Tui cứ tưởng đâu thế giới trước đã nhiều rồi, không ngờ thế giới này tác giả chơi lớn 28 phần rồi kết thúc luôn được thêm chương phiên ngoại - khi biết được tui chỉ biết 'w'.
- ------------------------------------------------------------------------------
"Chủ tử thật tinh mắt, đây là trân phẩm thượng đẳng khắc ngọc dưới nước. Vốn là vật yêu thích nhất của Hầu gia, bởi vì sợ ngài thiếu vật trang trí, mới đặt biệt từ trong kho Hầu gia lấy ra đưa tới đây."
Lê Hi quay đầu, một thư đồng ăn mặc như song nhi đứng phía sau hắn không xa.
"Nô tài Mặc Thư, thỉnh an chủ tử." Thật giống như mới phát hiện mình đã quấy rầy Lê Hi, gã vội vã quỳ xuống bồi tội. Tuy ngữ khí kính cẩn, nhưng ánh mắt lại không an phận, thậm chí giấu tia dâm tà.
Gã không phải song nhi mà là nam tử. Đồng thời cũng là một quân cờ mà kế Hầu phu nhân cắm bên người Lê Hi. Chỉ cần thành công, là có thể thoát khỏi nô tịch, còn có thể có được tiền đồ tốt.
Làm trưởng tử nhũ mẫu bên người kế Hầu phu nhân, Mặc Thư ở trong Hầu phủ quyền lợi được hưởng không ít. Tuy không thể so với chân chính chủ tử nhưng ăn mặc chi phí cũng tốt hơn nhiều thiếu gia tiểu thư khác. Thậm chí mỗi lần khi xuất môn (ra ngoài) gặp phải người phủ khác, cũng phải nhìn mặt mũi của kế Hầu phu nhân mà cung kính gã.
Bởi vì kêu gã đóng giả thành song nhi nên có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng khi thực sự nhìn thấy vị nhị công tử trong tin đồn này, ngược lại cảm thấy là phu nhân hậu đãi gã.
Dáng người cao ngất một thân thanh nhã mi mục như họa. Mặc dù không thể so với đại thiếu gia như trích tiên, nhưng cũng không kém, thậm chí khí thế còn trên một bậc.
Trọng điểm là, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, lại còn là sĩ tử đứng đầu đoạt lưỡng Nguyên, thậm chí đại nho cũng cam bái hạ phong.
Không những triều đại này, dù nhìn chung ngàn năm lịch sử cũng tuyệt không có. Đặc biệt như vậy, thật sự làm cho gã muốn nếm thử mùi vị.
Mặc Thư chỉ mới suy nghĩ, cơ thể đã trở nên hưng phấn, lại hoàn toàn không phát hiện âm u đè nén trong mắt Lê Hi.
Tiện tay thả lại bình ngọc lên kệ, Lê Hi ngồi vào chủ vị từ trên nhìn xuống Mặc Thư.
Tướng mạo quen thuộc, thanh âm quen thuộc, là tồn tại kinh khủng nhất trong trí nhớ Lục Vân Hi, cũng là mồi dẫn lửa dẫn tới bi kịch của hắn.
Nguyên thế giới, Mặc Thư dựa vào khôn vặt đón ý nói hùa nhận được tín nhiệm của Lê Hi có thể tùy ý xuất nhập thư phòng, phụ trách tất cả thư pháp của Lê Hi, thậm chí cuối cùng được coi là tâm phúc, ngay cả chuyện gác đêm tắm rửa cũng nhận, ngày đêm hầu hạ.
Đại Chu song nhi có thể tự quyết định chuyện kết hôn. Nếu muốn giống nam tử thành công trong sự nghiệp, uống chén thuốc đặc biệt sau quan lễ (chắc lễ trưởng thành) là được. Nhưng trước quan lễ, dù ra sau, đều giống nhau, không phân chia.
Cũng chính vì vậy, chuyện Mặc Thu là nam tử bùng nổ ra, kế Hầu phu nhân mới có thể mạnh mẽ đổi trắng thay đen, bêu xấu Lục Vân Hi cấu kết với Mặc Thu, lấy này áp chế, một tay chặt đứt tiền đồ của hắn.
Cho nên lần này, hắn sẽ không giữ lại tai họa ngầm như vậy. Đồng thời còn muốn cho kẻ khởi xướng nhận lấy ác báo.
Cẩn thận quan sát người đang quỳ một phen, ánh mắt Lê Hi càng thêm lạnh giá. Không có ý định kêu gã đứng dậy, Lê Hi bưng chén trà trong tay mà thưởng thức.
