Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 47




Đây là một tin nhắn mời thử vai, người gửi tin nhắn là một đạo diễn mới lên tên Đàm Bích Linh.

Cô sở dĩ liên hệ Khương Phong, mục đích là muốn cho gã đảm nhiệm vai nam chính bộ phim mới <<Chỉ Gian Sa>> (cát qua ngón tay?).

Bối cảnh phim ngược lại có chút bất ngờ, là phong cách thanh xuân đau xót văn nghệ ít người xem.

Nhân vật chính là thiếu niên tên Dương Vĩnh Tài. Thời điểm chuyện xưa bắt đầu cũng là lúc gã vừa vặn lên lớp 10.

Cùng tất cả chuyện xưa thanh xuân đau xót giống nhau, cuộc sống ở trường trung học của Dương Vĩnh Tài không chỉ là đọc sách, đi học cùng các bạn chơi cùng nhau đá banh, thuận tiện mơ ước một chút về cô bé hoa khôi của trường thuần khiết xinh đẹp, ngược lại còn tràn ngập bóng tối.

Bạo lực học đường, lạm dụng ma túy, những thứ này tràn ngập trong tuổi thiếu niên của Dương Vĩnh Tài.

Ngay cả em gái thân cận với gã nhất cũng không tránh khỏi, cuối cùng vì tiền mà bị gã dụ vào con đường lạc lối, đi theo con đường buôn bán thể xác.

Còn bản thân Dương Vĩnh Tài, đã trong quá trình sa đọa mà triệt để mất đi lương tâm, trở thành một kẻ xấu hết thuốc chữa.

Đừng nói tim, ngay cả cốt tủy cũng đã đen.

Mà đúng lúc này, hoa khôi của trường tâm đại hiền lành - Lục An xuất hiện trược mặt Dung Vĩnh Tài. Giống như ánh sáng từ thiên đường hạ xuống, thắp sáng bóng tối trong lòng gã.

Chỉ tiếc, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lục An cuối cùng cũng không may mắn thoát khỏi.

Cô không cứu vớt được Dương Vĩnh Tài, cũng không cách nào giải thoát bản thân, chỉ có thể bất lực chìm sâu.

Cuối cùng, chuyện xưa kết cục cũng làm cho mọi người thổn thức không thôi.

Lục An bị Dương Vĩnh Tài liên lụy, trong một lần bao vây bị người lỡ tay đánh chết. Mà Dương Vĩnh Tài vì báo thù cho cô, phạm vào tội cố ý đả thương người bị bắt vào ngục giam dành cho thiếu niên, mãi đến mấy năm sau mới được thả ra, cuối cùng cũng không làm được gì.

Còn những hồi ức thuộc về thanh xuân cũng giống như sỏi cát chảy qua đầu ngón tay, không lưu lại một chút dấu vết.

Tràn ngập áp lực cùng với cốt truyện cũ kỹ quả thực chính là phát ngôn của phim truyền hình đường phố. Nếu như trước khi 'sự kiện bao nuôi' bạo phát nhận được lời mời này, Khương Phong nhất định sẽ lập tức từ chối.

Dù sao là một đạo diễn mới lên trong giới điện ảnh và truyền hình, Đàm Bích Linh không có một tác phẩm tốt có thể lấy ra, duy nhất có thể cầm ra để nói chính là một bộ phim chỉ có 10 phút, tư lịch có thể nói là thấp đến không thể thấp hơn được nữa.

Nhưng, cái này cũng không đại biểu tương lai.

Đàm Bích Linh có xuất thân không tầm thường, mẹ là Đào Lý là lão nghệ thuật gia nổi tiếng khắp thiên hạ, cha là một người thừa kế giàu có thân gia xa xỉ.

Vì vậy, dù Đàm Bích Linh là đồ ngu bẩm sinh, với bối cảnh như vậy cũng đủ để cho cô nổi tiếng hơn ở trong vòng. Huống chi cô còn là đệ tử bế môn của một đạo diễn nổi danh.

Chỉ tiếc rốt cuộc đây vẫn là bộ đầu tiên, tư lịch đặt ra ở đó, bối cảnh hùng hầu, có tài nguyên vẫn là lấy không tới.

