Luôn Có Người Đợi Anh

Chương 6




Sáng hôm sau, Điền Điền tự mình tìm đến nơi tổ chức triển lãm tranh. Hoắc Khởi Minh đã đứng ở sảnh đợi cô, mỉm cười: “Cô rất đúng giờ.”

Vào thang máy, họ đi thẳng lên tầng thượng. Cả tầng này được bài trí thành một trung tâm triển lãm. Điền Điền vừa nhìn tên họa sĩ thì bỗng hiểu ra: Triển lãm tranh cá nhân Hoắc Lệ Minh. Hoắc Khởi Minh, Hoắc Lệ Minh, rõ ràng là anh chị em có quan hệ máu mủ.

Cô lập tức buột miệng hỏi: “Anh Hoắc, cô Hoắc Lệ Minh này là chị gái hay em gái của anh vậy?”

Hoắc Khởi Minh trả lời, giọng nói có vẻ mỉa mai kỳ quái: “Cứ coi như là em gái đi.”

Điền Điền không hiểu, phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là “cứ coi như là em gái” chứ? Cô tròn mắt nghi hoặc nhìn anh ta. Tuy cô không hỏi nhưng ánh mắt lại giống như một dấu hỏi to đùng.

“Mẹ tôi chỉ sinh được mình tôi. Người gọi là em gái này chính là con gái của ông già tôi với người phụ nữ khác ở bên ngoài.”

Hoắc Khởi Minh giải thích với thái độ khinh thường. Điền Điền không ngờ hóa ra lại là như vậy. Cô lập tức giữ vẻ thận trọng, không hỏi thêm điều gì nữa.

Lễ khai mạc triển lãm tranh diễn ra hết sức long trọng. Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoắc đích thân đến dự. Ông cũng được mở mày mở mặt với triển lãm tranh cá nhân của con gái. Nữ họa sĩ trẻ mặc chiếc váy trắng nở nụ cười như hoa. Khi trả lời phỏng vấn, cô phát âm không được chuẩn lắm, cứ như học cách nói tiếng Trung Quốc của người nước ngoài vậy. Điền Điền đoán có thể cô ấy lớn lên ở nước ngoài nên nói tiếng Trung không trôi chảy lắm.

Hoắc Khởi Minh chẳng hề để ý gì đến bố và cô em gái đang đứng trên bục. Sau khi nhìn một lượt khắp phòng, nét mặt anh ta bỗng như lộ vẻ vui mừng trên sự đau khổ của người khác: “Ây dà! Liên Gia Kỳ vẫn chưa đến.”

Điền Điền nghe mà sững người, buột miệng hỏi: “Anh ta cũng đến sao?”

Dứt lời, cô mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn. Liên Gia Kỳ đã từng là khách quý của Chủ tịch Hoắc, vậy nên thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc mở triển lãm tranh long trọng như vậy, anh ta đương nhiên nên đến chúc mừng.

Hoắc Khởi Minh cũng gật đầu khẳng định: “Người khách đầu tiên mà ông già tôi mời chính là cậu ta đấy.”

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, triển lãm tranh chính thức mở cửa cho khách vào xem. Điền Điền không hiểu hội họa lắm nên tùy hứng đi một vòng. Cô để ý thấy Hoắc Lệ Minh lại đi ra cửa mong ngóng ai đó, nét mặt có vẻ rất sốt ruột. Điền Điền không khỏi có phần tò mò ngầm để ý xem cô ấy đang đợi ai. Nhưng đến tận khi Hoắc Khởi Minh quyết định đưa cô rời khỏi triển lãm, dường như người Hoắc Lệ Minh đợi vẫn chưa đến. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thất vọng. Nụ cười tươi như hoa nở ban đầu không quay trở lại nữa.

Ra khỏi buổi triển lãm, khi đang đứng đợi ở cửa thang máy, Hoắc Khởi Minh thản nhiên đặt một tay lên vai Điền Điền, giọng có vẻ thân mật, không còn khách sáo nữa: “Trưa nay, đi ăn cơm cùng tôi nhé! Tôi biết có một nhà hàng Ý rất ngon, cách đây cũng không xa lắm.”