Nhàn nhạt hương trà khi nhấc nắm lên trong nháy mắt tràn đầy căn phòng, nhưng khi vào miệng lại không hoàn toàn như vậy, đắng tới khó nuốt.
Quan Hưng đỉnh cẩp trà, vị đắng sau đó ngọt. Mặc dù không so được ngự tứ (đồ vua tặng), nhưng dựa vào hai chữ hiếm lạ lại không để cho người nào có thể xoi mói.
Nhìn như ưu đãi, thực ra cũng là châm biếm.
Thật đúng là có thủ đoạn!
Lê Hi đặt chén trà xuống, khóe môi câu ra ý cười vô cùng lạnh. Kế Hầu phu nhân vì đối phó với mình có thể nói dùng hết bản lãnh.
Giống như nhìn hắn vì vị trà mà không vui, Mặc Thư vội vàng dùng đầu gối lết lại gần:"Chủ tử, đây là lá trà cống phẩm mới năm nay. Mặc dù không phải ngự tứ, nhưng cũng là mới mẻ hiếm thấy. Có người nói phía nam như vậy cũng chỉ có mười gốc, toàn bộ kinh thành chỉ có trong Hầu phủ chúng ta có. Người đưa trà tới còn nói, đây là loại trà đã tồn tại từ lâu, còn có một đại nho cũng ở trong thơ đặc biệt đề cập qua nói là vô cùng tiên cao lô, nửa khạp vãn linh lục." (edit: thua, không hiểu ^-^, cao nhân nào biết xin chỉ giáo:说是十分煎皋卢, 半榼挽醽醁.").
"Ngươi cũng có chút kiến thức." Lê Hi thản nhiên chỉ:"Vậy, trà này liền thưởng cho ngươi đi."
"Này.." Mặc Thư quỳ dưới đất không biết nên ứng đối thế nào.
Phản ứng của Lê Hi làm cho gã không biết làm sao. Trước khi tới kế Hầu phu nhân từng dặn dò gã, nhị thiếu gia xem sách như mạng, nếu để cho hắn cảm giác mình có vài phần học thức, mới có thể được hắn nhìn với con mắt khác, giữ bên người. Vì vậy nên gã còn cố ý tra xét điển cố những vật trong phòng, để phòng bất cứ tình huống nào. Cũng không ngờ trước hai lần thăm dò, tựa hồ cũng không phải như thế. Thậm chí còn không biết bản thân đã làm gì chạm đến cấm kỵ của hắn, mà đắc tội.
Dù sao người đưa nước trà còn dư lại đem thưởng cũng không phải biểu đạt thân cận.
Cử chỉ này của Lê Hi, nhìn như ôn hòa, thực ra chỉ rõ, hắn căn bản không coi Mặc Thư xem là người, ngược lại là con chó chuyên ăn đồ thừa.
Đối với Mặc Thư mà nói, đây là châm biết giễu cợt và vũ nhục nhất.
Buôn bán nô lệ, mất đi quyền lợi được đối đãi làm người từ khi sinh ra. Bây giờ Đại Chu vẫn tiếp tục sử dụng luật cũ, nhưng địa vị cũng được cải thiện không ít, rất nhiều thế gia không ngại dành sự tôn trọng cho những lão nhân, những người đã phụng sự tổ tiên của họ qua nhiều thế hệ.
Cách làm như Lê Hi như vậy mặc dù không trái luật nhưng đối với người như Mặc Thư mà nói, so với giết họ còn khó tiếp thu hơn.
Bởi vì này là trực tiếp phủ nhận tư cách làm người của bọn họ.
Khuất nhục to lớn trong nháy mắt bao phủ cả người Mặc Thư, mà tư thế quỳ càng làm cho gã càng thêm thấp kém. Gã nắm chặt tay, nỗ lực để trên mặt mình không lộ ra vẻ tức giận.
"Thế nào, không thích?" Lê Hi lạnh lùng thúc giục.
"Nô tài không dám." Mặc Thư cố nén tức giận, nỗ lực mở miệng:"Nô tài thân phận ti tiện, sợ khinh nhờn vật của chủ tử."
"Đã như thế này, ta cũng có biện pháp hoàn toàn tách ra." Lê Hi dứt lời, bưng chén lên, đổ toàn bộ xuống đất.
Nước trà xanh rơi trên nền gạch bạch ngọc, giống như được bao phủ thêm một lớp ngọc lục bảo lộng lẫy, nhưng lại làm mắt Mặc Thu đau nhói.
