Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 90: Kiếp này (Chương kết)




Edit: Phưn Phưn

Sau khi ra nước ngoài học thêm một năm rưỡi, Tần Khả thành công vượt qua kỳ thi khảo hạch cuối năm của Đại học A, được giữ lại làm giảng viên.

Làm một giảng viên vừa vào chức, Đại học A quy định hai năm đầu tiên chỉ có thể giữ chức danh trợ giảng; cho nên ngoại trừ hai tháng huấn luyện trước khi nhậm chức ra, thì công việc làm trợ giảng của Tần Khả cũng tương đối nhàn hạ.

Nhưng chỉ có một việc khiến người ta phiền muộn...

Buổi chiều, Tần Khả phụ trách giảng bài tiết thứ nhất, cô đẩy cửa văn phòng ra.

Nơi này là phòng làm việc riêng của trợ giảng khoa Tần Khả, bàn làm việc của Tần Khả nằm ngay đối diện cửa.

Cô mới vừa đẩy cửa, còn chưa giương mắt, thì đã ngửi thấy mùi hoa phía trước.

... Mùi hoa quen thuộc.

Tần Khả chau mày, đảo mắt nhìn lên trên bàn của mình.

Cả một bó hoa lớn mấy chục đóa, đã chiếm hết hơn phần nửa vị trí của bàn làm việc.

"Chà, cuối cùng hoa tiên tử của chúng ta cũng tới rồi. Nhìn này, lại một người ái mộ của em đưa tới à?"

Trong văn phòng có người cười trêu chọc.

Tần Khả lại cười không nổi.

Cô cau mày đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy tấm thiệp ở trong bó hoa, tiện tay mở ra.

Tặng cho cô Tần Khả kính mến.

Lại liếc mắt nhìn bó hoa hồng tươi đẹp ướt át.

Tần Khả: "..."

Tần Khả nắm chặt tay, nhịn xuống lời muốn nói ―― Giữ phẩm chất của một giáo viên, cô không thể mắng chửi người.

Bàn đối diện Tần Khả là một trợ giảng giống cô mới vừa nhậm chức năm nay, đi giữa các tiếng trêu ghẹo ở đây, bước tới bên cạnh Tần Khả.

"Mấy học sinh của cô, chính là đang ỷ vào việc cô không đủ hung dữ đấy, mỗi ngày một bó, thật quá càn rỡ."

"Này, Tiểu Trịnh, lời này của cô không đúng lắm đâu?"

Cách một lối đi nhỏ, bàn đối diện nghiêng sang bên có một nam trợ giảng ôm gáy dựa lên ghế, trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt. Người trước đó lấy biệt hiệu "Hoa tiên tử" ra trêu chọc Tần Khả cũng chính là anh ta.

"Tôi thấy không liên quan đến việc có hung dữ hay không, rõ ràng là sức hấp dẫn của cô Tiểu Tần quá cao. Bằng không cô xem, trong văn phòng những người hiền lành cũng chiếm một nửa, nhưng ngoại trừ cô Tiểu Tần ra, thì sao tôi lại không thấy có ai nhận được bó hoa lớn như vậy nhỉ?"

"..."

Nghe xong lời này, Tần Khả không khỏi nhíu mày, quét mắt nhìn đối phương.

Mặc kệ là cố ý hay vô tình, nhưng lời này vừa nói ra khỏi miệng, cũng đủ để Tần Khả đắc tội với nhiều người trong văn phòng.

Nhưng trong kiểu văn phòng thế này, luôn có một hai người miệng tiện, việc này Tần Khả lại quản không được cũng khinh thường đi quản.

Cô cầm lấy bó hoa rồi cười với cô giáo bên cạnh.

"Cô Trịnh, không có việc gì, tôi sẽ xử lý."

"Cô muốn xử lý thế nào?" Cô giáo kia lo lắng hỏi. "Hơn nữa tôi nghe nói, giáo sư Tống mà cô trợ giảng đúng lúc tuần này ra nước ngoài tham gia một buổi hội thảo quốc tế? Cô sẽ phải đi... Có cần tôi hỗ trợ hay không?"

"Không cần." Tần Khả lắc đầu. Cô hơi ngừng lại, khóe miệng khẽ cong lên, cô rũ mắt xuống, thu dọn lại sách trên bàn, "Trước đây là tôi quá dung túng bọn họ, về sau không mềm lòng là được."

"À, được rồi, nếu có khó khăn, thì cô nhất định phải nói với tôi nhé."

"Vâng, cảm ơn cô, cô Trịnh."

"Không có gì. Chúng ta đều nhậm chức cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm mà."

"..."

Trong lúc nói chuyện, Tần Khả đã thu dọn xong đồ vật, sau khi chuẩn bị sách vở xong, cô tiện tay cầm lấy bó hoa hồng dốc ngược nó xuống.

