Chiếc xe sang trọng màu đen dừng trước cửa hội trường, liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Mà Cố Văn Nhưỡng sau khi xuống xe thanh thế to lớn càng làm cho nhân tâm nghi ngờ.
Mười mấy nam nhân ngoại quốc mặc đồ đen cẩn thận bảo vệ Cố Văn Nhưỡng, tránh gã bị va chạm.
Mà người bên cạnh cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đó là stylist hàng đầu nước Hoa, tuần lễ thời trang tại Paris ở Pháp và tuần lễ thời trang tại Milan hằng năm đều vì cô mà giữ bàn.
Những người mẫu hàng đầu trên toàn thế giới đều háo hức có thể tham gia chương trình của cô, mong muốn mượn lần đó một bước lên trời.
Mà vị bậc thầy thời trang này lại bất ngờ xuất hiện tại hai đám cưới không thuộc thế gia hàng đầu thế giới, thậm chí còn điệu thấp, giống như stylist bình thường bồi bên cạnh Kỳ đại thiếu không rõ lai lịch bên cạnh.
Là mẫu gia hiển vinh, còn là do Kỳ gia cố ý làm?Lòng hiếu kỳ của mọi người lúc này đạt đạt tới đỉnh cao, mà giờ khắc này, Trịnh Trạch cũng vừa mới đi ra từ tháng máy, tới hội trường. Bởi vì khoảng cách khá xa, gã chỉ có thể mơ hồ trông thấy thân ảnh cao gầy được đám người vây quanh, còn tưởng rằng sau lưng bảo tiêu chính là Kỳ Yến Ninh.
"Tốt lắm, đợi sau này có thời gian mọi người có thể thỏa thích nhìn, nhưng hôn lễ sắp bắt đầu, xin trước đem người trả lại cho tôi đi?"
Tận lực đè thấp giọng nói khàn khàn mất tự nhiên, mà giọng nói nhẹ nhàng đắc ý cất lên.
Mở ra microphone ẩn dấu dưới cổ áo, Trịnh Trạch giả vờ thân sĩ tiêu sái tiến tới đồng thời soái khí búng tay một cái.
Vai chính đã đến đủ, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Màn cửa thật dầy đột nhiên buông xuống, hội trường vốn sáng rực trong nháy mắt tối đen.
Rất nhanh từng ngọn đèn ngọn đèn giữa không trung sáng lên, ánh sáng màu bạc nhu hòa lại mộng ảo, cuối cùng giống như muôn vàn vì sao đang bị nhốt trong đại sảnh.
Giữa không trung bên phải hội trường, một hộp âm nhạc thủy tinh tạo hình dương cầm đang leng keng đàn tấu ca khúc tình yêu.
Thiếu nữ đeo cánh chim trắng thuần khiết, mũi chân tuyết trắng đặt trên dương cầm bắt đầu nhảy múa.
Đủ loại ánh sáng xuyên qua cánh chim trên người thiếu nữ, chiếu trên màn hình hội trường, hội tụ thành các bức ảnh mơ hồ hoặc thân thiết hoặc duy mỹ.
"Thật là đẹp!" Tuy những người được mời tới đều đã từng gặp qua cảnh tượng lớn, nhưng cảnh tượng Trịnh Trạch dốc lòng thiết kế như cũ nhen nhóm lãng mạn sâu trong nội tâm bọn họ.
Có người nhịn không được trao nụ hôn ngọt ngào cùng ái nhân, mà người không có người yêu mặt cũng không nhịn được hồng lên, rơi vào ảo tưởng đối với tình yêu.
Còn Trịnh Trạch, dưới sự ngưỡng mộ như vậy, nâng lên nụ cười đắc ý, dựa theo quy trình thiết kế, vừa tỏ tình vừa chờ đợi vị hôn phu mà gã chờ đợi thật lâu đi tới.
Theo khoảng cách dần rút ngắn một tấc lại một tấc, nụ cười trên mặt Trịnh Trạch cũng rõ ràng hơn nhiều.
Ngày này cuối cùng cũng tới, cuối cùng chờ đến cơ hội này.
Giờ khắc này, khát vọng trong mắt gã vô cùng sôi nổi, ngay cả cừu hận thấu xương cũng biến thành chân thành tha thiết.
Cái loại cảm tình từ bên trong phát ra bên ngoài vô cùng cảm động lòng người, giống như trong mắt gã toàn bộ người trên thế giới đều thua một người tên là Kỳ Yến Ninh.