Ví dụ như trong trường hợp lựa chọn diễn viên như thế này.

Nghệ sĩ cô nhìn trúng nếu không phải lịch trình không hợp, thì cũng do tiền cát - xê quá cao không thể trả.

Còn những người tự tìm tới cửa, không phải kỹ năng diễn xuất kém thì chính là ngoại hình không hợp.

So sánh xem ra, ngược lại Khương Phong ngoài ý muốn phù hợp.

Còn vấn đề danh dự hình tượng, Đàm Bích Linh cũng không thèm để ý. Dù sao nam chính cũng là một tên khốn không hơn không kém, so với tiếng xấu của Khương Phong, cũng không có gì khác.

Huống chi, cô căn bản cũng không để ý vấn đề phòng vé, thị trường phim văn nghệ vốn lúng túng, cô chỉ muốn dựa vào điều này để có được một bước đệm cho Liên hoan phim quốc gia Trung Quốc trong năm tới. . Đam Mỹ Sắc

Còn diễn viên ra sao, cùng cô không có quan hệ, miễn là bộ phim quay tốt, các khác mặt kệ.

Vì vậy, sau khi vô tình nhìn thấy ảnh của Khương Phong trên Weibo, cô liền lập tức kêu người liên hệ người đại diện của gã.

Cô cũng không lo lắng Khương Phong sẽ cự tuyệt, bỏi vì trong lòng Đàm Bích Linh rất rõ, mình hiện tại đối với Khương Phong mà nói, chính là vị cứu tinh.

Dù sao sau khi đắc tội Dung gia và Hạng gia, người có thể cứu được Khương Phong hiện tại chỉ có Đàm Bích Linh cô và chỉ có cô mới có thực lực che chở cho gã.

Mà Khương Phong vào giờ khắc này cũng thực sự nghĩ như vậy.

Ngay khi nhận được lời mời từ Đàm Bích Linh, gã tự mình gọi điện thoại tới, lập tức mang theo người đại diện cùng với người Đàm Bích Linh phái tới rời đi, đi tới chỗ quay phim <<Chỉ Gian Sa>>, chuẩn bị thử sức.

- -------------------

Đàm Bích Linh bên này vừa mới có động tác, Lê Hi và Hạng gia gần như cùng lúc nhận được tin tức.

Khác bên Hạng gia cực kỳ phẫn nộ, Lê Hi chỉ âm thầm cảm thán số mệnh cường đại.

Thực ra nguyên thế giới, Khương Phong cũng giống như hiện tại tiếp nhận nhân vật này và cũng dựa vào nó giành được đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Trung Quốc, thậm chí còn thiếu chút nữa đoạt được giải thưởng.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này đi loanh quanh Đàm Bích Linh lại vẫn tìm tới gã.

Chuyện có phần khó làm.

Tư thế Đàm Bích Linh rõ ràng cho thấy muốn bằng hành động này làm bàn đạp bộc lộ tài năng, nếu dùng chút bất nhập lưu thủ đoạn, có thể sẽ đắc tội đến Đàm gia, vậy cái được không đủ bù cái mất.

Tuy nhiên, hẳn là cũng nên có cách khác. Lê Hi cau mày lật kịch bản trong tay, ở trong lòng suy nghĩ phải ứng đối như thế nào.

Lúc này, một tin tức giấu trong chỗ sâu ký ức Dung Quân Đàn đưa tới sự chú ý của Lê Hi.

Nguyên thế giới, <<Chỉ Gian Sa>> của Đàm Bích Linh tuy được đánh giá rất cao, tạo dựng uy tín trong giới, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ giải Đạo diễn xuất sắc nhất do kịch bản không đủ lực.

Nếu như bởi vì biên kịch....

Ngón trỏ thon dài vô thức gõ nhẹ mặt bàn, trong đầu Lê Hi đã có kế hoạch thích hợp, thực ra thì hắn cũng không cần nghĩ biện pháp chèn ép. Chận không bằng khai thông, nếu hắn bỏ vốn ra kịch bản, mời Đàm Bích Linh tới quay, nếu như có hi vọng đoạt giải nhất, Đàm Bích Linh tự nhiên sẽ không cần dốc hết tâm sức vào bên Khương Phong. Còn kết cục ra sao cũng có thể nghĩ.

