“Bốp!” Nam Ca chỉ kịp cảm nhận một cơn gió lướt mạnh qua, cô tránh không kịp nên bị tát một cái, gò má trở nên nóng rực.
“Sao lại đánh người thế hả!” Một hộ sĩ kéo Nam Ca ra sau, đỏ mắt giằng co với đối phương.
“Đồ lang băm chúng mày!” Người đàn bà ăn mặc đơn sơ, mắt sưng đỏ, cả người nhuốm đầy vẻ tang thương và tức giận: “Bọn tao từ xa đến bệnh viện chúng mày để chữa bệnh, mà kết quả thì sao! Con của tao chết mất rồi! Nhất định là vì chúng mày không cố gắng cứu người, tao đánh chết lũ chúng mày!”
Người đàn bà còn đem theo vài người đến giúp đỡ, ai nấy đều vô cùng hung hăng, nghe xong lời của bà ta, bọn họ tiến tới.
Bác sĩ Nam Ca được hộ sĩ che chở sau lưng, nhưng tình cảnh đã bị mất khống chế.
Đây là đại sảnh của bệnh viện, là nơi người ra người vào, hôm nay lại có người nhà bệnh nhân ngang nhiên đánh bác sĩ, hiển nhiên ai cũng phải dừng chân xem thử.
Nam Ca không quan tâm đến vết thương trên mặt, cô khuyên can: “Mong người nhà bệnh nhân bình tĩnh lại! Trong quá trình giải phẫu vốn có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, tim bệnh nhân trong quá trình làm phẩu thuật đã kiệt sức, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Xin cô đừng khiến bệnh viện phải khó xử!”
Những người kia toàn hô hào muốn đánh chết mấy tên lang băm, cũng may là bảo vệ đến kịp, khống chế được bọn họ.
Lúc Nam Ca bị đưa vào phòng làm việc, gò má cô đã đau rát. Hộ sĩ đỏ mắt, vội vàng lấy một túi đá để chườm lên vết sưng.
“Chị Nam Ca, ca phẫu thuật này vốn không phải do chị mổ chính, sao chị phải gánh hết trách nhiệm chứ? Đúng là không biết nói lý lẽ mà!”
Gò má trắng nõn của Nam Ca đã sưng lên, nhiều năm nay, việc gặp sự cố trong quá trình chữa trị không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô chịu đòn, lại còn phải chịu thay người khác.
Nghe hộ sĩ nói vậy, cô cũng chỉ nhếch nhếch môi: “Thôi bỏ đi.”
Cô không muốn nói về chuyện này nữa, nhưng hộ sĩ lại nói tiếp: “Trước đây Thôi Lam Lam đoạt chức của chị còn chưa đủ, giờ lại đoạt luôn tay mổ chính của chị. Nếu chị Nam Ca mổ chính thì sao bệnh nhân lại chết được chứ!”
Nam Ca quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt, gió đêm gào thét thổi qua, nhìn như sắp có bão.
Ti vi đã thông báo mưa lớn kéo dài mấy ngày trước, tâm trạng cô có chút phiền não.
Đôi tay này đã cầm dao phẫu thuật nhiều năm, nhưng bây giờ lại để người khác dùng quan hệ đoạt mất.
Tự dưng lại bị tát một cái oan uổng, nói không tức thì là nói láo.
“Em xem bên ngoài trời âm u nhiều ngày thế rồi, sao trận mưa này vẫn mãi mà không dứt.”
Nam Ca lảng sang chuyện khác, hộ sĩ chỉ có thể theo cô: “Em đâu biết, sắc trời thế này đúng là dọa người mà, giờ ngày nào em cũng phải mang theo dù.”
Nam Ca mở máy tính trong phòng làm việc, tin tức hôm nay được phát. Cô quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy một người đàn ông mặc đồ tù, tay bị khóa còng đang được áp giải đi.
Gương mặt anh như dao khắc thành, đôi mắt sâu trầm, dáng người cao ráo, gương mặt vô cùng đẹp.
Phát thanh viên dùng giọng tiêu chuẩn nói: “... Kẻ bị tình nghi họ Lệ đã được đưa về nước, ba ngày sau phán quyết, chúng ta cùng theo sát tiến triển của vụ kiện...”
Nam Ca không có hứng thú nhìn sang chỗ khác, lúc vừa xoay đầu thì hộ sĩ tiếc nuối nói: “Người đàn ông này trông rất trẻ, nhìn lại đẹp trai thế này mà bị kết án, tiếc thật...”
