Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 6: Đệm thịt zombie




Thứ Lệ Sâm mang theo là vật dụng của quân đội, gồm quần áo và đồ dùng hằng ngày.

Những bộ đồ này rất bền và hút nước, dễ dàng trong việc hành động. Trong thời khắc này cũng phát huy công dụng rõ rệt.

Anh cố tình chọn một số đồ dự phòng theo các số đo khác nhau, nhìn vóc người Nam Ca, chắc là số nhỏ nhất cô mới mặc vừa.

Nam Ca rất sợ, vì hình động bắn vào tim mình của người đàn ông này rất dứt khoát. Bây giờ cô cũng không biết anh ta muốn làm gì.

Mãi đến khi thấy bộ quần áo anh ta cầm, Nam Ca mở to mắt như muốn hỏi Lệ Sâm muốn gì.

Lệ Sâm cũng hiểu ý, tuy anh và cô mới chỉ gặp nhau có vài lần, Zombie này cũng không có IQ cao như con người, nhưng anh lại hiểu được suy nghĩ của cô.

“Để cô thay đó, mặc như cô không dễ hoạt động.”

Lệ Sâm nói xong thì cúi người kiểm tra xem cô còn giấu vũ khí nào hay không, sau khi xác định cô không thể ra tay với mình, anh mới lột áo blue và bộ đồ bên trong của cô xuống.

Mặc dù Nam Ca là Zombie nhưng cô cũng có ý thức, có tiết tháo của Zombie! Sao cô có thể bỏ qua cho việc tên con người môi cá nhám này cởi đồ mình!

Vì thế, cô giằng người lại: “Dừng... tay... lại...”

Lệ Sâm cũng có cách trị được cô: “Nếu không nghe lời, bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố.”

Thấy xe đã đến khu nhà, dù sao Nam Ca cũng sẽ không từ bỏ. Thế là cô chỉ biết cắn răng, nói chậm chạp: “Lưu... manh.”

Lúc cô nói câu này thì Lệ Sâm đã thay xong đồ cho cô, anh giúp cô lấy viên đạn ra khỏi ngực, dùng băng y tế quấn ngực cô lại.

Sau khi hoàn tất, anh đưa cho cô một cái mũ.

Mặt cô được giấu sau cổ áo và lớp tóc, nếu mùi trên người cô cũng có thể giấu được thì chỉ cần cô không làm gì khả nghi, sẽ không ai biết cô là Zombie.

Lúc này Nam Ca vẫn còn rất phiền lòng, cả người cô bị môi cá nhám nhìn thấy hết rồi.

Lệ Sâm thấy nét mặt không yêu nổi này của cô thì bật cười: “Tôi cũng không có khẩu vị nặng tới mức ra tay với Zombie đâu.”

Câu này đã được Nam Ca sử dụng để cười nhạo anh, nhưng đó là chuyện của sau này.

Lệ Sâm vẫn cột hai tay cô lại nhưng để hai chân cô hoạt động tự do.

“Cô có còn muốn ra không?” Sau khi nói xong, Lệ Sâm mở cửa xe ra.

Nam Ca bò từ trong xe ra, nét mặt vẫn không yêu thương nổi đi vào khu nhà.

Tên đàn ông chết tiệt, cô mới không cần để ý tới anh ta.

Trong khu nhà và cửa hàng có chút khác nhau, lúc xảy ra động đất, rất nhiều người chưa kịp chạy ra ngoài, ngày hôm sau đã bị biến thành Zombie.

Lệ Sâm đi theo Nam Ca đến đây chính là việc vô cùng nguy hiểm.

Không biết vì lý do gì, anh chỉ không muốn để cô đi một mình.

Nam Ca cảm thấy nơi này rất quen thuộc, cô nhìn con đường hoa nhỏ, vốn muốn chỉ cho Lệ Sâm biết về nơi đó, nhưng khi mở miệng ra thì phát hiện bản thân đã không còn nhớ gì nữa.

Trong khu nhà có vài Zombie lảng vảng, Lệ Sâm liếc nhìn xung quanh, tạm thời vẫn còn an toàn. Nhưng ở lại đây lâu tuyệt đối không phải cách hay.

“Cô mau đi đi, muốn tìm ai thì tìm đi, sau khi tìm xong thì chúng ta rời khỏi đây.”

Mấy ngày nay, dù có nhiều người muốn đi theo mình nhưng anh đều từ chối. Không ngờ cuối cùng lại đồng hành cùng một nữ Zombie.

Trong lòng Nam Ca vẫn còn bài xích Lệ Sâm, cô lầu bầu trong lòng, cô mới không muốn đi với anh ta.