Nói cho cùng Khương Phong chỉ là một tiểu nhân chỉ biết ôm đùi, rời khỏi núi dựa, chỉ sợ ngay cả một bước cũng không dám bước.

"Uống thuốc." Thanh âm từ tính dễ nghe cắt đứt suy nghĩ của Lê Hi. Hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện tầm mắt của Phó Cảnh Minh.

Vẫn là ngũ quan tuấn mỹ quen thuộc và khí chất cao quý lãnh túc, ngay cả ở thế giới này, thân phận ái nhân không giống với mấy thế giới trước cao quý đại khí như vậy. Nhưng cuối cùng cũng là nhân vật xưng vương trong giới giải trí, khí thế của người đứng đầu trên người vẫn hết sức rõ ràng.

Nhưng cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như bên ngoài, Lê Hi vừa nghĩ, đột nhiên vô thức đứng dậy, đứng trước mặt Phó Cảnh Minh, đưa tay lật cổ áo y.

Quả nhiên, ở chỗ cổ áo sơ mi trắng, là một gia huy được thêu bằng sợi tơ bạc. Mặc dù trong trí nhớ Dung Quân Đàn không có tỉ mỉ giới thiệu, chỉ là có thể nghĩ, chắc chắc sẽ không phải là thế gia bình thường.

"Quý tộc?" Lê Hi nhướng mày.

"Ừ. Rose. s Love là một trong những sản nghiệp của gia tộc anh." Không có ý định giấu giếm, Phó Cảnh Minh trực tiếp báo ra thân phận của mình.

"..." Lê Hi im lặng nhìn Phó Cảnh Minh.

Mặt dù cái tên Rose. s Love (tình yêu tường vi) tuy nghe không đủ đại khí, những lại là công ty giải trí đệ nhất thế giới. Nắm trong tay tài nguyên tốt nhất thế giới, ảnh đế ca vương hằng năm đi ra từ đó càng nhiều không kể xiết.

Nguyên thế giới, Phó Cảnh Minh vào cùng ngày Dung Quân Đàn tự sát trở về gia tộc tiếp nhận gia sản, sau đó mãi đến sau này Khương Phong giành được danh hiệu 'ảnh đế', y cũng không xuất hiện, vẫn ở sau màn quyết định kế sách, thảo nảo Dung Quân Đàn không có ấn tượng về y.

Nhưng lần này, tại sao y xuất hiện?

"Nếu cảm thấy hứng thú, sau này anh sẽ chậm rãi nói cho em nghe. Thế nhưng hiện tại việc cần làm là uống thuốc, bác sĩ đã sớm dặn dò qua, nhất định phải đúng giờ." Thấy Lê Hi vô ngữ ngây người, Phó Cảnh Minh rót ly nước đưa cho hắn.

Nhìn viên thuốc trong tay y, Lê Hi vô thức chán ghét, dứt khoát lười biếng há mồm ý bảo y trực tiếp đút cho hắn ăn.

Dáng vẻ tùy ý sai sử của thanh niên mang theo một phần buông lỏng tùy tiện, môi mỏng hơi nhạt cùng đầu lưỡi đỏ tươi khiến Phó Cảnh Minh không kiềm chế được nhìn chằm chằm, ly nước trên tay cũng ngừng lại.

"Đắng!" Lê Hi bất mãn oán trách một câu, nhưng sau khi chú ý tới lỗ tai đã đỏ lên của Phó Cảnh Minh, lại cố ý nhòn chân tiến tới môi y liếm một cái.

"Như vậy liền không sao." Đôi mắt nheo lại thoáng qua tia giảo hoạt, Lê Hi hài lòng ngồi trở lại trước bàn tiếp tục làm việc lúc nãy.