"Hiện tại có thể rồi đó, uống đi!" Dùng đầu ngón chân chỉ về phía mặt đất, giọng của Lê Hi rất nhạt, giống như chỉ phân phó một chuyện nhỏ, nhưng ác liệt chất chứa trong đó chỉ cần không mù cũng có thể thấy rõ, không một chút che giấu.
Bầu không khí bên trong quá mức an tĩnh, thời gian trôi qua thong thả, làm người khó thở.
Ngón tay đặt bên người Mặc Thu do dùng sức quá độ mà nổi gân xanh, gương mặt vốn trắng noãn cũng bởi vì khuất nhục khó nén mà trở nên vặn vẹo.
"Nhị công tử tựa hồ quá phận, Mặc Thư tuy là nô tài, nhưng cũng là từ bên người phu nhân đi ra. Hiện tại làm người hầu của ngài cũng chỉ là tạm thời, cách làm của ngài có phần ép buộc." Thanh âm Mặc Thư khó khăn truyền từ trong cổ họng, bộ ngực phập phồng càng đại biểu cho gã sắp mất lý trí muốn phản kháng.
Nhưng Lê Hi cũng không thèm để ý, ngược lại càng bức bách:"Ép buộc cũng phải là người mới được. Đáng tiếc ngươi chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh kế phu nhân."
Dùng đầu ngón chân nâng cằm Mặc Thư, trong mắt Lê Hi lóe lên tia bí hiểm:"Trên dưới đều là súc sinh, ở bên chân ai thoi thóp có khác nhau sao?"
"Lục Vân Hi!" Mặc Thư hoàn toàn tức giận. Trong nháy mắt quên đi khác biệt thân phận, đưa tay đẩy chân Lê Hi ra, trực tiếp đứng lên, miệng không kiêng dè nói:"Ngươi chẳng qua chỉ là một tai tinh khắc thân, ngay cả Hầu gia cũng chán ghét ngươi, sớm đã không quan tâm. Lần này nếu không phải phu nhân nói muốn đón ngươi trở lại, người còn không biết đang ở nơi nào. Không cảm động thì thôi đi, còn bày đặt làm như bản thân thật sự là chủ tử mà đối xử với ta như vậy, cũng không nhìn xuống nước tiểu coi mình có xứng không..."
"Ba!" Thanh âm đồ sứ rơi xuống cắt đứt lời nói của Mặc Thư sau đó hung hăng quăng cái tái lên mặt.
Mặc Thư ngẩng đầu, hung tợn nhìn Lê Hi, hận không thể đi tới liều mạng lại bị thị nữ mà Lưu mụ mụ mới vào cửa mang theo cắt đứt.
"Đây là thế nào?" Tiếng tranh chấp trong phòng cùng thanh âm vỡ vụn đưa tới sự chú ý từ bên ngoài. Lưu ma ma mới vừa nhận được thông tin Lê Hi đã trở lại viện lập tức chạy tới, ai biết lại gặp được cảnh Mặc Thư trước mặt mọi người chống đối chủ tử.
"Ma ma." Mặc Thư ủy khuất không thôi:"Nhị công tử vô cớ vũ nhục con, việc nay con không đảm đương nổi, ngài cùng con trở về bên người phu nhân cái gì trách phạt con đều nhận."
"Hồ đồ!" Lưu má má nhẹ giọng trách cứ:"Muốn đổi liền đổi? Phu nhân trước kia đối ngươi không tệ, cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Làm nô tài sao có thể tức giận với chủ tử? Mau xin lỗi nhị công tử."
Một phen lời nói nhìn như giáo huấn Mặc Thư, thực ra lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ tính tình Lê Hi còn lớn hơn kế Hầu phu nhân.
Lê Hi cười khẩy nhìn hai người cố làm ra vẻ, đáy mắt thoáng qua nhuệ khí bén nhọn.
Cái này Lưu ma ma cũng không phải thứ tốt gì. Nguyên thế giới, bà ỷ là của hồi môn của kế Hầu phu nhân, cao hơn người một bậc. Gắt gao nắm giữ tiền tài trong viện Lục Vân Hi. Bắt đầu chỉ mới là tham ô chút bạc tiền tiêu hàng tháng của hạ nhân, sau lại thấy Lục Vân Hi không rõ nội tình trong viện, mà ngay cả phần tiền của chủ tử cũng giữ lại. Mỗi ngày cẩm y ngọc thực so với chân chính trưởng tử Lục Vân Hi còn xa hoa thoải mái. Lục Vân Hi mặc dù không ngu nhưng mỗi khi muốn tra hỏi liền bị bà lấy kế Hầu phu nhân ra, gắn tộ bất kính chủ mẫu.