“Bản thân chúng ta cũng khó mà an toàn, bây giờ đừng quản chuyện của người khác.” Những người nhà của bệnh nhân kia thoạt nhìn không phải sẽ dừng tay dễ dàng như vậy, Nam Ca thầm nghĩ, nếu không bây giờ cứ ngủ ở bệnh viện, nếu về nhà chỉ sợ họ lại chặn đường.
Tối đến, mưa cũng đã ngừng rơi.
Nam Ca trực ban ở bệnh viện, cô đóng cửa sổ lại, tiếng mưa rơi bên ngoài vẫn rất rõ ràng, ào ào từng đợt.
Một tia chớp chợt lóe lên, như xé rách cả bầu trời, tiếng sấm đùng đùng như muốn nổ tung cả mặt đất.
Sau khi kiểm tra phòng xong, cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì đèn hành lang chợt chớp lóe.
Cô tưởng rằng đường dây điện bị trục trặc, thầm nghĩ phải báo sửa. Không ngờ không riêng gì đèn ở hành lang, toàn bộ đều bắt đầu chập chờn!
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, “tách” một tiếng, cửa thủy tinh đột nhiên xuất hiện một vết nứt!
“Choang!”, mưa xối xả đập tan toàn bộ cửa sổ! Nước mưa cứ thế đáp thẳng vào trong!
Cả một vùng đang bị chấn động mạnh, Nam Ca ôm văn kiện nằm xuống đất, cả người cô cũng nghiêng theo động đất, té thẳng vào tường.
Trong quá trình chấn động, trên tường xuất hiện một vết nứt, gỗ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, mấy ngọn đèn yếu ớt không thể đỡ nổi cũng ập theo.
“Á!” Lúc này Nam Ca vô cùng hoảng sợ, gió lạnh thổi qua như da thịt bị dao cứa nứt.
Là động đất!
Không phải chỉ nói là có bão à, sao lại xuất hiện cả động đất thế này!
Không riêng gì cô, toàn bộ bệnh viện yên lặng đã ngập tràn tiếng thét chói tai, rất nhiều người chạy ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ y tác cũng hỗn loạn vào nhau.
Trần nhà đã sắp không trụ nổi, ai cũng không nghĩ gì đến ai, người đẩy người, không ít bệnh nhân còn đang nằm trong phòng bệnh bị người thân của mình bỏ rơi!
Thế giới như biến thành địa ngục, bị một đôi bàn tay màu đen chậm rãi xé toạt.
Nam Ca lảo đảo chạy xuống theo đoàn người, tay cô nắm chặt điện thoại, hai chân như bị rút hết sức, run rẩy.
Không ít người bị đá rơi xuống đè trúng, cổ họng Nam Ca thắt lại, không thể kêu thành tiếng.
Lúc cô chạy ra tới dưới lầu là khi tảng đá rơi xuống, cũng may cô chạy nhanh, nếu không đã bị tan xương nát thịt rồi!
Nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh bây giờ của mình, nơi này chật hẹp tắt nghèn, nếu cô muốn ra ngoài hẳn phải mất rất nhiều sức.
Cả người không còn sức chạy ngồi bệch xuống đất, cô đưa tay lau nước mưa trên mặt, sau đó bật điện thoại lên.
Không biết bên ngoài như thế nào rồi, bầu trời như gầm thét, dù cô có gọi bao nhiêu lần thì ba của cô cũng không nghe máy.
Nam Ca ngã xuống, cô không nhịn được mà rơi nước mắt, giọt nước rơi lên màn hình điện thoại.
Cô đau lòng khóc nấc lên: “Ba, ba nghe điện thoại đi... Đã xảy ra chuyện gì vậy...”
Ba của Nam Ca là một công nhân bình thường, cô nghĩ đêm nay ông sẽ ở nhà, nhưng sao lại không nghe điện thoại chứ?
Cô không dám nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh kinh hoàng khi nãy, tất cả mọi người trong bệnh viện đều hoảng sợ chạy ra.
Động đất vẫn còn kéo dài, cảm giác rung động mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, dường như nó có thể hủy diệt tất cả chỉ trong chốc lát.
Nam Ca sợ đến mức thiếu chút đã quăng điện thoại đi: “Ba à...” Cô ngồi một mình trong bóng tối: “Con hối hận rồi, trước đây con không nên đăng ký vào đại học y... Con nên ở lại bên cạnh ba... Con cũng không nên hở chút là cáu gắt với ba, kể khổ những chuyện oan ức khi ở bệnh viện... Con biết sai rồi, xin ba nhận điện thoại của con đi...”
Cô là một bác sĩ, đã nhìn thấy những chuyện sinh lão bệnh tử rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng khi ba mình...
Có phải ba cũng bị đá đè không, có phải lúc động đất, ông không thể chạy...
