Chính là nhận được tin tức mà đến - Nhiếp Chính Vương.
Dáng vẻ Lê Hi ngủ cũng không trầm ổn ưu nhã như ban ngày, thậm chí còn mang theo chút ngây thơ trẻ con.
Mắt phượng điệt lệ khép lại, không nhìn thấy kiêu ngạo quang mang trong mắt, nhưng đôi môi càng thêm đỏ tươi so với ban ngày, độ cung khóe môi bởi vì thả lỏng mà vô cùng mềm mại.
Chăn đắp vò thành một cục ôm vào trong ngực, nội sam do ngủ loạn cũng tùy ý cuốn lên hông, lộ ra đường cung mềm dẻo. Còn da thịt phơi bày tại bên ngoài càng nhẵn nhụi như ngọc, dưới chăn màu đậm càng thêm nổi bật, một phen hoạt sắc sinh hương.
Nhiếp chính vương hơi nắm chặc tay, sau đó mới vén màn lên.
Nhặt lên tấm mền mỏng đắp kín cho Lê Hi, y cẩn thận nắm tay phải hắn trong tay, tháo vải ra cẩn thận kiểm tra vết thương.
Trước đó người hầu xử lý không tệ, nhưng dù sao vết thương sâu, vẫn có máu chảy ra.
Nhiếp chính vương nhăn trán, khí thế quanh thân cũng trong lúc này lạnh lẽo. Nhưng động tác trên tay y lại khác. Dáng vẻ cẩn thận nhẹ nhàng vô cùng.
Từ trong lòng lấy ra một bình thuốc, hơi mở nắp bình liền có mùi thơm thấm thấu lòng người phát ra. Ngưng Hương Tán, thuốc trị thương tốt nhất Đại Chu, lời đồn nói Trung Dược Vương (thuốc đông y) lưu lại chỉ một hộp nho nhỏ cuối cùng trong thiên hạ.
Tuy không đến mức có thể 'sinh huyết nhục, hoạt bạch cốt' (sinh ra máu thịt, tái tạo xương) truyền kỳ như vậy nhưng cũng là tiên dược bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt. Đối với loại 'tiểu thương' này của Lê Hi, tự nhiên không nói chơi, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Ngón tay thon dài dính thuốc nửa trong suốt thoa lên vết thương đang chảy máu, theo đầu ngón tay di chuyển, đau đớn và ảo não trong đáy mắt nhiếp chính vương càng thêm sâu, hóa thành ảm đạm u ám.
Không hổ là đinh cấp dược, chỉ trong nháy mắt vết thương liền có dấu hiệu khép lại.
Khẽ thở dài, y cầm lên miếng vải mềm mại sạch sẽ băng bó lại miệng vết thương.
"Nhanh khỏe lại..."
Giọng nói từ tính trầm thấp lại ôn nhu vang lên bên tai Lê Hi, âm cuối hơi nâng lên lưu luyến lại dịu dàng.
Giống như cảm nhận được sự hiện hữu của y, Lê Hi vốn ngủ say cũng vô thức đưa tay ôm cánh tay của y, sau đó cả thân thể cũng dính vào.
"..." Da thịt ấm áp xuyên thấu qua y phục truyền tới, mặc hương dễ ngửi trên người Lê Hi cũng gần trong gang tấc. Tư thế ôm ấp thuần khiết không phòng bị lại ỷ lại, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể xuyên thấu qua cổ áo hơi mở thấy được phong cảnh kiều diễm.
Nhiếp chính vương nháy mắt cứng ngắc, tai cũng đỏ ửng, chỉ là cặp mắt vốn vô cùng ôn nhu, lại trở nên vô cùng u ám, thậm chính sinh ra dục vọng đồng chiếm nồng đầm và bá đạo cướp đoạt.
Hồi lâu, mãi đến khi tiếng canh năm (3 - 5h sáng) vang lên, bầu trời cũng dâng lên ánh sáng, nhiếp chính vương mới đứng dậy cẩn thậm lấy tay ôm mình của Lê Hi ra, lại giúp hắn đắp chăn xong mới đi.
Mà sau khi hắn đi, mấy bóng đen vốn thủ gần đó trong bóng tối cũng lặng yên không tiếng động cùng nhau rời khỏi.
"Chủ tử." Mấy người quỳ gối trước mặt nhiếp chính vương thỉnh tội. Lê Hi bị thương là do bọn họ sai sót, nhưng chuyện cũng có nguyên nhân. Dù sao cũng là song nhi, lại là đối tượng chủ tử nhìn trúng. Bọn họ đều là nam tử, đôi khi không tiện đến quá gần, nhất thời do dự liền bỏ lỡ thời cơ.