Mà sự thực cũng là như vậy, toàn thế giới không có bất kỳ người nào có thể làm cho gã oán hận hơn so với Kỳ Yến Ninh!
Lê Hi đứng trong góc hứng thú thưởng thức diễn xuất của gã, sau đó nhăn nhăn mũi, ở trong lòng đánh một chữ X thật lớn.
Không đạt yêu cầu!
Diễn xuất khoa trương, lời thoại thấp kém, nhan sắc không có giá trị cộng thêm hiệu ứng đặc biệt chỉ đáng hai xu tiền, mệnh trung chú định, hôm nay sẽ là một hồi chê cười.
Mà Cố Văn Nhưỡng được bảo tiêu vây chính giữa cũng đã vô cùng cảm động.
Gã cúi đầu, hai tay che mắt, không cách nào kiềm chế được mà khóc không thành tiếng.
Người mà gã ước mong đang ở trước mắt, tự tay chuẩn bị hôn lễ như vậy, từng lời âu yếm ngọt ngào.H
oa hồng trong tay tươi đẹp như vậy, thái độ của gã cũng không dời. Tựa như toàn thế giới, không ai so với bản thân càng làm cho Trịnh Trạch mê muội.
Cố Văn Nhưỡng đã hoàn toàn mê muội thở mạnh, ngay cả lễ nghi mà giáo viên chỉ dạy cũng không chú ý đến.
Hạnh phúc quá lớn làm cho gã mất đi bản thân, gã thậm chí nguyện ý dùng cả đời để đổi lấy khoảnh khắc này.
Nếu như đây là mơ, Cố Văn Nhưỡng ở trong lòng cầu xin rằng đừng để cho gã tỉnh lại, dù lập tức phải chết cũng không có tiếc nuối.
"Ở bên nhau, ở bên nhau!" Không biết là ai dẫn đầu la lên.
Sau đó những thiếu niên cũng đều bị cuốn theo bầu không khí, cùng nhau hoan hô.
Bọn họ không kiềm chế được tháo đóa hoa hồng khi bọn họ mới vào bàn được bồi bàn đưa cho, ném cánh hoa về phía 2 người trong hội trường.
Nhưng lại không chú ý tới, trưởng bối nhà mình trong mắt nghi ngờ và mờ mịt càng sâu. Rất nhiều người đứng gần đó nhìn rõ ràng dung mạo Cố Văn Nhưỡng. Tuy không tính là khó coi nhưng tuyệt đối không bằng Kỳ Yến Ninh ôn nhu tuyệt sắc. Hơn nửa phần bụng của gã có chút cổ quái, không biết là mập lên hay còn có nguyên nhân khác, lại có chút giống như phụ nữ mang thai.
Mấy lão già thế gia âm thầm nhìn, đều đánh hơi được biến hóa không tầm thường.
Bầu không khí càng ngày càng nóng lên, đã đạt đến đỉnh điểm.
Mà những bảo tiêu kia cũng dần tản ra, lùi về trong đám người.
Thời khắc này Cố Văn Nhưỡng một thân một mình đứng ở trung tâm hội trường, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người nhưng gã không sợ hãi chút nào.
Bởi vì nam nhân mà gã yêu thương, cũng yêu gã đang đưa tay về phía gã, muốn ở trước mặt mọi người hứa hẹn cho gã hạnh phúc nửa đời sau.
Mãn thiên hoa vũ, chói mắt tinh quang. (trời đầy hoa, ánh sao chói mắt)
Trịnh Trạch cuối cùng đi tới bên cạnh bầu bạn tương lai của mình.
Quỳ một chân, dùng giọng nói thâm tình nhất:"Anh yêu em, anh sẽ dùng cả sinh mệnh của anh để yêu em. Cho nên gã cho anh đi!"
"Tốt...tốt..." Giọng nói ẩn nhẫn nỉ non không khống chế được hơi run rẩy truyền rõ ràng tới tai Trịnh Trạch, nhưng lại không làm cho gã vui mừng chút nào.
Không phải Kỳ Yến Ninh!
Trịnh Trạch kinh hãi. Gã chợt ngẩng đầu, không thể tin được nhìn vào gương mặt người trước mặt, sau đó ngạc nhiên đứng dậy, thất thanh hô lên:"Cố Văn Nhưỡng?"
"Trịnh đại... Trịnh Trạch, là em." Cố Văn Nhưỡng gật đầu.
