Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 65




Trong viện kế Hầu phu nhân.

Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Lúc này bên trong phòng chỉ có kế Hầu phu nhân, nha hoàn trước đã bị người gọi đi.

"Đồ vật cầm tới sao?" Kế phu nhân quay đầu hỏi.

Hắc y nhân đưa bức tranh cho ả:"Kế tiếp muốn làm gì."

"Đương nhiên là muốn tìm cách tự cứu." kế phu nhân ngồi dậy nhìn hắn, sau đó đột nhiên cười:"Đừng không cam lòng, ta làm, không phải cũng là vì ngươi và vị chủ tử đã chết của ngươi sao? Dù sao Diệu nhi..."

Kế Hầu phu nhân chưa nói hết cũng đã làm cho thân thể nam nhân áo đen cứng đờ, tuy trong mắt vẫn khinh thường, nhưng cũng không phản kháng.

"A" Kế Hầu phu nhân cầm tranh nhìn qua, sau đó ném trở lại trên tay người nọ:"Nghĩ biện pháp đem tốt hơn trở về."

"Biết." Hắc y nhân lên tiếng rời đi từ cửa sổ.

Người này là thuộc hạ cũ của tiền phu kế phu nhân, từ khi tiền phu kế phu nhân qua đời liền vẫn luôn núp trong bóng tối chịu kế phu nhân sai sử.

Trước khi tiền phu kế phu nhân qua đời, đem toàn bộ Từ gia giao cho ả chưởng quản. Mà những thủ hạ cũ cũng ở trước giường tiền phu ả phát thệ cả đời hầu hạ kế phu nhân vĩnh viễn không phản bội.

Mấy năm nay ả có thể thuận lợi nắm Hầu phủ trong tay, ngoại trừ thủ đoạn ngoài mặt, còn có công lao huyết tẩy của bọn họ. Rất nhiều người biến mất đều có quan hệ với ông.

Thủ lĩnh thuộc hạ cũ là ông càng đứng mũi chịu sào. Ông không phải là không biết kế phu nhân tâm thuật bất chính, nhưng không thể rời khỏi.

Thứ nhất là chũ cũ giao phó, mặc khác đó chính là ông không thể hại Lục Duy Diệu.

Năm đó kế Hầu phu nhân và Lục Hầu yêu đương vụng trộm bị ông phát hiện, vốn muốn tố giác với chủ nhân nhưng lại trúng kế cùng ả phát sinh quan hệ (làm tình), bị ả bức bách.

Sau khi Lục Duy Diệu được sinh ra, thời gian vô cùng vi diệu, lại không có phương pháp xét nghiệm đó là con ai. Mà Lục Hầu lén lúc lấy máu nghiệm thân nhìn như thân sinh chẳng qua là trong bát nước có thêm một giọt dấm.

Vì vậy, ông càng không dám manh động. Bởi vì nếu Lục Duy Diệu là con của chủ cũ, chính là huyết mạch cuối cùng của Từ gia, ông nhất định phải bảo vệ nhưng nếu là ông... Mặc dù trái với đạo lý cũng không thể làm chuyện hổ dữ ăn thịt con.

Thôi, từng bước sai từng bước sai, hôm nay ông cũng chỉ có thể như vậy.

Hắc y nhân vẻ mặt hơi hoảng hốt, lại không phát hiện, bức tranh trên người đã bị người lấy đi, đổi thành bức họa khác.

- -----------------------------------------

Nhiếp chính vương phủ.

Nam nhân cao lớn tuấn mỹ ngồi trước bàn, thong thả ung dung lật xem tấu chương trong tay. Tiểu thái giám hầu hạ bên người trên mặt tràn đầy cung kính, dáng vẻ cẩn thận so với khi hầu hạ Hoàng đế sâu hơn ba phần.

Một ảnh vệ lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phòng, đặt bức tranh lên, chính là bức đổi từ trên người hắc y nhân.

Chỉ tùy bút trên giấy, vẽ là khuê các chuyện thường. Nhìn nhưng bình thường bút pháp lại mơ hồ lộ ra khí khái bất khuất, ngay cả đường cong khúc chiết đều có thể thấy được nét tao nhã ngạo nghễ của người vẽ.

Cẩn thận vuốt ve đường cong trên bức tranh, ánh mắt nhiếp chinh cũng biến thành như hòa. Nhìn đứa trẻ trên đó hồi lâu, y khẽ thở dài, rù rì nói:"Vẽ chính là hắn, bức tranh không phải."

Cẩn thận thu hồi bức tranh, y ngẩng đầu phân phó ám vệ:"Phái người âm thầm che chở, nhưng không nên tận lực xuất thủ giải vây cho đệ ấy. Chỉ cần không liên quan tới vấn đề an toàn dù đệ ấy muốn làm gì, muốn dạy dỗ ai đều tùy đệ ấy, không được can thiệp vào."

"Vâng." Ám vệ đáp ứng lui ra, lại không khỏi vì mệnh lệnh như vầy mà líu lưỡi.

Lục Vân Hi này cũng thật may mắn, lại để cho chủ tử lưu tâm như vậy, ngay cả một nửa ám vệ bên người cũng phái ra, ngày đêm thủ hộ ở Hầu phủ.

Phải biết thiên hạ này nhìn như là nhà đế vương, thực ra chỉ là một món đồ chơi trong tay nhiếp chính vương. Ngay cả đương kim hoàng đế mà triều thần mỗi khi nhắc tới đều run sợ trong lòng, cũng chỉ là con rối mà y hứng khởi tạo ra.