Thấy bàn tay đó đặt lên vai mình, trong lòng Điền Điền cũng có chút lúng túng. Các cô gái trẻ rất để ý chuyện tiếp xúc chân tay với người khác giới. Cô cảm thấy mất tự nhiên, nhưng nếu né tránh thì lại có chút không nể mặt Hoắc Khởi Minh. May mà lúc này, thang máy đã dừng, cửa từ từ mở ra. Cô cố nhẫn nại một chút, đợi người trong thang máy đi ra, cô liền bước vào, thuận thế để tuột bàn tay Hoắc Khởi Minh xuống. Cửa thang máy đã mở hẳn, không ngờ bên trong lại chính là Liên Gia Kỳ. Anh ta vội vàng bước ra, nhưng khi nhìn thấy họ thì sững người lại. Vừa thấy Liên Gia Kỳ, trong nháy mắt, gương mặt Điền Điền đã lạnh như băng. Con người này đúng là cái gai trong mắt cô. Cô chỉ hận không thể diệt trừ anh ta tận gốc.

Thấy Liên Gia Kỳ vội vàng bước ra, Hoắc Khởi Minh nhếch mép cười mà như không, cất lời: “Gia Kỳ, cuối cùng cậu cũng đã tới. Em gái tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy!”

Hoắc Khởi Minh vừa dứt lời thì giọng nói vui mừng của Hoắc Lệ Minh đã vang lên từ phía sau: “Gia Kỳ, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Giọng phát âm không chuẩn, lại có phần ngây thơ đáng yêu, Hoắc Lệ Minh hớn hở chạy đến, thấy Liên Gia Kỳ, mặt cô lại nở nụ cười như hoa.

Điền Điền bỗng hiểu ra, hóa ra người mà Hoắc Lệ Minh đợi chính là Liên Gia Kỳ. Rất rõ ràng, cô ấy thích anh ta.

Liên Gia Kỳ có vẻ ái ngại: “Xin lỗi Lệ Minh. Tôi có chút chuyện gấp nên đến muộn.”

“Không sao. Anh đến là tốt rồi. Trời ơi! Sao tay áo của anh lại có vết máu vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hoặc Lệ Minh thất thanh la lên khiến ánh mắt Điền Điền và Hoắc Khởi Minh cùng đổ dồn về phía tay áo của Liên Gia Kỳ. Tay áo sơ mi kẻ sọc lộ ra ngoài chiếc áo com lê màu xám quả nhiên có vết máu, nhưng nếu không để ý thì sẽ không nhận ra. Đúng là Hoắc Lệ Minh rất chú ý đến anh ta.

Đối diện với ba đôi mắt sửng sốt, Liên Gia Kỳ lắc đầu: “Không có gì. Không cẩn thận bị bẩn thôi. Lệ Minh, chúng ta vào trong đi.”

Thật kỳ lạ! Liên Gia Kỳ mặc bộ com lê rất sang trọng đi tham gia lễ khai mạc triển lãm tranh, sao tay áo lại có vết máu chứ? Vết máu ở đâu vậy? Sao lại dính phải? Nhưng rõ ràng là anh ta không muốn nói thêm nữa, cứ thế kéo Hoắc Lệ Minh đi vào bên trong.

Thấy bóng của Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ Minh đã khuất, Hoắc Khởi Minh nhếch mép cười mỉa mai:“Xem kìa, họ xứng đôi đấy chứ! Không chừng Liên Gia Kỳ lại trở thành em rể của tôi ấy. Ông già tôi trong mơ cũng mong đợi ngày đó.”

Hoắc Lệ Minh thích Liên Gia Kỳ, ai cũng có thể nhận ra. Còn Liên Gia Kỳ đối với cô ấy thế nào thì khó có thể đưa ra kết luận ngay được. Có điều, nghe giọng của Hoắc Khởi Minh, chắc Chủ tịch Hoắc rất mong họ thành đôi. Hai người bọn họ cũng rất xứng đôi vừa lứa, tuổi tác tương xứng, lại môn đăng hộ đối. Nếu kết hôn, chắc sẽ được gọi là sự kết hợp hoàn mỹ của hoàng tử và công chúa.

Nhưng Hoắc Khởi Minh lại có vẻ không vui với tâm nguyện của bố mình:“Có điều, tôi nghĩ Liên Gia Kỳ chưa chắc đã thật sự muốn lấy nha đầu đó đâu.”

Điền Điền nghe mà không hiểu. Tại sao Liên Gia Kỳ lại không muốn? Tuy Hoắc Lệ Minh và Hoắc Khởi Minh cùng cha khác mẹ, cô ấy không phải là con vợ cả nhưng rõ ràng là Chủ tịch Hoắc rất thương cô con gái này. Hơn nữa, côấy cũng rất đẹp, lại còn là một nữ họa sĩ tài hoa nữa. Cần dung mạo có dung mạo, cần khí chất có khí chất, cần gia thế có gia thế. Lẽ nào, Liên Gia Kỳ lại không để mắt đến sao?

Điền Điền nghi hoặc, Hoắc Khởi Minh mỉm cười khó hiểu:“Cô không nhận ra sao?”

