Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 10: Mệnh lệnh của Lệ Sâm




Lúc bị đất đá vùi lấp, xe cũng đã tắt máy không chạy được nữa.

Trần Bạch Kiêu không kịp nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể bảo vệ đầu của mình, cản lại đất đá đang rơi xuống.

Đợi cho xung quanh yên lặng lại, anh ta nhìn cửa đường hầm đen kịt bị vùi kín.

Trần Bạch Kiêu đập mạnh lên tay lái, trong mắt chứa đầy vẻ không cam tâm.

Bộ đàm vang lên một giọng nói, Diệp Liệt hỏi: “Chỉ huy, có chuyện gì vậy?”

Trần Bạch Kiêu lấy lại bình tĩnh: “Vừa nãy có người thoát khỏi truy đuổi của chúng tôi.”

Bên kia lại cười: “Ồ? Ai lại có bản lĩnh vậy, có thể thoát khỏi tay anh?”

“Cái này không quan trọng, đường hầm bị sập, chúng tôi bị kẹt bên trong rồi.”

Nghe Trần Bạch Kiêu nói vậy, Diệp Liệt cũng nghiêm túc hơn: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”

Phải biết rằng, Trần Bạch Kiêu là bất khả chiến bại trong quân.

Hôm nay đem theo nhiều người như vậy lại không thể chặn nổi một chiếc xe, còn thua rất thảm bại, thảo nào giọng nói của anh ta lạnh như muốn giết người.

Không thấy Trần Bạch Kiêu Trả lời, Diệp Liệt chỉ có thể khuyên: “Báo vị trí của anh đi, tôi phái người lái trực thăng tìm mọi người.”

“Ừ, nhân tiện cho người đi dọn dẹp đường hầm luôn, con đường này rất quan trọng.”

Trần Bạch Kiêu nói xong thì tắt bộ đàm.

Anh ta nhắm hai mắt lại, nhớ tới hành động dứt khoát của đối phương, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người.

Là anh ta à?

...

Lệ Sâm lái chiếc xe đã bị nổ bánh chạy hơn mười km, sau khi xác định không có ai đuổi theo mới ngừng xe lại.

Ruột gan phèo phổi của Nam Ca đã bị đảo lộn lung tung, giờ cả sức trừng mắt cũng chẳng còn.

Sau khi Lệ Sâm xuống xe, anh ra cửa sau khiêng Nam Ca xuống, sau đó cởi trói rồi đặt cô ngồi lên đất.

Nhìn Nam Ca héo rũ vật vã, Lệ Sâm sờ sờ sống mũi: “Kính xe phía sau đã bị đạn bắn trúng, nếu lúc đó cô mà ngồi, nói không chừng đã nát đầu.”

Nam Ca ngẩng đầu, mắt trắng chạch liếc nhìn anh.

Anh nghĩ ai giải thích như vậy là cô có thể tha thứ cho à?

Vì thế cô hất đầu sang chỗ khác, biểu hiện thái độ không muốn tha thứ cho Lệ Sâm.

“Tiểu câm điếc, tôi phải sửa lại xe, cô nghe lời ngồi chờ ở đây, đừng đi lung tung đấy.” Lệ Sâm không phải người giỏi xin lỗi. Hơn nữa, những việc mà anh đã làm với Nam Ca, hình như nói xin lỗi một lần cũng không đủ. Thấy thái độ từ chối giao tiếp với cô như vậy, anh vẫn nên đi sửa xe sớm thì hơn.

Nam Ca không còn chút sức nào, đầu óc vẫn còn ong ong quay cuồng.

Một Zombie mảnh mai yếu đuối như cô, thế mà lại bị tên con người kia đối xử như vậy, đúng là điên tiết thật!

Cô nghĩ vậy, sau đó im lặng lộn cổ lại, nhìn động tác của Lệ Sâm.

Anh mở cốp xe tìm kiếm gì đó, lấy ra một thùng dụng cụ, còn có cả lốp xe dự phòng.

Cũng may Trần Bạch Kiêu chỉ bắn nổ một bánh, anh còn có thể thay được.

Động tác của anh rất nhanh nhẹn, sau khi đứng dậy còn kiểm tra cửa kính sau của xe, trên đó có một vết nức.

Trong xe không có cửa dự phòng, vì vậy sau khi vào thành phố tiếp theo anh chỉ có thể đi tìm thử cái mới thôi.

Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, anh ra phía trước kiểm tra đầu máy.

Vừa nãy bị đất đá rơi xuống vỡ vụn, không biết động cơ có bị hư hao gì không.

Trong lúc Lệ Sâm tập trung sửa xe thì Nam Ca có cảm giác mình đã khôi phục lại được một chút sức lực.

Thật ra cô cũng không quá mệt mỏi, chỉ là lúc nãy bị dọa cho sợ phát khiếp thôi.