Đến nơi cô muốn tìm, nhìn đống đổ nát này, Nam Ca cũng không biết tâm trạng của mình hiện tại là thế nào.

Chắc là khó chịu, nhưng cô không có tim, không có hơi thở, không có sự sống thì làm sao khó chịu được đây.

Hiện tại, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được, chắc cũng chỉ là mùi máu thơm trên người người đàn ông bên cạnh.

Thấy cả hai gần như đã vào bên trong đống đổ nát, Lệ Sâm ngăn cô lại: “Không thể vào nữa, bên trong toàn là Zombie.”

Nam Ca hất tay anh ra: “Tôi... cũng... là... Zombie.”

Cô không sợ bị Zombie cắn, cô chỉ muốn tìm... tìm ai đây...

Lệ Sâm đứng nhìn cô đi xa, anh không ngăn cản. Dù sao anh cũng phải đi tìm người thân, Nam Ca biến thành Zombie nhưng lại có chấp niệm sâu đến vậy, có thể thấy được người đó quan trọng với cô nhường nào.

Nếu không cho cô nhìn tận mặt, có thể cả đời cô cũng không yên tâm nổi.

Nam Ca cố dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đi, nhưng cô không di chuyển được xa, thậm chí cả người cô đều cứng ngắt, một lúc lâu như vậy cũng chưa đi qua được hòn đá lớn.

Đi hơn một giờ, cô mới tới được giữa khu đất đá.

Lệ Sâm không đi cùng, anh chỉ đứng ở ngoài khu nhà nhìn Nam Ca cô độc ở giữa bãi hoang phế.

Nhìn từ phía sau, hoàn toàn không phát hiện ra cô là một nữ Zombie.

Mặc dù phải hứng chịu một cơn động đất, nhưng một số nơi còn chưa sập, cách đó không xa còn có bức tường lung lay sắp đổ.

Nam Ca quyết định đi sâu vào để tìm kiếm.

Lệ Sâm nhìn thời gian, muốn đưa cô đi. Nhưng Nam Ca đã đi vào rất sâu, anh lại không dám gọi cô, chỉ có thể vòng qua đám Zombie, chạy tới chỗ cầu thang.

Mỗi bước Nam Ca đi lên lầu, ánh mắt cô lại càng trở nên trống rỗng.

Không người nào sống sót, cô cũng nhìn đám Zombie đó rồi, không có người mà mình muốn tìm.

Cô lặn lội đến phía Bắc này không phải để nhận kết quả như vậy!

Lúc Nam Ca còn leo lên lầu thì nghe được dưới hành lang trống trải có tiếng đánh nhau.

Ở đây chỉ có một mình Lệ Sâm, nhất định là anh đã bị Zombie phát hiện. Nam Ca không muốn đi cứu anh, nếu anh bị Zombie đánh chết cũng là giúp cô một tay.

Vì thế cô vẫn bướng bỉnh đi lên trên, không hề quay lại nhìn.

Lệ Sâm đi theo cô vào trong cũng đã lường trước được tình huống sẽ đối mặt với Zombie.

Khả năng của anh rất tốt, còn có vũ khí, dao sắc mang bên mình, vì vậy nhanh chóng cứa đức cổ Zombie.

Anh biết Nam Ca cũng nghe thấy, cũng biết là cô không muốn quay lại cứu mình. Nhưng chuyện buồn cười chính là anh không bỏ rơi cô được.

Đã thay quần áo cho cô rồi thì nhất định phải mang cô đi.

Trên đường đi, anh hấp dẫn không ít Zombie.

Cuối cùng Nam Ca cũng lên tới tầng hai, nhưng sau khi mở cửa, cô cũng không tìm thấy ai cả, trong phòng chỉ có vết máu đã khô. Trong không khí ngập mùi lưu huỳnh.

Nam Ca đứng cứng đờ ở cửa, cô chậm chạm dựa vào tường, không muốn rời khỏi đây. Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn lại tiếp tục lang thang bên ngoài nữa.

Tiếng đánh nhau cách đó không xa cũng không khiến cô quan tâm. Cô nhìn vào khoảng không vô định, một lúc sau thì nghe thấy tiếng tách tách. Sau khi nhìn, Nam Ca mới biết hóa ra mạch điện của khu nhà sau cơn động đất đã bị hỏng, tuy trong thành phố không còn mở điện nữa, nhưng máy phát điện dự phòng lại bắt đầu phát cháy!

Xung quanh cô đều là vật dễ bắt lửa, thế nên lửa lan rất nhanh!

Nam Ca nghĩ cũng không nghĩ được, cô không chết trong tay tên đàn ông xấu xa kia mà là bị chết cháy.