Còn hiện tại, sở dĩ ở phía sau màn cũng chỉ là lười ở trước mặt những triều thần cả quay vần.

Xem ra trời Đại Chu, chỉ sợ cũng phải đổi.

- ---------------------

Hầu phủ, nội viện kế Hầu phu nhân.

Khác với dáng vẻ tiêu điều của kế phu nhân sau khi bị Lục Hầu giáng tội, thời khắc này nội viện người đến người đi, vô cùng bận rộn. Bận rộn này cũng không giống sinh cơ bừng bừng như bình thường, mà lộ ra cổ tử khí.

Một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng ở phụ cận, mười mấy nô bộc mặt mày xanh xao đang đứng đó. Vẻ mặt uể oải dại ra, trong tay máy móc mang theo bao quần áo. Nếu nhìn kỹ mắt bọn họ, sẽ phát hiện trong đó trống rỗng, lại giống như ngu si không phản ứng lại đối với ngoại giới.

"Nhị gia, người đã sắp xếp xong. Đều là thuốc thượng hạng, mặc dù tổn hại thần trí, tuyệt không tổn hại tới tính mạng. Nghi thức tế lễ cho phu nhân sắp tới, chúng ta cũng vô cùng cẩn thận, sẽ không ảnh hưởng đến thiên hòa."

"Làm không tồi." Lê Hi hơi cong khóe môi:"Vậy đưa bọn họ cùng kế phu nhân lên đường."

"Vâng" Tổng quản lên tiếng, vội vàng thúc giục tiểu nha hoàn vào trong truyền lời. Nhưng khi nha đầu kia đi vào, nha hầu trước đó được sắp xếp hầu hạ cho kế phu nhân chạy ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Nhị gia, không xong, kế phu nhân dường như mang thai!"

"A?" Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Lê Hi nghi hoặc:"Kêu đại phu chưa?"

"Đã kêu. Đại phu trong phủ nói, xác thực mang thai, đã hơn một tháng." Nói xong, nha hoàn hơi giảm âm thanh tiếp tục nói:"Nô tì sợ đại phu kia không thành thật, còn kêu người kêu thái y. Không nghĩ, phán đoán của thái y cũng như vậy, còn tiện phụ kia cũng không sợ hãi, e rằng là thật sự."

"Đừng lo lắng, để ta đi xem." Lê Hi nhíu mi, đầu tiên ôn nhu trấn an nha hoàn kia, sau đó dẫn người đi vào phòng ngủ kế Hầu phu nhân.

Đồ nội thất bằng cành gỗ cẩm lai tốt, một tấm rèm gắn bảo thạch ngọc bích cùng lưu ly, vật trang trí giá trị nghìn vàng, một cục gạch một miếng ngói của Huyên Lang Viện đều đẹp đẽ quý giá vô cùng, nơi chốn lộ ra đại khí. Chỉ tiếc bên trong chỉ là một tiểu thiếp, dùng những thứ bên ngoài tới phô trương thanh thế, ngụy trang bản thân.

Đưa tay vén lên màng nội viện, Lê Hi thoải mái đi vào cùng nha hoàn.

Thái y được mời tới ngồi trên bàn kê đơn thuốc, mà kế phu nhân tựa vào đầu giường hai tay ôn nhu hộ bụng.

Không có ý định chào hỏi, Lê Hi đi tới bên cạnh thái y cầm lên đơn thuốc ông viết xong. Đều là dược vật dùng an thai. Nhìn lại kế phu nhân đang dựa ở bên kia, trong mắt là đắc ý cũng không ngụy trang.

"Vân Hi sắp có đệ đệ, có vui vẻ không?" Giống như nguy cơ đêm qua hoàn toàn không có, kế phu nhân đổi lại thành dáng vẻ hiền lương thục đức cười tự nhiên.

"Đương nhiên vui vẻ, chỉ là lại càng thêm lo lắng. Thường nghe lão nhân nói ba tháng đầu là bất ổn nhất, chùa Hàn Chiếu kham khổ, chỉ sợ phu nhân phải nếm chút khổ sở."

"Vậy cũng chưa chắc." Giống như khoe khoang vậy chỉ chỉ bụng dưới, giọng ả càng tùy tiện:"Hầu gia nặng nhất huyết mạch thân tình, ít con, có lẽ sẽ sinh ra phần thương tiếc."

"Phải không?" Chậm rãi câu khóe môi Lê Hi nheo mắt:"Đó là, xem ra ngài đã định."

"Nói gì thì nói, ngươi là trưởng tử trong phủ, hôm nay Hầu gia không ở, nhưng không phải là đỉnh đỉnh uy phong? Ta chỉ là một kế thất nho nhỏ, nhị gia đừng quên.." Vén chăn lên, cách Lê Hi ba bước thì dừng chân, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được:"Năm đó mẫu thân ngươi trước mặt ta cũng chỉ là một bại tướng dưới tay, hôm nay đổi thành ngươi, kết quả cũng chỉ bi thảm như vậy."

Giọng điệu quỷ dị giống như cất giấu muôn vàn tính toán tràn đầy nguy hiểm và lạnh lẽo.

Tính kế! Lê Hi mơ hồ cảm giác được, muốn lùi về phía sau kéo dài khoảng cách, lại bị người kéo góc ái, kế phu nhân cũng giống như bị động tác của hắn mà lảo đảo, mắt thấy ngã xuống.

Mà đúng lúc này, Lục Hầu vừa mới hạ triều nghe tin kế phu nhân đang mang thai cũng từ bên ngoài chạy vào...