quyền.
Tình cờ gã cứu mạng một vị cao cấp Ngự Thú Sư, cũng vì vậy được tiến cử nhập học, cho dù thiên tư không đủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào học viện làm học sinh dự thính, từ nay về sau bắt đầu truyền kỳ.
Còn nguyên thân Trình Hoàn chính là thái tử đế quốc Hoa Vân nơi Giang Lạc ở. Trình Hoàn thiên tư thông minh, sách lược bách biến, lại mang "Ngự Thú bảo điển" đặc thù của hoàng thất, có thể phóng ra ngự thú đẳng cấp cao, tùy ý buộc ma thú cho bản thân sử dụng. Là thiên tài hoàng tộc đế quốc.
Nhưng lại bởi vì công chúa điêu ngoa do Đệ Nhị Phi sinh ra xúc phạm Giang Lạc mà bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, không thể không cùng gã tiến hành thi đấu sinh tử.
Sau khi bị Giang Lạc ám toán trên lôi đài, hắn mất đi hai chân, thú hồn bể nát.
Đường đường thái tử đế quốc có thiên phú tốt nhất, địa vị cao nhất, nhưng lại gặp nạn trong độ tuổi tốt nhất, ngay cả tự mình đi ra cửa phòng cũng không thể làm được.
Vương Hậu thân là mẹ đẻ sau khi biết tình huống của hắn, trực tiếp lựa chọn vứt bỏ hắn.
Những anh em khác mẹ mơ ước vương vị liên hợp thế lực mẫu tộc từng người nóng lòng muốn hoàn toàn trừ bỏ hắn.
Nếu không phải tâm tư Trình Hoàn linh hoạt lại có đế vương bảo vệ, để hắn tạm thời rời khỏi hoàng cung ở ẩn, e rằng ngay cả sống sót cũng là nằm mơ giữa ban ngày.
Sau mười năm, Giang Lạc trải qua nhiều lần sinh tử, cuối cùng đột phá cực hạn trở thành Thú Hoàng báo thù cho cha mẹ.
Lợi dụng địa vị Thú Hoàng siêu nhiên liên hợp thế lực ba nước khác, dẫn người tấn công đế quốc Hoa Vân, muốn lật độ hoàng thất đế quốc, nhổ tận gốc thế lực quý tộc.
Đối với Hoa Vân đế quốc mà nói đây nhất định là thảm họa.
Vô số Thú Hồn Sư ngã xuống ở chiến trường, máu tươi thấm đất, xương trắng xếp thành núi.
Cảnh tượng đổ nát, tiếng kêu than dậy khắp trời, trên dưới đế quốc như muốn sụp đổ.
Quốc vương nhanh chóng chết trận, các hoàng tử còn lại thì chạy trối chết hoặc đầu hàng. Chỉ có thái tử Trình Hoàn dù lâm nguy vẫn tình nguyện thà chết trận còn hơn chết nhục.
Sách lược bách biến, tính toán không bỏ sót. Trình Hoàn bình nội loạn, nắm lấy binh quyền, dùng thân thể ốm yếu gắng gượng xoay chuyển cục diện tất bại, dụ dỗ đoàn người Giang Lạc vào thành, vậy trong hoàng cung, sử dụng Ma Nguyên Pháo trên tường thành thiên môn.
Mà giờ khắc này Giang Lạc đã là Thú Hoàng Hồn cấp 8, hận ý đã sớm sâu tận xương tủy, trái tim lạnh giá.
Thù giết cha mẹ chỉ có thể dựa vào máu mới có thể triệt để tiêu bỏ cơn tức.
Giang Lạc ngoài ý muốn bạo phát, thú hồn lần thứ hai tiến cấp, vô tình sờ tới một tia quy luật thần cách.
Ma Nguyên Pháo mất đi hiệu lực, Trình Hoàn cuối cùng thất bại bị bắt. Nhìn tận mắt Giang Lạc chỉ huy ngàn vạn thiết kỵ hỏa thiêu đế đô, huyết tẩy 72 thành trì đế quốc, thổ huyết hậm hực mà chết.
Sau khi hắn chết, Giang Lạc đúc thi thể hắn vào đồng khí, khảm vào gác chuông đế đô.
Đế quốc nghìn năm từ lúc này hoàn toàn bị diệt vong, thủ đô trở thành thành trống chỉ có oan hồn, được gọi là Nguồn Gốc Tội Nghiệt.
Mà Giang Lạc dựa vào phá hủy thành sờ được một tia quy luật thần cách, cuối cùng đạp phá hư không, đột phá thành thần.
Lê Hi vừa vặn sống lại sau trận chiến trên lôi đài sinh tử.
Lúc này nam chủ Giang Lạc sớm dựa vào kỹ thuật chế tạo Ma Đạo Khí đặc thù mà được Thú Vương cấp 7 thu nhận làm đồ đệ.
Vì phòng ngừa gã làm trọng thương thái tử mà bị nghiêm phạt, Thú Vương cho gã đi theo nhóm học trưởng tới rừng rậm Ngân Nguyệt, tiện thể tị hiềm.