Mà Phó Cảnh Minh lỗ tai còn đỏ đang vô cùng kinh ngạc đứng tại chỗ, bởi vì y vừa mới ý thức được, hình như bản thân đã bị đùa giỡn trong lúc lơ đảng.

Vô thức mím môi, mùi hương thuộc về Lê Hi vẫn còn lưu lại trên môi, thậm chí còn lộ ra chút vị ngọt.

Phí Cảnh Minh nhướng mi, quyết định chút nữa phải dặn dò bác sĩ Lê Hi mới được, sau này phối phương điều chế thuốc còn phải cải tiến thêm, tỉ lệ đường quá nhiều sẽ giảm đi dược tính.

- ---------------------------------

Đoàn phim Đàm Bích Linh.

Sau khi cùng Đàm Bích Linh nói chuyện xong, Khương Phong và người đại diện lập tức thu thập đồ vật ngồi trên chiếc xe tới đón họ mà xuất phát, xe không ngừng chạy tới đoàn phim Đàm Bích Linh.

Nằm trên ghế salon trong phòng nghỉ ngơi của đoàn phim ngủ qua một đêm, Khương Phong chưa tỉnh đã bị người của đoàn phim gọi dậy thay quần áo thử vai. Nhưng khi tới nơi lại chụp được khoảng không.

"Xin lỗi ngài Khương, Đàm đạo lâm thời có việc, nói chờ một chút mới có thể bắt đầu." Người truyền lời thái độ không lạnh không nóng, ánh mắt nhìn Khương Phong mang theo chút khinh bỉ.

"Vậy tôi lại chờ một chút đi!" Khương Phong âm thầm cắn răng nhưng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Nếu là gã còn nổi tiếng như trước kia, tự nhiên có thể khiển trách mấy câu đoàn phim chậm trễ. Nhưng hôm nay nơi nơi tìm kiếm che chở, coi như bị khuất nhục thật lớn, gã cũng chỉ có thể nhận.

Ngồi trên cái ghế bên cạnh, Khương Phong nửa cúi đầu, trong mắt áp chế tràn đầy tức giận. Mãi đến khi người truyền lời rời khỏi, gã mới dám ngẩng đầu, lộ ra cặp mắt đỏ ngầu bởi vì quá phẫn nộ.

Khương Phong lại không biết, Đàm Bích Linh cũng không phải muốn ra oai phủ đầu gã, mà là thực sự có việc.

Vừa nãy cô bất ngờ nhận được điện thoại của Lê Hi, trao đổi về việc mời cô về làm đạo diễn cho một bộ phim do Tinh Mang đầu tư <<Giấc mơ mùa hè>>.

Cũng là phim văn nghệ bối cảnh thanh xuân vườn trường, Lê Hi cung cấp tài nguyên thật sự vượt qua <<Chỉ Gian Sa>> rất nhiều.

Liền chỉ so biên kịch cũng không thể so được, hơn nữa nội dung <<Giấc Mơ Mùa Hè>> càng tốt hơn, có thể được đại chúng tiếp thu.

<<Giấc Mơ Mùa Hè>> kể về mối tình đầu ngọt ngào và những kỷ niệm thời thanh xuân ngồi cùng bàn từ khi học trung học cơ sở, trung học phổ thông đến đại học.

Vào mùa hè năm 93, học sinh chuyển trường Từ Hiểu Tích điềm đạm nho nhã, làm quen với người bạn ngồi cùng bàn là Hạ Tiểu Xuyên luôn thích gây sự, ngồi hàng cuối cùng trong lớp.

Từ nay về sau, bọn họ cùng nhau trải qua những năm tháng quý giá từ trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học, tình yêu trong sáng của hai người cũng dần nở rộ.

Hạ Tiểu Xuyên nói với Từ Hiểu Tích:"Một ngày nào đó, tớ sẽ dẫn cậu đi tới nơi chỉ có hai chúng ta."

Thoáng qua mười năm, hứa hẹn năm đó đã được thực hiện, Hạ Tiểu Xuyên và Từ Hiểu Tích trở thành vợ chồng. Mà đoạn thời gian của tuổi mới lớn này sẽ trở thành bảo vật trân quý nhất trong ký ức của bọn họ.