Cô thấy mù mờ:“Nhận ra điều gì cơ?”

“Cách nói chuyện của em gái tôi không giống như người khác.”

Lời nhắc nhở này khiến Điền Điền nhớ ra Hoắc Lệ Minh phát âm không chuẩn, cô liền gật đầu:“Đúng thế thật. Có phải cô ấy lớn lên ở nước ngoài không? Thế nên tiếng Trung của cô ấy mới không tốt lắm.”

Hoắc Khởi Minh “hừ” một tiếng lạnh lùng:“Không phải đâu. Lệ Minh bị câm điếc bẩm sinh. Tuy đã tốn rất nhiều công sức học nói, cũng hiểu được cách đọc khẩu hình, giao tiếp với người khác không quá khó khăn nữa, nhưng cách nói vẫn rất cứng nhắc. Thoáng nghe là nhận ra ngay con bé có chút khác thường.”

Hóa ra là như vậy. Điền Điền trợn tròn mắt kinh ngạc. Thì ra Hoắc Lệ Minh bị câm điếc. Nếu Hoắc Khởi Minh không nói ra thì cô cũng chẳng thể nào ngờ nổi. Thật quá đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp và tài hoa như vậy mà lại bị tàn tật bẩm sinh. Chắc Chủ tịch Hoắc đã phải lao tâm khổ tứ không ít vì cô con gái này?

Hoắc Khởi Minh liền nói toạc hết ra:“Đúng vậy. Ông già tôi đã vì nó mà tìm thầy tìm thuốc khắp nơi, nhưng căn bản không có cách nào chữa được bệnh này. Chỉ có thể bỏ tiền ra mời thầy dạy chuyên biệt, cố gắng giúp nó giống với người bình thường thôi. Bây giờ nó đã hai mươi tuổi rồi, ông già tôi lại bắt đầu nghĩ đến việc tìm bạn đời cho nó. Họ đều nhắm trúng Liên Gia Kỳ, nhưng sao cậu ta lại đi lấy một người câm điếc cơ chứ? Chưa nói đến chuyện bản thân cô em gái của tôi bị tàn tật, nhưng bệnh này là di truyền. Nếu hai người bọn họ lấy nhau, đời sau mà sinh ra con gái thì phải tới chín mươi phần trăm con bé đó có thể bị câm điếc. Nếu như là con trai thì tỷ lệ bị câm điếc cũng khoảng năm mươi phần trăm.”

Điền Điền từng nghe nói bệnh câm điếc bẩm sinh có di truyền nhưng xác xuất cao như vậy thì đây là lần đầu cô được biết. Cô kinh ngạc không biết nói thế nào.

“Nếu tôi là Liên Gia Kỳ, tôi cũng không làm đâu. Tuy ông già tôi đã ngầm tiết lộ rằng khi gả con gái sẽ tặng thêm một đống tài sản kếch xù nhưng hai năm nay, tập đoàn Liên thị phát triển khá tốt, cậu ta không cần bước vào cuộc hôn nhân chính trị mà lấy một cô gái câm điếc làm vợ đâu. Nhưng cũng khó nói lắm. Tiền bạc và quyền lực vẫn có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu như cuộc hôn nhân này khuếch trương được cho Liên thị thì chắc cậu ta cũng không thể không suy nghĩ.” Hoắc Khởi Minh nói chuyện mà ánh mắt giống như hai đốm lửa lóe lên trong màn đêm đen:“Nếu Liên Gia Kỳ thật sự chấp thuận cuộc hôn nhân này… thì… tôi cực kỳ cực kỳ coi thường cậu ta.”

Hoắc Lệ Minh đã bị bệnh di truyền như vậy nên cả đời cũng khó mà chữa khỏi được. Nếu như Liên Gia Kỳ nhận lời lấy cô ấy, sợ rằng tám chín phần là nhằm vào tài lực của Hoắc thị. Làm chuyện bỉ ổi như vậy đúng là có thể khiến người khác vạn phần coi thường. Điền Điền cũng vô thức nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ.

Sau khi đi thang máy ra khỏi tòa cao ốc, Hoắc Khởi Minh nhắc lại chuyện đi ăn trưa. Điền Điền cảm ơn nhưng chối khéo là trước khi ra khỏi nhà đã hẹn về ăn cơm với mẹ. Anh ta lại nói muốn đưa cô về nhà. Cô vẫn cố gắng từ chối:“Không cần đâu. Đường về nhà tôi hay tắc đường, kẹt xe lắm. Tôi đi tàu điện ngầm tiện hơn. Anh Hoắc, tạm biệt anh.”