Vì thế, thấy Lệ Sâm tập trung như vậy thì nảy ra ý định bỏ chạy.

Nhìn địa hình xung quanh một lát, nơi này là ngoại ô, cách đường cao tốc mà anh đứng rất xa, nếu giờ mà không chuồn thì đợi đến khi nào đây?

Thế là Nam Ca chậm chạp giật giật cánh tay, sờ sờ cái chân, bẻ bẻ mấy đốt ngón tay, xác định mình có thể đi bộ được. Nhân lúc Lệ Sâm không chú ý thì bò dậy, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, sợ sẽ phát ra âm thanh.

Chọn bừa một hướng để đi, dù sao bây giờ là buổi tối, cô phải trốn thôi.

Sau khi Lệ Sâm đóng đầu xe lại mới phát hiện Nam Ca đã biến mất rồi.

Nghĩ nghĩ một chút về tốc độ di chuyển của cô, Lệ Sâm cũng không sốt ruột, chậm rãi lên xe, rồ máy.

Bây giờ Nam Ca thật sự là sợ muốn chết rồi, thế quái nào lại chọn phải đường nhỏ không có người thế này.

Nhìn thấy đường lớn phía trước, cô cúi người đi tới.

Nhưng sau khi đến gần, cô mới phát hiện có một chiếc xe rất quen mắt đứng ở đầu đường.

Chưa kịp để cô hoảng sợ, cửa xe đã hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lệ Sâm.

Anh quay đầu nhìn, cười như không cười nói với Nam Ca: “Tiểu câm điếc, không ngờ cô lại quan tâm tôi đến vậy, đã tới trước rồi cơ à?”

Nếu Nam Ca có thể thở được, tuyệt đối xe nín thở cho chết luôn.

Gã này làm sao lái xe tới được hay vậy, sao cô không biết gì hết thế này!

Giờ cũng không thể chạy được, cô nhìn thấy anh cầm cây súng trên tay. Ở đây là nơi hoang vu, nếu anh ta thật sự muốn giết mình, nhất định là quỷ thật không ai hay biết.

Vì thế Nam Ca chỉ có thể đi tới, rặn nửa ngày mới ra được ba chữ: “Trùng hợp thật.”

Lệ Sâm nhíu mày: “Đúng là quá trùng hợp nhỉ.”

Nam Ca cúi đầu, giờ mới phát hiện ở ghế lái phụ có một sợi dây. Ước chừng nó cũng dài hơn mười mét, anh ta định dùng làm gì vậy?

Nhưng rất nhanh sau đó, Nam Ca cũng biết được. Vì Lệ Sâm nói với cô: “Tôi thấy cô thích đi bộ như vậy, không bằng cột cô ở sau xe, tôi lái xe, cô đi theo sau. Nếu cô không đi nổi nữa thì tôi cũng có thể lấy xe kéo cô đi được.”

Nam Ca rùng mình.

Đùa bố à, trên người giờ còn lại vài ký thịt là nguyên vẹn, giờ mà bị hành hạ như thế, không tới mấy cây số, nhất định cô sẽ biến thành xương khô cho xem!

Tuy cô là Zombie nhưng vẫn là một Zombie nghiệp dư đó, dù sao thì cô cũng không muốn thành Zombie xương khô đâu!

Vì thế, Nam Ca lập tức lắc đầu: “Tôi... rất... thích... ngồi... xe.”

Lệ Sâm làm như không nghe thấy lời của cô, anh cầm dây trói cô lại.

Nam Ca lùi về sau, nhưng vẫn bị Lệ Sâm cột chặt. Cô nhìn đêm đen như mực, đèn xe chiếu sáng một khoảng rừng âm u.

Nam Ca chỉ có thể chịu nhục, chuẩn bị cầu xin Lệ Sâm.

Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại, đáng thương nhìn anh. Ai ngờ sau khi Lệ Sâm trói xong rồi thì cười khẽ: “Vốn đã xấu muốn chết rồi, cô đừng dùng ánh mắt chấn động tâm can đó nhìn tôi nữa.”

Nam Ca muốn đánh chết anh ta luôn! Anh ta nói cái quái gì thế!

Nhưng mà người đứng dưới hiên, không thể không cúi đầu. Nam Ca nói nhiều hơn trước đây: “Tôi... biết... lỗi... rồi.”

“Cô xác định là mình biết à? Cô muốn chạy trốn cũng không phải một lần?” Lệ Sâm dừng động tác, kéo sợi dây ra sau xe.

Nam Ca không thể không thầm chửi, nếu bị người ta ép buộc mang đi, anh không muốn chạy mới là lạ.

Nhưng không đợi cô nói thành tiếng thì đã bị mùi của Lệ Sâm thu hút.