Đầu óc Trịnh Trạch trống rỗng, không biết nên nói cái gì. Gã cực nhọc thiết kế hơn nửa năm, mắt thấy chỉ còn một bước là có thể đạt được mục đích, lại vào lúc này xảy ra chuyện.
Vô luận như thế nào gã cũng nghĩ không được, vì sao Kỳ Yến Ninh lại biến thành Cố Văn Nhưỡng chạy trốn trước đó.
Bầu không khí ngọt ngào đột nhiên khựng lại, mọi người đều không rõ tình hình.
Mà cha mẹ Trịnh Trạch cũng ý thức được sự việc không đúng, tranh thủ kêu người mở đèn.
Đại sảnh lần nữa khôi phục ánh sáng, mặt Cố Văn Nhưỡng cũng bại lộ rõ ràng trước mặt mọi người.
Quen thuộc, thực sự quá quen thuộc. Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tuy người đàn ông trước mắt này dù là hành vi cử chỉ vẫn là phong thái đều không có chút liên hệ nào với tiểu tình nhân MB (money boy) - đối tượng lúc trước Trịnh Trạch xuất quỹ. Nhưng gương mặt đó, lại giống như đúc trong video khiêu dâm được truyền ra trước đó.
"Xin lỗi, tựa hồ có chút sự cố. Hôn lễ tạm dừng, xin mọi người bình tĩnh!" Cuối cùng người Trình gia tỉnh hồn lại, vội vàng đứng ra cố gắng xoay chuyển, chỉ tiếc là vô ích.
Đây là truyền hình trực tiếp, mấy trăm cái camera, quay 360 độ không góc chết quay hết cảnh tượng lớn nhỏ. Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại bên ngoài sẽ đánh giá như thế nào.
Trước đó Trịnh Trạch cao điệu như vậy gần như làm cho cả nước biết lòng si mê cuồng nhiệt của gã đối với Kỳ Yến Ninh, kết quả ở hôn lễ lại đột nhiên thay đổi đối tượng kết hôn. Mà buồn cười nhất chính là mãi đến khi hôn lễ bắt đầu, họ mới phát hiện sự thật này.
Trịnh gia lần này thật sự ném mặt to, mà Trịnh Trạch với tư cách là vai chính càng là ném sạch mặt mũi!
- -----------------------------
Phòng nghỉ ngơi trên tầng cao nhất, Lê Hi thảnh thơi ngồi trên ghế chủ vị, Chanel đứng ở sau lưng hắn mà Cố Văn Nhưỡng lại an tĩnh ngồi bên cạnh.
Thời khắc này Cố Văn Nhưỡng đã tỉnh táo lại trong suy nghĩ hỗn loạn vừa nãy, hơn nữa có thể khôi phục năng lực tự hỏi cơ bản.
"Ô.." Gã cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm nèn tiếng gào thét đau thương trong cổ họng. Trong miệng gã đã nếm được mùi máu. Sự thay đổi cảm xúc đột ngột làm cho bụng của gã bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Hóa ra tất cả đều là biểu hiện giả dối. Trịnh Trạch không yêu gã, tất cả sự chuẩn bị cũng là vì Kỳ Yến Ninh bên cạnh. Thậm chí, gã cũng không biết người gả cho gã chính là mình.
"Có phải Kỳ gia quá phận quá không? Chuyện lớn như thay đổi người kết hôn tại sao có thể không nói trước cho chúng ta biết?" Cha Trịnh tạm thời trấn an Trịnh Trạch đang nổi giận, sau đó mở miệng hỏi.
"Làm sao sẽ?" Lê Hi bình tĩnh hỏi lại:"Từ lúc Kỳ gia đối ngoại đáp ứng kết hôn, Kỳ Đại thiếu chính là Kỳ Vũ Trạch ngồi bên cạnh tôi. Khi chuẩn bị hôn lễ, dù chọn lựa lễ phục, hay ảnh chụp hôn lễ yêu cầu, đều dựa theo số đo Kỳ Vũ Trạch và sở thích mà làm. Khi đó Trịnh gia cũng không dị nghị. Sao có thể nói là chưa thông tri? Huống chi, Kỳ gia vốn không muốn cùng các ngươi liên hôn, nếu không phải Trịnh Trạch dùng mạng ép buộc, lại thêm trong bụng Trịnh Trạch đang mang thai con anh ta, ông cho rằng Kỳ gia nuốt nổi khẩu khí này sao?"
"A" Nhắc tới trẻ con, Trịnh Trạch ra sức thoát khỏi khống chế của cha không nhịn được phát ra câu châm chọc:"Ai biết đứa bé này là của ai? Cố Văn Nhưỡng lại chính là một con đĩ!"
"Anh!" Bị kích thích bởi giọng nói khinh miệt của Trịnh Trạch, Cố Văn Nhưỡng bất chấp cơ thể không thoải mái, từ trên ghế đứng lên, nhìn thẳng vào gã.
Hổ dữ không ăn thịt con, Trịnh Trạch gã sao có thể vấy bẩn đứa trẻ của bọn.
Cố Văn Nhưỡng run rẩy, một câu cũng không thể nói được, ngay cả loại tình yêu ăn sâu bén rễ cuối cùng từ giờ khắc này tan rã biến chất.
Lê Hi đúng lúc đứng lên, đứng trước mặt Cố Văn Nhưỡng, sau đó ra lệnh quản gia đem tập tư liệu thật dầy tới trước mặt Trịnh Trạch. Hai bản báo cáo giám định huyết thống rõ ràng đặt phía trên.
Chỉ chỉ một bản trong đó, Lê Hi tiếp tục nói:"Thực ra thì Trịnh Trạch, thân phận Vũ Trạch không phải anh đã sớm biết sao? Nếu không phải anh phái người điều tra máu của anh ta, ở trong bệnh viện lưu lại một bản, tôi làm sao có thể có cơ hội gặp phải, tìm về trưởng tử lưu lạc bên ngoài?"
"?" Trịnh Trạch nhăn mi, có phần nghi hoặc. Gã quả thực phái người điều tra huyết thống Cố Văn Nhưỡng như kia chỉ là vì để cho người Cố gia dễ nhả ra. Khi tra được gã không phải là con ruột Cố gia liền để qua một bên, như thế nào sẽ đi cân nhắc tên đó cuối cùng là con ai?
Vẻ mặt Cố Văn Nhưỡng trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng.
Gã mở to mắt, cố gắng nhìn văn kiện trong tay Lê Hi. Khi thấy chữ kí trong bản giám định huyết thống giữa mình và Kỳ gia, lý trí trong đầu gã triệt để đứt.
Là Trịnh Trạch, Trịnh Trạch.
Thì ra Trịnh Trạch sớm đã biết mình là người Kỳ gia. Dù bỏ tiền mua bản thân từ trong tay vợ chồng Cố, hay là làm nhục coi khinh sau đó đều là có mục đích.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, trái tim vốn bị thương giờ đây đã hoàn toàn bị nghiền nát thành mảnh vụn.
Mà Trịnh Trạch sau khi cẩn thận tự hỏi, trong nháy mắt hiểu rõ ngọn nguồn.
Gã bị đùa giỡn!
"Kỳ Yến Ninh ngươi tiện nhân này!" Trịnh Trạch trợn mắt nhìn, hận không thể xé xác Lê Hi. Nhưng động một cái gã cũng không dám.
Bởi vì không biết từ khi nào, một họng súng lạnh như băng đè sau ót gã. Mà nam nhân từ đầu đến cuối đứng sau Lê Hi cũng ngẩng đầu lên, khí thế lạnh lùng cùng quyết đoán sát phạt của người đứng trên cao làm cho lòng người run sợ, để cho Trịch Trạch đang là người cầm đầu Trình gia trong nháy mắt rõ ràng thân phận của y, càng thêm không dám phản kháng.
Gia tộc Pennerson, ngân hàng thế gia nổi tiếng tại Châu Âu, so với thứ này càng nổi danh, chính là bối cảnh Mafia được bọn họ giấu dưới thân phận quý tộc.
"Anh ấy tính tình không tốt, anh tốt nhất nên khách khí với tôi." Thong thả ung dung nếm hồng trà, Lê Hi chỉ chỉ Chanel.
"Xem như mày lợi hại!" Bị người chế trụ, Trịnh Trạch nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều khó khăn nói ra.
Lê Hi lại vui vẻ mỉm cười:"Sao có thể tàn nhẫn bằng anh? Ngay cả ông nội anh cũng có thể thuận tay tiêu diệt."
Quay đầu, hắn nói với Cố Văn Nhưỡng:"Hiện tại, quyền lựa chọn nằm trong tay anh."
Giọng nói ôn nhu giống như ác ma thì thầm, tràn đầy mê hoặc. Cố Văn Nhưỡng cứng ngắc ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn Lê Hi không nói một lời.