"Lần sau không được viện cơ này nữa." Nhiếp chính vương lạnh lùng nói:"Trời đã sáng để Mạc Hứa đi Hầu phủ một chuyến đưa thuốc cho hắn, thuận tiện nhìn xem còn thiếu gì không. Tất cả dược liệu đều chọn trong kho trong phủ. Mặc khác, kêu Xích Tiêu trong ám doanh đưa tới bên cạnh đệ ấy, thay vị trí nội thị vốn bên cạnh đệ ấy. Gác đêm còn có thể ngủ, người vào trong phòng cũng không biết, thật đúng là phế vật."
"Vâng." Ám vệ vội vàng ứng tiếng.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người nhiếp chính vương, đây là lần đầu tiên hắn thấy y để bụng đối với một người như vậy, lại bất chấp, ban đêm đột nhập Hầu phủ tự mình chiếu cố một đêm.
Xem ra Lục Vân Hi chính là một vị chủ tử khác của bọn họ trong tương lại, mấy ám vệ nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán.
- ---------------------------
Bên Hoán Lang Viện, kế phu nhân còn thanh tỉnh. Vốn thị nữ được điều tới đều bị ả đuổi đi ra ngoài, còn bốn người Mặc Thư bị Lê Hi đưa trở về sớm đã ném ra viện để bọn họ tự sinh tự diệt.
Hắc y nhân từ cửa sổ tiến vào, mang theo bức họa trộm đi từ chỗ Lê Hi.
"Động tác nhanh thật." Ả cầm bức tranh xem xong liền ném tới trên bàn.
Mở ra cái hộp ở đầu giường, ả lấy ra một rương gỗ có ổ khóa tinh xảo. Sau khi mở ra một mùi vị kỳ dị từ trong đó bay ra.
"Hủy đi tranh cuộn, bỏ những thứ này vào." Cầm rương gỗ nhét vào trong lòng hắc y nhân, kế hầu phu nhân ra lệnh.
"Này là dự định của ngươi?" Hắc y nhân cau mày, nhìn hương liệu trong hộp, sắc mặt không đổi.
Đây đều là hương liệu khiến xảy thai, đừng nói người có thai, dù thân thể cường tráng khi ngửi lâu cũng sẽ không thể dựng dục.
Kế phu nhân giả mang thai, tự nhiên cần lý do xảy thai. Xem ra, bức họa này chính là lý do ả chuẩn bị xong.
"Tiện chủng Lục Vân Hi kia lai giả bất thiện, tình trạng hôm nay của ta đều là một tay nó làm ra. Chuyện năm đó, ngươi cũng hoàn toàn biết. Nếu không trảm thảo trừ căn, sợ rằng Hầu gia mai sau sẽ không còn là nơi cho mẫu tử chúng ta sống yên ổn." Thấy ông cất xong hương liệu, kế phu nhân cẩn thận thu hồi bức tranh:"Thai của ta chỉ có thể giả hai tháng, hai tháng sau, chính là ngày chết của Lục Vân Hi!"
"..." Nhìn vẻ mặt độc ác tàn nhẫn của kế phu nhân, hắc y nhân trầm mặc không nói. Nhưng sâu trong nội tâm lại vô thức sinh ra vài phần khủng hoảng.
- ------------------------------------------
Hàm Chương Các.
Lê Hi mới tỉnh ngủ lười biếng tựa vào đầu giường suy nghĩ. Một đêm mộng đẹp làm cho tâm tình của hắn vô cùng vui sướng, ngay cả đau đớn trên tay phải cũng không còn đau như vậy.
"Gia tỉnh? Hôm nay gia giống như tâm tình không tệ." Nghe tiếng động trong phòng, song nhi bưng nước đi vào.
"Ừ." Lê Hi lên tiếng, ngồi ở mép giường tùy cậu hầu hạ. Đổi xong y phục, lại uống trà sáng, liền ngồi bên cạnh nhìn thị tòng (người hầu) đổi thuốc trên tay mình.
Nhưng khi miếng vải trên tay Lê Hi lộ ra, sắc mặt hai người đều có biến hóa.
Không giống.
Vải trên tay Lê Hi cùng của thị tòng đổi hoàn toàn khác.
Dù phía trên nhiễm chút mùi thuốc, nhưng miếng vải lại vô cùng mềm mại nhẵn nhịn hơn.
"Chủ tử..." Thị tòng muốn nói lại thôi, sợ hãi trong mắt đã đến cực điểm. Hầu phủ kín cổng cao tường, lại bị người dễ dàng đột nhập như vậy, thật sự để người phải lo lắng.
"Không sao.." Lê Hi vẫy tay ý bảo cậu không cần làm ầm lên, sau đó lại sờ sờ vải lẩm bẩm:"Từ hồ là hàng dệt ngự dụng, cho nên lần này là người hoàng thất?"
Đúng lúc này, ngoài cửa có người truyền lời, cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người chủ tử.