Trước tình hình này, cô cũng không thể không xuống dưới, nhưng càng muốn đi xuống thì cơ thể càng không nghe theo sai khiến của mình.

Một lát sau, Nam Ca đã bị lửa vây lại!

Lệ Sâm đang giải quyết đám Zombie thì phát hiện bọn chúng lại chậm chạp lùi lại. Còn phía trên lại có cảm giác nóng rực!

Anh mím chặt môi, nữ Zombie kia vẫn còn ở trên lầu!

Nam Ca không ngửi thấy mùi khói, chẳng qua cô cảm giác được tóc mình đã bị cháy khét rồi, xung quanh đó là tiếng gỗ bị đốt cháy đang rơi ầm ầm xuống khiến mặt đất rung chuyển.

Cô dựa vào tường, không thể ra ngoài được.

Lúc Nam Ca đang túng quẫn không biết làm gì thì nghe thấy tiếng kêu: “Tiểu câm điếc, cô đang ở đâu?”

Là người đàn ông kia!

Nam Ca không quan tâm tới việc anh gọi mình là tiểu câm điếc, cô đập liên tục vào một tấm ván, cầu mong người đàn ông kia sẽ biến thành thiên sứ tới giúp đỡ mình.

Bây giờ cô không muốn người đàn ông này chết, nếu anh ta chết, mình cũng không sống được!

Lệ Sâm nhanh chóng chạy tới thì thấy Nam Ca đang co người trong góc, mặt đơ nhìn mình chầm chầm.

Anh chạy xuyên qua làn lửa, bế cô lên.

Nam Ca nhìn chằm chằm vào cổ anh, ánh mắt rực cháy.

Lệ Sâm buồn cười nói: “Lúc này là lúc nào rồi, sắp chết mà còn muốn cắn người à? Chờ sau khi ra khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm chính là khâu mồm cô lại.”

Nam Ca lập tức ngậm miệng lại, an ổn dựa vào lòng anh.

Vòng ôm của người này rất ấm áp, không hiểu sao lại khiến người ta an lòng.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, không thể đi xuống lầu nữa, Lệ Sâm cân nhắc một chút rồi chạy lên lầu trên.

Nam Ca rất muốn hỏi anh rằng, có phải anh điên rồi không, anh cứ chạy như vậy, chẳng khác nào nhốt cả hai lại ở đây!

Hai người nhanh chóng chạy lên tầng năm.

Người đàn ông cởi dây thừng bên hông ra, cột Nam Ca vào người mình, sau đó đem đầu bên kia thắt chặt vào miếng đá lớn trên tầng năm.

Anh quay đầu lại hỏi Nam Ca: “Thành Zombie rồi mà cũng biết sợ à?”

Nam Ca vẫn lạnh lùng quan sát anh, nhìn thấy anh đi tới chỗ cửa sổ, cô trợn mắt nhìn.

Tên này không phải là muốn nhảy xuống đấy chứ? Đây là tầng năm đó, điên rồi, điên mất rồi! Mình không muốn chết banh xác đâu!

Nhưng Lệ Sâm không hề chú ý tới ánh mắt kháng nghị của cô, anh kéo cô sát vào lưng mình: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhảy.”

Khói từ tầng ba và tầng bốn bay mịt mù ra ngoài cửa sổ, cả tòa nhà sợ rằng không chống đỡ được lâu, Nam Ca còn có cảm giác được mặt đất sắp nứt ra rồi.

Ấn tượng duy nhất mà cô nhớ được, chính là trước khi nhảy xuống, Lệ Sâm cười nói với cô: “Sợ thì nhắm mắt lại là được.”

Sau đó, anh buông người rơi xuống!

Sợi dây dài sau lưng nhanh chóng bị kéo căng ra, tiếng thét của Nam Ca bị chặn đứng trong họng!

Vì sợi dây dài chừng mười mét nên khi họ nhảy xuống đã tới lầu một, còn sắp phải hứng chịu một cơn xóc nảy.

Lệ Sâm thấy đã sắp tới tầng trệt, anh không hề do dự lấy dao cắt đứt sợi dây! Cuối cùng họ rơi thẳng xuống từ độ cao năm mét!

Phịch, cả hai đập người xuống đất, Lệ Sâm mượn lực, ôm Nam Ca lăn vài vòng trên đất.

Nam Ca nghĩ, hôm nay cả người cô đều rung động.

Vì... gã trứng thối kia trước khi rơi xuống đất thì để cô chạm đất đầu tiên!

Nhất định hắn ta đã có kế hoạch trước rồi, để mình làm đệm thịt cho hắn!

Tên con người này sao lại độc ác đến thế chứ! Nam Ca cảm giác mình bị gãy mất mấy cái xương sườn rồi! TT^TT