Động đất kéo dài hơn một tiếng cuối cùng cũng ngưng, chờ đến lúc sáng, Nam Ca phát hiện có ánh sáng len qua khe hở của phiến đá ngăn đường của cô, chắc nó bị động đất làm xê dịch.
Cô có thể ra ngoài!
Nam Ca xoa xoa mặt, đồ của cô đã ướt sủng, áo blue dính sát vào người.
Cô dùng hết sức để đẩy cục đá ra, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại này, cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cảnh tượng đổ nát hoang tàn, một luồng khói xanh chậm chạp bay ra từ đống đất đá, cả đêm mưa hôm qua cũng không thể xóa sạch dấu máu loang lổ.
“Sao lại thế này...” Cô che miệng, khập khễnh bước đi.
Từ xa có một người lắc lư bước tới, theo bản năng của bác sĩ, cô gọi: “Tiên sinh, anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu cô, bệnh viện đã bị hủy, nhưng bên dưới có khí bay lên, không chừng nó còn chưa bị phá. Lúc này cô rất lo lắng cho ba, nhưng đường xá không thông, cô cũng không thể quay về nhà được. Cô vẫn nên tập hợp những bác sĩ còn sống lại, lần này bị tàn phá mạnh thế này, cô phải đi cứu người.
Nhưng không ngờ, sau khi nghe cô hỏi, người đàn ông trước mặt vẫn không để ý đến cô.
Nam Ca bước tới vài bước thì người kia ngẩng phắt đầu lên, cô bị chấn động mạnh, gương mặt anh ta đã chuyển thành màu đen, hai má phủ đầy mùi chết chóc, hai mắt trỗng rỗng toàn là máu!
Đây là cái gì!
Cổ của cô đột nhiên bị cắn, người đàn ông nhanh chóng nhả cô ra, để mặt cô ngã trên đất.
“Bộp”, Nam Ca hoảng sợ nhìn lên trời.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, có rất nhiều người xuất hiện, hình như là mới bị người đàn ông kia cắn, họ đang dần dần bò ra ngoài. Hành vi kỳ lạ khác thường ấy chứng tỏ đã không thể gọi chúng là “con người” nưa!
“Đây là... tận thế sao... Ba à... con xin lỗi, con không thể về nhà để tìm ba...” Nam Ca biết mình sắp chết rồi... Số nàng không may, có lẽ sẽ bị biến thành Zombie.
Cô tự hỏi, vì sao cuộc sống yên tĩnh của mình lại bị phá vỡ như thế này?
Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều mục tiêu chưa thực hiện được, cô còn chưa gặp được... người thân lần cuối.
Mê mang nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô vẫn không muốn chết.
...
Bên trong ngục được xây dựng theo mô hình kiên cố nhất, nhưng qua đêm một đêm động đất, tất cả cũng bị hủy hoạt.
Mọi người thân không mang nổi mình, ai nấy vội vàng chạy bán mạng, cũng chẳng thèm quan tâm đến phạm nhân trong ngục.
Lệ Sâm mặc đồ tù nhân, cơ thể cao lớn như tỏa ra một nguồn năng lượng.
Anh bình tĩnh tháo còng tay ra, nhìn địa thế xung quanh một lần rồi chậm rãi bước đi trên mặt nước.
Đi ngang qua một góc phòng, trên màn hình hiển thị tin tức ngày hôm nay: “... Cả thành phố đêm hôm qua đã hứng chịu một trận động đất kinh hoàng, hiện tại vẫn chưa thống kê được số người tử vọng. Đồng thời, cả Trung Quốc đã hứng chịu những tai họa của thiên nhiên, những nơi khác trên thế giới cũng xuất hiện những địa chấn có quy mô lớn như bão biển, núi lửa phun trào... Sáng nay người dân phát hiện những sinh vật kỳ lạ phát cuồng, một số người dân may mắn còn sống trong nhà, đang chờ cứu viện...”
Tay Lệ Sâm nắm chặt lại, nhìn màn hình lớn một lúc lâu, cuối cùng anh lạnh lùng quay đầu.
Hôm nay điều quan trọng không phải bạn có còn trong sạch hay không, mà chính là bạn phải tồn tại được.
Cả thành phố hỗn loạn, việc xuất hiện sinh vật chưa xác định khiến anh cảnh giác, cúi đầu nhìn tình cảnh của bản thân, anh quyết định đến trụ sở tiếp tế.
Lúc đi ngang qua thi thể của cảnh ngục, Lệ Sâm nghe thấy giọng nói truyền tới từ bộ đàm: “Báo cáo! Xuất hiện Zombie! Xin cứu viện! Á...”