Khác với nội dung hắc ám tuyệt vọng của <<Chỉ Gian Sa>>, <<Giấc Mơ Mùa Hè>> tựa như cuộc trò chuyện ngọt ngào tốt đẹp, cùng lúc đó, lại mang theo đặc trưng của tuổi thanh xuân, ai cũng có thể từ trong đó thưởng thức được sự mỹ lệ của thời niên thiếu.

Đàm Bích Linh gần như chỉ liếc qua một cái đã chọn trúng cái kịch bản này, mà giọng điệu tín nhiệm của Lê Hi và sự thành khẩn mời cũng làm chô cô vô cùng cảm động.

Đàm Bích Linh trong lòng hết sức rõ ràng, Lê Hi chọn cùng cô hợp tác, mục đích thực sự có lẽ cũng không đơn thuần. Nhưng <<Giấc Mơ Mùa Hè>> tuy khác với các phim thương mại khác, cũng là đầu tư nhỏ, nhưng đối với Lê Hi, có thể có can đảm đem bộ phim này hoàn toàn giao cho mình, đó là một loại quyết đoán và tín nhiệm vào bản thân.

"Dung tổng, bằng hữu như ngài tôi đã định!" Đàm Bích Linh sảng khoái bày tỏ lòng cảm ơn.

"Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ." Lê Hi bên kia điện thoại cũng không chút do dự nhận lấy cành ô liu cô đưa tới.

"Đúng rồi, hôm nay có buổi thử vai <<Chỉ Gian Sa>>, sau buổi thử vai là vừa tới buổi trưa. Nghe nói gần chỗ đó có một quán ăn cũng nổi tiếng, không biết Dung tổng có thời gian hay không, chúng ta cũng nên gặp mặt nói chuyện về <<Giấc Mơ Mùa Hè>>?"

"Buổi trưa hôm nay sao?" Lê Hi hơi chần chờ một chút, lật bản ghi chép lịch làm việc trên tay, thấy không có chuyện quan trọng gì liền trực tiếp đáp ứng:"Tốt, không thành vấn đề."

"Vậy buổi trưa gặp." Nhận được câu trả lời của Lê Hi, Đàm Bích Linh hài lòng cúp điện thoại.

Còn Lê Hi bên kia thì thông tri thư kí, sửa đổi lịch làm việc hôm nay.

Phó Cảnh Minh vừa mới có việc nên tạm thời rời khỏi một hồi, mới vừa vào đã thấy một màn Lê Hi phân phó thư kí buổi trưa chuẩn bị xe, hỏi:" Lát nữa em phải ra ngoài?"

"Ừ, có hẹn với tiểu thư Đàm." Thấy Phó Cảnh Minh vô thức nhíu mi, Lê Hi cố ý cảm thán một câu:"Nghe nói Đàm tiểu thư là một mỹ nhân!"

"..." Khí tràng quanh thân Phó Cảnh Minh trong nháy mắt trở nên càng trầm.

"Ngốc!" Lê Hi bật cười, đi tới trước mặt y nói:"Đệ nhất mỹ nhân giới giải trí đứng ở đây, cuộc hẹn? Chỉ là công việc mà thôi."

Nói xong, hắn nhéo nhéo lỗ tai đã đỏ lên của Phó Cảnh Minh, sau đó dẫn đầu đi ra văn phòng.

Sách, hình thức chung đụng như vậy mới đúng! Nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Minh mất tự nhiên kiềm chế, Lê Hi ở trong lòng gật đầu, cảm giác bản thân mềm yếu nhu nhược trước kia lại muốn ôm ôm nhất định chỉ là ảo giác.

Lại không biết ở phía sau hắn, Phó Cảnh Minh trầm mặc vô cùng ôn nhu hộ ở phía sau hắn.

- -------------------------

Đoàn phim <<Chỉ Gian Sa>>, Khương Phong đã ngồi trên ghế đợi Đàm Bích Linh sắp gần hai giờ. Mà càng làm gã kinh ngạc, còn những diễn viên khác lục tục tới thử vai.