Nói gì dựa theo hiếu đạo, bọn họ lão nhân hầu hạ kế Hầu phu nhân nhiều năm so với tiểu thư thiếu gia trong phủ còn có thể diện hơn.
Cũng thật là trò cười. Cái gì hầu hạ đã từng chủ mẫu, cái gì tôn vinh thể diện, vừa cho hắn, thì đó chính là nô tài của hắn, sinh tử tồn vong đều nằm trong tay hắn. Nguyên thế giới, Lục Vân Hi không để cho bọn họ hiểu rõ đạo lý này, hiện tại, để cho mình dạy bảo thật tốt bọn họ cái gì là bản phận của nô tài.
"Đều quỳ xuống!" Không chút nào bị lời nói của Lưu ma ma xúc động, giọng của Lê Hi trở nên tàn nhẫn, khí thế trên người cũng biến hóa.
"Này.." Lưu ma ma vốn định biện giải nhưng lời đến khóe miệng lại chần chờ.
Kế Hầu phu nhân phái các nàng đến, không chỉ là muốn hoàn toàn nắm Lê Hi trong tay, mà còn thuận tiện tìm đủ cách để Hầu gia càng thêm chán ghét, triệt để mất lòng tin.
Làm lão nhân bên cạnh kế phu nhân, Lưu ma ma hiểu rõ chuyện xưa trong phủ, tuy Lê Hi không được sủng ái, cũng là trưởng tử chân chính. Hôm nay trên người mang theo công danh mặc dù là song nhi, cũng có thể kế thừa Hầu phủ. Kế Hầu phu nhân tuy trước mắt là chủ mẫu, nhưng dưới gối cũng không có trưởng tử, đại thiếu gia với thân phận là dưỡng tử, huống hồ sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất (lập gia đình). Nếu không đánh bại hắn, e rằng chờ lão gia về cõi tiên sẽ bị người chế trụ.
Huống chi năm đó khi tiền Hầu phu nhân chết cũng không phải thiên y vô phùng (che giấu được hết), chung quy cũng còn có chút vết tích có thể tra, nếu bị Lê Hi biết, e rằng không chỉ có phu nhân, bọn họ những người này cũng không thoát tội.
Bởi vậy dù ra sao, cũng phải tại đây đem người giải quyết, tuyệt đối không thể để cho hắn có ngày nổi danh.
Mà lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo, Hầu gia ghét nhất người kiêu căng, tình thế dường như có lợi.
Lưu ma ma suy nghĩ, ám chỉ véo cánh tay Mặc Thư, sau đó thuận theo quỳ gối, ở sau lưng lại dùng thủ thế.
Một nha hoàn thấy được thủ thế của Lưu ma ma len lén trộm chạy từ cửa hông ra. Mà Mặc Thư cũng đã tỉnh táo không ít, biết Lưu ma ma có biện pháp, cũng thuận theo quỳ xuống. Còn những nha hoàn thị nữ cùng Lưu ma ma tiến vào mặc dù không hiểu nhưng cùng nhau quỳ, quỳ từ nội viện ngoại viện, từ trong phòng đến hành lang.
Chỉ là trên mặt những người này lại là ý vị sâu xa, không bởi vì chủ tử phát hỏa mà sợ hãi ngược lại đều là trào phúng, thậm chí còn mơ hồ lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Lê Hi nhìn động tác thị uy của những người này, hài lòng câu ra khóe môi. Hắn muốn chính là hiệu quả như này.
"Không có lệnh của ta, ai cũng không thể đứng lên." Lưu lại mệnh lệnh, Lê Hi xoay người vào phòng. Nhìn bút và mực trên bàn, hắn tựa hồ có hứng thú, trải giấy ra, bắt đầu vẽ.
Mà bên kia, nha hoàn lẻn ra ngoài cũng đã đi tới viện kế Hầu phu nhân.
Ả không kịp đợi hạ nhân truyền vào, lập tức chạy vào nội viện khóc lớn tiếng:"Xin phu nhân làm chủ, nhị công tử, nhị công tử muốn đánh chết chúng ta."
"Cái gì?" Một thanh âm ngạc nhiên vang lên, nhưng cũng không phải giọng nữ ôn nhu mà là uy nghiêm của nam tử.
Nha hoàn lúc này mới phát hiện thì ra Lục Hậu cũng ở đây.