Còn nguyên thân bị y sư phán định thú hồn bể nát không thể cứu chữa, nhà mẹ đẻ vương hậu cũng ở bên ngoài tuyên bố từ bỏ hắn.
Tuy mệnh lệnh thay đổi Thái Tử của Quốc Vương chưa trực tiếp thông báo cũng chẳng qua là nể tình hắn trọng thương chưa lành, sợ hắn bị kích thích mới tạm thời chưa nói.
Tình hình nhìn như vô cùng nguy cơ, nhưng đối với Lê Hi mà nói cũng không phải là tử cục không cách nào nghịch chuyển.
Ở thế giới ban đầu, nguyên thân bởi vì không thể đi lại nên bị đả kích thật lớn, bỏ lỡ thời cơ tốt tu bổ thú hồn, cho nên mới tạo thành tử cục phía sau.
Mà lần này bản thân sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Thế giới Ngự Thú cường giả đứng đầu, nếu như thực lực đủ mạnh, có thể đi lại hay không cũng không phải chuyện quan trọng.
Nghĩ đến đó, Lê Hi bình tĩnh lại, dựa theo phương pháp trong trí nhớ nguyên thân điều động mảnh vụn thú hồn.
Từng mảnh từng mảnh thú hồn chắp vá, ánh sáng bạc lóe ra từ toàn thân Lê Hi.
Một lúc lâu, hắn mở mắt nâng tay phải lên, một pháp điển phong cách cổ xưa di động trên lòng bàn tay hắn.
Bốn chữa hoa lệ 'Ngự Thú Pháp Điển' trên bìa. Bốn Thần Thú quỳ xuống bốn góc, ở giữa hai vầng nhật nguyệt (mặt trời và mặt trăng) mang theo một vòng ánh sáng mỹ lệ, ôm bốn chữ lớn vào trong.
Cái này hình như không giống cái trong trí nhớ nguyên thân, Lê Hi nghi ngờ nhìn kỹ giới thiệu dưới trang bìa.
Chỉ thấy mặt trên rõ ràng viết tên dị thú: ‘Thái Dương Chúc Chiếu - Thái Âm U Huỳnh, có thể khế ước.’
Đây là nhân họa đắc phúc? Lê Hi cười ra tiếng, sau đó cắn đầu ngón tay, nhỏ máu xuống trang sách.
Phải biết rằng Chúc Chiếu và U Huỳnh là vua Thần Thú chân chính. Mà ở bốn góc, Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ đều mặt hướng hai thú mà quỳ lạy, biểu hiện sau khi ký kết khế ước, có thể triệu hoán Thần Thú như nô phó, vừa vặn có thể chứng thật điểm này.
Pháp chú phiền phức mang theo thành tín vận luật, trang sách pháp điển rất nhanh mở ra, ma thú trên trang giấy đều thét dài, quỳ lạy chúc mừng Thần Thú chân chính của bọn nó tỉnh lại.
Chúc Chiểu và U Huỳnh nằm trang đầu, thân ảnh cũng dần trở nên rõ ràng.
Thánh Thú đến, nhật nguyệt rực rỡ. Ánh sáng thánh khiết đem gương mặt tinh xảo thiếu niên càng thêm tuyệt sắc.
Hai nam nhân giống nhau từ khuôn mặt tới thân hình đột nhiên xuất hiện ở hai bên Lê Hi.
Một người trong bọn họ ôn nhu lại tuấn mỹ nhẹ nhàng cầm tay Lê Hi, nghiêng thân đem cái mền bị tuột trên người hắn kéo lên. Người còn lại lạnh lùng mang theo tà khí ôm Lê Hi vào lòng, dùng đầu ngón tay kéo tóc mái rơi xuống thái dương về phía sau tai.
Cảm thấy sức mạnh chạy khắp thân thể, thương thế trong cơ thể cũng nhanh chóng khôi phục, khiến Lê Hi không khỏi phát ra tiếng rên thoải mái, chỉ tiếc thương ở chân khó chữa, đời này e rằng chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Khép hờ mắt, Lê Hi hưởng thụ thời khắc thoải mái này, thuận tiện ở trong lòng suy nghĩ kế tiếp nên làm gì.
Nhưng không chú ý tới chẳng biết từ lúc nào, hư ảnh hai nam nhân đã kết hợp lại thành một, trở nên càng chân thực.
Đôi mắt sâu thẩm của y tràn đầy bá đạo chiếm hữu, ý vị thâm trường nhìn lướt qua môi Lê Hi mới dần biến mất...
Cùng lúc đó, Lê Hi cũng sắp xếp xong mạch suy nghĩ.
Hắn mở mắt ra, ngón trỏ thon dài chậm rãi vuốt ve Ngự Thú Pháp Điển trong tay, khóe môi câu ra một nụ cười lạnh lẽo.
Đại lễ thứ nhất sắp đưa ra, Giang Lạc và những người trong hoàng thất muốn đẩy nguyên thân vào chỗ chết, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua.