Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 61: Dị năng có thể thăng cấp




Kiểm tra... Dị năng? Đây là muốn kiểm tra như thế nào? Hai chị em vẫn chưa kịp phản ứng lại được. Ngay cả Nam Ca cũng nghi ngờ nhìn anh, không biết vì sao Lệ Sâm lại nói ra lời ấy.

Lệ Sâm chỉ bảo bọn họ tới gần bờ sông, bước chân anh rất dài làm Nam Ca phải bước nhanh đi theo phía sau anh.

"Chính là thử khống chế nước sông này." Lệ Sâm nhìn mặt sông rộng lớn trải dài về phía xa xa. Lập tức quay đầu hỏi hai chị em: "Ngày hôm qua sau khi ăn viên tinh hạch kia, hai người có cảm giác được thân thể có thay đổi gì không?"

Vừa mới nãy, hai người Tô Phương cùng Tô Hiển đang nói chính là chuyện này. Tô Hiển gãi gãi đầu, hơi mơ hồ trả lời: "Cụ thể... Chúng tôi cũng không biết nói như thế nào, chỉ là sáng nay lúc tỉnh dậy cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực dùng mãikhông hết... Chúng tôi còn tưởng rằng là do ngày hôm qua nghỉ ngơi tốt, còn không nghĩ đến có phải tác dụng của tinh hạch hay không."

Ngược lại, Tô Phương lại cảm thấy tò mò, cô cũng muốn cùng Lệ Sâm nói chuyện nên tiến lên phía trước một bước: "Để chúng tôi khống chế nước sông... Chẳng lẽ là dùng dị năng?"

"không sai." Cụ thể sẽ có hiệu quả gì thì Lệ Sâm còn cần quan sát lại. Dù sao lúc trước Nam Ca ăn tinh hạch thì phản ứng gì cũng không có. Mà hiệu quả tinh hạnh rõ ràng đều biểu hiện ở biến hóa trên thân thể cô.

Tô Hiển cùng Tô Phương liếc mắt nhìn nhau, tiến ra xa một tí. Sau khi đứng vững lại quay lại nhìn Lệ Sâm.

Thấy Lệ Sâm kéo Nam Ca lùi ra sau vài bước. Trong đầu bọn họ vừa động vừa đưa tay ra.

thật ra đối với khống chế dị năng, vài người mới vừa đạt được dị năng không bao lâu cũng không có bí quyết gì, đa số là vôsự tự thông.

Bây giờ bọn họ đối mặt với nước sông cũng chỉ là vô thức làm ra động tác. Nhưng mà biến hóa cứ như vậy xảy ra.

Lúc trước hai chị em là người có dị năng sơ cấp, năng lực rất kém cỏi, chỉ thúc giục được một lượng nước ít ỏi. Bây giờ họ chỉ tùy tiện vung tay lên, một cột sóng lớn cao ngút trời nổi lên!

Lại mạnh mẽ đè tay xuống dưới, sóng lớn kia lại đập vào trong nước tạo nên chấn động mạnh, có chút giống một quả bom lớn ở trong nước nổ vang.

Ầm ầm một tiếng, hai chị em bởi vì tránh không kịp mà toàn thân đều bị bọt nước văng lên ướt hết người.

Nam Ca đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, ánh mắt tràn đầy nóng rực. cô nhìn ra hai chị em này còn chưa dùng hết sức lực. Nếu như dùng hết... Cả một mặt sông này sẽ không bị bọn họ tách ra chứ?

cô còn không biết rõ người có dị năng hệ thủy khi chọn xong địa điểm lại có thể lợi hại như vậy!

Bất kể là dị năng hệ nào khác, chỉ cần ở trong khu vực gần nước thì sẽ không có ai là đối thủ của hai chị em kia!

không riêng Nam Ca mà bản thân Tô Hiển cùng Tô Phương cũng nhìn tay mình, thật lâu vẫn không hoàn hồn.

Đây... thật sự là do bọn họ tạo ra sao? không thể nào! Bọn họ rõ ràng rất yếu, vẫn liên tục kéo chân Lệ Sâm cùng Nam Ca nha!

Tô Phương quay đầu lại, hơi kinh hãi nhìn Lệ Sâm: "Lệ đại ca... Tại sao lại có thể như vậy... Trước kia chúng ta cũng thử điều khiển nước chảy qua, nhưng tuyệt đối không có được uy lực lớn như vậy!"

hiện tại vẻ mặt Lệ Sâm rất bình tĩnh nhưng mà ý tưởng trong đầu cũng đã là trăm chuyển ngàn hồi.

Hóa ra tinh hạch này nếu bị người có dị năng hấp thụ sẽ làm cho bọn họ có biến hóa lớn như vậy. Chỉ cần nói đến cái con Zombie cấp ba khiến Nam Ca ăn đau khổ kia nếu như đang ở đây đánh nhau với hai chị em này, một chiêu thôi cũng có thể bị giết chết!

Tốc độ lên cấp này cũng quá nhanh rồi! Mấu chốt là trước mắt anh mới chỉ biết thế, còn có tác dụng phụ gì không thì anhcũng không biết!

Vì vậy Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn qua hai người kia, trước tiên lộ ra một bộ dáng tươi cười: "Chúc mừng hai người, dị năng của hai người đã lên cấp."

"Lên cấp? Có phải hay không về sau chúng tôi cũng có thể lợi hại như thế?" Tô Hiển thật ra là muốn đi cùng Lệ Sâm, dù sao người trong căn cứ Tân Bình bọn họ ai cũng không biết. Đến chỗ đó phỏng chừng cũng sẽ bị gạt bỏ sang một bên.

Sức chiến đấu của bản thân tăng lên, hiện tại đã không giống trước. Bọn họ có thể giúp đỡ được!

Ai biết Lệ Sâm lại giội cho bọn họ một gáo nước lạnh: "Các người sẽ lợi hại, nói cách khác là bởi vì ở gần nguồn nước. Nếu như là ở chỗ cằn cỗi thì dị năng của hai người sẽ giảm bớt đi nhiều."

Vẻ mặt hưng phấn Tô Phương cùng Tô Hiển cứ như vậy bị Lệ Sâm dập tắt.

Hai mắt Nam Ca lại sáng long lanh nghĩ, bọn họ lợi hại hơn khẳng định máu uống ngon hơn nha!

Điều chỉnh tậm trạng xong trước vẫn là Tô Hiển, cậu ngẩng đầu nói với Lệ Sâm: "Nếu dị năng của chúng tôi có thể thăng cấp, vậy thì chúng tôi sẽ phải học được cách vận dụng luôn mới được. Lát nữa chúng ta còn phải đi tìm vật tư, chúng tôi muốn nhanh chóng giúp mọi người."

Lệ Sâm mỉm cười: "Hai người đương nhiên có thể giúp được."

anh biết rõ suy nghĩ của Tô Hiển cùng Tô Phương, từ kẻ yếu biến thành cường giả. Bọn họ hiển nhiên còn chưa thể làm quen được, cần thử nhiều lần mới có thể xác định được.

Lệ Sâm mang Nam Ca đi rửa mặt, chính anh ăn chút gì đó. Tô Phương cùng Tô Hiển vẫn luôn ở mép nước thử khống chế nước chảy.

Lần mạnh nhất là lần Lệ Sâm nhìn thấy hai chị em kia liên thủ, vậy mà thật sự đem mặt sông bổ ra được!

Mặc dù đáy sông chỉ lộ ra trong nháy mắt thì nước đã chảy vào chìm ngập, nhưng mà đây cũng đủ lam cho người khác khiếp sợ!

Quan sát trong chốc lát, phát hiện ánh mắt Nam Ca thủy chung nóng rực nhìn chằm chằm hai người kia. Lệ Sâm bật cười: "côcòn chưa quên bọn họ nợ cô một khoản sao?"

"Đương nhiên!" Nam Ca hất cằm lên: "Thiếu nợ thì nhất định phải trả! Chờ bọn họ đi đến căn cứ Tân Bình thì tôi không tiện đòi nợ, chờ lát nữa đi tìm vật tư, tôi sẽ cùng bọn họ nói!"

Lệ Sâm nhìn cô tính toán được rất tốt, vừa muốn nói chuyện liền mơ hồ nhìn thấy chân trời có thứ gì đó bay tới.

Nam Ca theo ánh mắt anh nhìn đến ngơ ngác, nói: "Bên trong này sao lại có máy bay trực thăng?"

Lệ Sâm đứng lên, chạy tới bảo Tô Phương cùng Tô Hiển dừng tay nhưng hiển nhiên là không kịp. Máy bay trực thăng kia thế nhưng từ không trung bay một vòng, chậm rãi hướng tới bên này hạ xuống.

Tô Phương cùng Tô Hiển còn đang ở trong hưng phấn, lần này bọn họ thật sự xác định năng lực bản thân có ích rất lớn. Nhưng khi nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng kia, bọn họ lại cười không nổi.

Nhất định là bởi vì động tĩnh vừa rồi quá lớn mới đem máy bay trực thăng này đưa tới. hiện tại đối phương là địch hay bạn, vẫn chưa biết được.

Tô Phương trực tiếp mang Tô Hiển núp ở sau lưng Lệ Sâm, lo lắng hỏi: "Lệ đại ca, chúng tôi gây họa rồi."

"Việc này phải trách tôi." Lệ Sâm vươn tay, trước tiên đem Nam Ca túm đến bên cạnh mình. Làm ra bộ dáng bảo vệ cô: "Tôikhông nên cảm thấy chỗ này gần bờ sông, hoang tàn vắng vẻ mà buông lỏng cảnh giác."

Nam Ca xa xa cũng cảm giác được hơi thở của người có dị năng, hơn nữa còn là hơi thở làm cho cô rất hưng phấn! Những người trên máy bay trực thăng kia đều là cường giả!

Rất nhanh, máy bay trực thăng hạ cánh ở bãi đất trống phía trước. Cửa cabin từ từ mở ra, từ phía trên đi xuống mấy người đàn ông.

Lệ Sâm mặt không biến sắc quan sát bọn họ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Đối diện tổng cộng là năm người, đều mặc quần áo chịu ma sát, bên hông phình ra hiển nhiên là có súng. Người cầm đầu hơn ba mươi tuổi. Khuôn mặt hiền lành, ánh mắt cũng rất tĩnh mịch, đầu đinh năm phân là loại hình khảo nghiệm khuôn mặt đàn ông, hiển nhiên người đàn ông này hoàn toàn có thể khống chế được.

Lại nhìn bốn người đàn ông phía sau anh ta, trừ một người trông còn nhỏ tuổi, những người khác đều hơn hai mươi tuổi. Đứng sau lưng người cầm đầu cũng đang quan sát đoàn người bọn họ.

Ban nãy ở trên máy bay, mấy người này còn đang thảo luận: "Thị trấn kia thật sự là quá thảm. Thời điểm chúng tôi tiến đến,một người sống cũng không còn thì chớ, còn nổi một trận lửa lớn. Phỏng chừng muốn chạy cũng chạy không được."

Người khác tiếp lời: " Nhiệm vụ cứu viện không hoàn thành lại muốn đi tìm vật tư, dù sao đều là cùng chống lại Zombie nhưng tôi lại cảm thấy tìm vật tư dễ dàng hơn một chút."

Vài người vốn đang thảo luận sôi nổi, ai biết ở trên máy bay trực thăng lại nhìn thấy trên mặt sông từng đợt khuấy động. Bọn họ còn tưởng rằng có bom ở dưới nước đây. Sao có thể nghĩ đến vừa dựa vào gần xem cái mới phát hiện ra là có hai người có dị năng hệ thủy!

Lúc này tất cả mọi người đều khiếp sợ. Dù sao ở trong căn cứ, người có dị năng hệ thủy có công việc mỗi ngày chỉ là sưu tầm nguồn nước, cung cấp cho người trong căn cứ sử dụng. Bọn họ nào có sức chiến đấu lớn như thế?

Vì vậy mấy người này liếc nhau một cái liền làm ra một quyết định. Bọn họ muốn hạ máy bay xuống đi dò thám thực hư.

Cao Trường Húc vẫn luôn là người phụ trách tiểu đội năm người này. Mặc dù thời điểm tuyển anh ta cũng chỉ là bởi vì anh ta lớn tuổi nhất. Vài tên tiểu tử sau lưng đều là người có dị năng. Bình thường cũng có chủ ý riêng của mình, đã số không thế nào nghe anh ta.

Nhưng bây giờ lại không có người mở miệng, hiển nhiên là đang đợi anh ta nói trước.

Bọn họ cũng là sau khi máy bay hạ cánh mới phát hiện hóa ra là có bốn người. Nhìn người đàn ông cầm đầu kia, dung mạorõ ràng như thế lại mơ hồ lộ ra khí thế. Trông sâu không lường được, lại nhìn cô gái bên cạnh anh ta. Trong lòng năm người lại cảm thấy không được.

Tận thế còn mang cô gái xinh đẹp như vậy ở bên người, nếu mà anh ta có thể che chở cô ấy được chu toàn đã nói lên cái người này tương đối lợi hại.

Vì vậy Cao Trường Húc trong lòng cân nhắc một phen, quyết định vẫn nên bày tỏ trước.

Lúc trước bọn họ ở trên máy bay đều đã thương lượng tốt, hai người có dị năng hệ thủy kia, nhất định phải dẫn về căn cứ. Còn như đôi nam nữ trước mặt này, vừa nhìn đã biết là khó đối phó. Bọn họ không thể cứng đối cứng.

"Chào anh, chúng tôi là đội cứu viện căn cứ Tân Bình, tôi là đội trưởng, Cao Trường Húc."nói xong, Cao Trường Húc còn vươn tay muốn cùng Lệ Sâm bắt tay.

Tuy nhiên Lệ Sâm lại không động đậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Các người có việc gì thế?"

Bởi vì tay anh nắm lấy cổ tay Nam Ca nên có thể cảm giác được tay cô nhảy dựng nhảy dựng, hiển nhiên là đang rất hưng phấn vì có thể nhìn thấy nhiều người có dị năng như thế.

So với ăn thịt đồng loại thì cô càng ưa thích ăn thịt người hơn... thật sự là, thói quen này đoán chừng là không thể thay đổi được rồi.

Từ trong con mắt mấy người đàn ông trước mặt, trên cơ bản đã có thể đoán được bọn họ là dị năng gì rồi. Giống như người trước mặt gọi là Cao Trường Húc này hẳn là hệ thổ.

Cao Trường Húc thấy Lệ Sâm biểu hiện bộ dáng không tin tưởng bọn họ, nhưng không để ý. Sau khi đem tay bỏ xuống, còn cười hỏi: "không biết là mọi người muốn đi chỗ nào?"

Lệ Sâm đưa mắt nhìn hai chị em sau lưng, không trả lời Cao Trường Húc. Chỉ là hỏi: "Mấy người đến cùng là vì sao mà đến?"

Cao Trường Húc cũng chầm chậm thu hồi vẻ mặt tươi cười. Người này thật sự là cứng mềm đều không ăn.

Vì vậy anh ta đem mục đích đến giải thích rõ : "anh cũng biết rõ, căn cứ hiện tại đang trong giai đoạn xây dựng, rất cần nhân tài. Chúng tôi vừa mới ở trên máy bay trực thăng chứng kiến hành động của hai người này, muốn dẫn bọn họ trở lại căn cứ."

Nam Ca trừng mắt nhìn. Mang đi căn cứ nha, đây không phải là vừa vặn sao. Dù sao bọn họ cũng muốn đi căn cứ Tân Bình mà.