Khác với trong tưởng tượng của gã, vai nam chính <<Chỉ Gian Sa>> hình như cũng không phải đã quyết định, gã là vì ngoại hình thích hợp mới được Đàm Bích Linh đề cử thử mà thôi, cuối cùng có thể thành công tiếp nhận vai chính hay không thì còn phải xem kết quả thử vai mới biết.

"..." Khương Phong trong nháy mắt cảm thấy luống cuống. Gã liếc nhìn kịch bản trong tay, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

So sánh với những người chuẩn bị đầy đủ mà tới, Khương Phong có thể nói là vô cùng nhếch nhác. Tinh thần vì không nghỉ ngơi tốt mà uể oải, ngay cả kịch bản cũng tương đối xa lạ, thậm chí cẩn thận đọc kỹ một lần cũng không có, càng khỏi phải nói tới hiểu biết sâu sắc về nhân vật bản thân thử vai.

"Anh Phong, chúng ta không phải là bị Đàm Bích Linh lừa gạt đi?" Người đại diện bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, lặng lẽ ghé vào tai Khương Phong cùng gã trao đổi.

"Đợi một chút." Khương Phong cũng không rõ, chỉ có thể bắt buộc bản thân chú ý vào kịch bản.

Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng Đàm Bích Linh thủy chung không xuất hiện, còn tâm trạng của Khương Phong, cũng theo thời gian tiếp tục trôi qua càng trở nên táo bạo.

May mắn ngay khi gã sắp không kiên trì nổi, Đàm Bích Linh xuất hiện.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, tâm tình của cô tựa hộ rất tốt, gương mặt vốn mang theo cao ngạo cũng mang theo tươi cười. Mà phó đạo diễn đi theo sau cô cũng vui sướng giống vậy, tựa hồ là cao hứng thay cho cô.

"Vừa mới tôi có chút chuyện riêng tư cần phải xử lý, cho nên buổi thử vai tạm thời lùi lại. Chuyện bây giờ đã xử lý xong, hiện tại buổi thử vai có thể bắt đầu." Đàm Bích Linh đơn giản giải thích mấy câu, liền trực tiếp tuyên bố bắt đầu thử vai.

Khươn Phong đúng lúc là người thứ nhất.

Vốn là người đầu tiên thử vai, ưu thế của Khương Phong hẳn là rất nhỏ.

Nhưng ngoại hình bản thân Khương Phong đã tự mang theo vài phần lưu manh, hơn nữa thêm lời thoại của đồ gây rối Dương Vĩnh Tài, ngay cả chuẩn bị không được đầy đủ, cũng thể đem một hình tượng cặn bã không có thuốc nào cứu diễn tốt được mấy phần.

"Chậc chậc chậc!" Nhìn Khương Phong ra sức biểu diễn, Đàm Bích Linh hứng thú chỉ chỉ gã nói với phó đạo diễn bên cạnh:"Nhìn xem tôi đã nói cái gì? Cặn bã thì cho cặn bã tới diễn, như vậy mới hình tượng."

Phó đạo diễn cố nín cười, tán đồng gật đầu:"Quả thực rất hợp."

"Vậy chọn Khương Phong đi!" Đàm Bích Linh làm việc dứt khoát, tại chỗ chọn người.

Mà Khương Phong đang cúi xuống, nghe cô và phó đạo diễn nói chuyện, trái tim cũng thả lỏng xuống không ít.

Tuy rằng trong miệng Đàm Bích Linh không nói lời hay, nhưng cuối cùng cũng thành công thông qua buổi thử vai lựa chọn nam chính, có hi vọng ôm lên cái đùi này, có thể tạm thời tránh thoát Dung gia và Hạng gia trả thù.

Còn sau này, tương lai còn dài, chung quy sẽ có biện pháp giải quyết.

Nhận lấy ly nước người đại diện đưa tới, Khương Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, uống một miếng. Nhưng không đợi gã nuốt nước xuống, từ cửa truyền đến một hồi rối loạn.

Khương Phong quay đầu xem lại đối diện một đôi mắt trầm tĩnh, sau đó gương mặt vốn còn hồng hào trong nháy mắt trở nên trắng bệch.