Hai mắt cô dần biến đỏ, cô vờ áp sát lại.

Nhưng ngay khi định cạp Lệ Sâm một cái thì anh lại nắm lấy cằm của cô, đẩy cô ra xa.

Ánh mắt anh trêu tức nhìn cô: “Tiểu câm điếc, cô còn chưa chịu từ bỏ việc muốn cắn tôi à?”

“Tôi... muốn... anh...”

Lời này của cô có chút kỳ quái, Nam Ca còn chưa nói hết câu thì vẻ mặt Lệ Sâm trở nên kỳ lạ, chậc chậc hai tiếng: “Thật không ngờ, tôi lại nhặt được một Zombie lưu manh.”

“...... Máu.” Nghẹn nửa ngày, cuối cùng cô cũng nói được hoàn chỉnh hết câu.

Lệ Sâm nhếch mày, im lặng cột Nam Ca ra sau xe.

Rốt cuộc Nam Ca cũng luống cuống, lại muốn van xin người đàn ông này, nhưng chợt nghe anh nói: “Cô đừng làm ồn, hình như có biến.”

Nam Ca không giãy dụa nữa, nghi ngờ nhìn anh.

Lệ Sâm quay mặt lại, đèn xe sau là màu đỏ, chiếu lên mặt anh khiến nó cũng trở nên đỏ bừng, chỉ có điều đôi mắt anh lại đen đến kinh người: “Cô có nghe thấy tiếng gì không?”

Nam Ca nghiêng tai cảm nhận một lúc, cảm giác sợ hãi mạnh mẽ kéo tới.

Cô nghe thấy! Là tiếng... tiếng của đồng loại!

“Có... Zombie...” Cô nói khó khăn, giọng nói nhỏ hơn trước.

Lệ Sâm nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Có nhiều hay ít? Đang đi về phía nào?”

Nam Ca chỉ về phía Bắc: “Có... mười nghìn...”

Mười nghìn... Lệ Sâm hít sâu một hơi.

Trước đó anh còn nghĩ, phía Bắc là cửa ra cuối cùng của người dân. Bây giờ có mười nghìn Zombie muốn đến phía Bắc để chặn đường, những người còn sống bên trong sợ rằng không thể trốn được!

Bây giờ không còn thời gian để anh do dự nữa, coi như anh không thiếu súng đạn, nhưng mười nghìn Zombie thì anh không thể đấu lại được. Càng không nói đến người dân bình thường không có sức chiến đấu!

Vì thế anh cởi trói cho Nam Ca, kéo cô lên xe.

Vừa nói, anh vừa cởi trói cho cô, dù sao cũng chỉ muốn đùa cô một lát, anh không nghĩ sẽ hành hạ cô như vậy.

Tôi không trói cô lại, nhưng cô phải đồng ý nghe lời tôi, không được làm rộn.” Sau khi lên xe, anh thắt dây an toàn cho Nam Ca.

Nam Ca nghĩ lại tình hình bây giờ của mình, nếu gặp phải tai nạn xe, cùng lắm chỉ là máu thịt lẫn lỗn một chút thôi, cũng không chết được. Nhưng Lệ Sâm lại tập trung thắt dây an toàn cho mình.

Lệ Sâm ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Hiểu không, nếu đồng ý thì chớp mắt.”

Nam Ca vội vã chớp mắt, bày ra vẻ khẳng định sẽ nghe lời.

Nhưng xung quanh đây đều đã bị Zombie bao vây, làm sao ra ngoài được?

Nếu vào thành phố, chẳng lẽ muốn bị bao vây triệt để luôn à?

Nam Ca không rõ lắm cảm giác của mình, cô biết mình là Zombie, vì thế cô không thích con người, nhưng cô cũng không thích đồng loại của mình.

Lệ Sâm khởi động xe, nhưng trước khi lái đi, anh lấy bộ đàm, chọn kênh quân đội, chính là kênh đã nói chuyện được với Trần Bạch Kiêu lúc nãy.

Trần Bạch Kiêu lúc này đã được cứu ra, anh ta đang định leo lên trực thăng. Bên tai gào thét tiếng quạt xoay của trực thăng.

Lúc bộ đàm vang lên, câu đầu tiên anh ta không nghe rõ, sau đó người kia lặp lại: “Nghe rõ, ngoại thành phía Bắc, có khoảng mười nghìn Zombie đang tiến về phía đường cảnh giới của các người. Bây giờ tôi mặc kệ các người dùng cách gì, mau di dời người dân đi.”

Trần Bạch Kiêu chưa từng nói chuyện với Lệ Sâm, anh ta nghi ngờ thân phận của đối phương: “Anh là ai? Làm sao tôi tin anh được?”

Lệ Sâm gầm lên: “Mẹ kiếp, mau sơ tán người dân đi, nói nhiều làm mẹ gì!”