Sau đó giống như đã nghĩ thông suốt, gã đi tới trước mặt Trịnh Trạch dùng giọng nói quyết tuyệt nói:"Tiếp tục hôn lễ."
Lê Hi nhướn mày, sau đó nói khẽ một câu bên tai Chanel.
- -----------------
Thời gian diễn ra tiểu nhạc đệm trong phòng nghỉ ngơi cũng không lâu, hôn lễ lần nữa bắt đầu.
Chỉ là lần này, không sôi nổi giống trước đó ngược lại lúng túng làm cho người buồn cười.
Chỉ qua ngắn ngủi nửa giờ, gần như tất cả mọi người đều rõ ràng ngọn nguồn sự việc.
Thì ra là Trịnh Trạch đùa giỡn con riêng Kỳ gia trước, lại mơ tưởng tới thân phận địa vị phía sau Kỳ Yến Ninh.
Mơ mộng hảo huyền, chơi đùa đối tượng kết hôn, mưu toan muốn khống chế Nga Hoàng Nữ Anh (1) vào tay mà hưởng thụ tề nhân chi phúc (có 2 vợ?)
(1) Nga Hoàng Nữ Anh là tỷ muội song sinh, liếc mắt nhìn lại, căn bản là không cách nào phân biệt ra hai người phân biệt, các nàng không chỉ có dáng dấp tương đồng, liền ăn mặc đều giống nhau như đúc, mặc trên người màu đỏ tím hoa mỹ quần dài, niên kỷ ở chừng hai mươi bảy hai mươi tám, các nàng dung mạo cực mỹ vóc người cực đẹp, lại là một đôi hiếm có đẹp diễm hoa tỷ muội.
Chỉ tiếc lòng tham không đáy, nhất thời nháo ra ô long, xảy ra chuyện chê cười như nãy.
Mục sư chứng hôn trên đài thấp thỏm đọc lời thề hôn nhân, vẻ mặt cứng ngắc cùng cái trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh không giống như đang chúc phúc vì đôi tân nhân, mà là đưa bọn họ vào địa ngục.
Mà Trịnh Trạch lộ ra câu hận ý 'Tôi nguyện ý' càng làm cho người run sợ.
Nhìn nam nhân ngũ quan vặn vẹo trước mặt, Cố Văn Nhưỡng tâm tĩnh như nước, thậm chí không có dâng lên một tia gợn sóng.
Thì ra đây chính là diện mạo chân thật của người mà gã vẫn luôn tham luyến.
Diện mạo xấu xí như vậy làm cho gã muốn nôn, căn bản không cách nào nhẫn nại.
Nhưng càng như vậy, vẻ mặt Cố Văn Nhưỡng lại thoạt nhìn càng bình tĩnh.
Gã khẽ mỉm cười, gương mặt bình thường kỳ lại xuất hiện ánh sáng nhu hòa. Trong khoảng khắc này, trên người Cố Văn Nhưỡng quả thực có khí chất riêng biệt của Kỳ gia, trí tuệ nhưng không cứng nhắc, nhu hòa nhưng không mềm yếu. Ngay cả Trịnh Trạch vốn tức giận cũng bởi vì dáng vẻ như vậy của gã mà sửng sốt.
Nhưng kế tiếp, Cố Văn Nhưỡng liền giơ tay hung hăng tát gã một cái.
"Tôi không đồng ý!" Từ trong miệng Cố Văn Nhưỡng rõ ràng truyền ra 4 chữ này, sau đó, khi Trịnh Trạch còn chưa phản ứng, lần thứ 2 giơ tay lên hung hăng tát tiếp!
"!" Tính tình tàn bạo của Trịnh Trạch hoàn toàn bị đốt lên, gã bắt lấy tay Cố Văn Nhưỡng, giơ chân muốn hung hăng đã vào trên người gã. Nhưng Cố Văn Nhưỡng không có ý phản kháng, ngược lại cố ý đưa phần bụng nhô lên hướng về phía Trịnh Trạch.
Nhắm mắt lại, gã đang chờ đợi đau đớn tới, nhưng cái gì cũng không có.
Bởi vì một bóng lưng ôn nhu ngăn ở trước gã, thay gã chặn lại một cước của Trịnh Trạch.
Mà hơn thế nữa, trên người Trịnh Trạch bị bắt, một bình thuốc màu trắng bởi vì gã giãy dụa quá mức mà rơi xuống.
Mặt trên có thể thấy rõ tên thuốc, làm cho mọi người thất kinh!