"Tôi đi dạy học trước đây."

"... Hả? À, à được..."

Cô gái kia vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tần Khả.

Mấy giây sau cô nàng mới lấy lại tinh thần, mờ mịt tự lẩm bẩm: "Cô Tiểu Tần, là cứ như vậy đi luôn?"

Chỉ là thoạt nhìn cô Tiểu Tần là một mỹ nhân dịu dàng vô hại, lúc này khí thế xách hoa hồng kia đi, sao không giống với xách theo bó hoa, mà càng giống như đang xách dao phay đi nhỉ...

*

"Giáo sư Tống có việc đi công tác, 《 Đại số tuyến tính 》tuần này sẽ do tôi dạy thay."

Đứng ở trên bục giảng, mặc một chiếc áo âu phục trắng kết hợp với váy âu phục cùng màu Tần Khả mặt vô biểu tình nói xong những lời này.

Trong phòng học vang lên những tiếng hoan hô nho nhỏ của nam sinh.

Ngược lại có một bộ phận ngồi ngay ở hàng phía trước, phát hiện nữ trợ giảng vừa vào dạy đã nổi tiếng trong vườn trường lúc này sắc mặt không quá tốt, đều thông minh không phát ra tiếng động.

"Cách thời gian vào học còn ba phút, vừa vặn tôi có chuyện muốn nói."

Tần Khả đem bó hoa hồng xách theo trong tay, đặt lên trên bàn. Khóe miệng cô khẽ cong lên, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua cả lớp.

"Đây là một bạn sinh viên trong lớp mình, nặc danh nhờ tôi mang "Quà" đến cho mọi người."

Trong phòng học tiếng nghị luận vang lên từ các góc.

Trên thực tế, thời điểm trước khi Tần Khả vào phòng học, không ít sinh viên cũng đã chú ý tới bó hoa đang bị dốc ngược này. Chỉ là trước đó bị giấy gói che đi, nên bọn họ không thấy rõ, lúc này vừa thấy là hoa hồng, hơn nữa nghe Tần Khả "Giải thích", mọi người đều không khỏi nghị luận.

"Tỏ tình đó, lá gan của ai lớn vậy?"

"Cậu không đoán được à? Hai ngày trước không phải đã có người ở lớp ba công khai rồi sao, nói ai cũng đừng hòng đoạt với cậu ta?"

"Tôi nghe nói hoa này không phải là lần đầu tiên tặng ―― có lẽ là ăn chắc cô Tiểu Tần không dám làm lớn chuyện, nếu làm lớn chuyện rồi thì sẽ ảnh hưởng tới công việc của cô ấy ―― Ỷ vào trong nhà mình có chút tiền, thật đúng là bắt nạt người khác mà."

"......"

Nghe những tiếng nghị luận trong phòng học, vẻ mặt Tần Khả vẫn không có gì thay đổi, cứ đứng chờ cho những âm thanh này dần lắng xuống, rồi cô mới duỗi tay vỗ vỗ bó hoa.

"Sau khi tan học, mỗi người lại đây lấy một đóa. Nếu còn dư lại, đại biểu lớp học lên xử lý nhé."

Lời này vừa ra, toàn bộ phòng học đều sửng sốt.

Mấy giây sau bọn họ mới lấy lại tinh thần, không khỏi xôn xao.

"Cái này..."

"Tàn nhẫn thế."

"Ha ha ha, cậu nhìn Lâu Hạo lớp ba kìa, mặt đã tái xanh rồi."

"Cô Tiểu Tần trông dịu dàng, thì ra tính khí cũng không nhỏ chút nào."

"Chờ lát nữa giúp tôi lấy mấy bông nhé, tôi mang về cho bạn gái."

Trong tiếng nghị luận này, rốt cuộc một nam sinh của lớp ba cũng nhịn không được nữa, hất vai đứng lên.

"Cô Tần, đây không phải là quà tặng cho cô sao? Cô chuyển cho người khác như vậy, có thích hợp không?"

"..."

Tần Khả không nhanh không chậm giương mắt nhìn sang.

"Em tên gì."

Sắc mặt nam sinh kia hơi sưng, mơ hồ đỏ lên, "Lâu... Lâu Hạo."

"Tốt, bạn học Lâu Hạo, vậy cậu nói cho tôi biết, hoa này là cậu đưa à?"

Tần Khả nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc, cho tới bây giờ ánh mắt chưa từng sắc bén như vậy.

Lâu Hạo bị ánh mắt này của Tần Khả làm cho sợ hãi, vốn chữ "Phải" đã đến bên miệng lại không hiểu sao làm thế nào cũng không thể ra khỏi miệng, cậu ta cắn chặt răng, cười nói: "Không phải. Tôi chỉ là bất bình giùm người đưa hoa thôi."

"Xì..."

Trong phòng học không biết từ góc nào truyền tới một tiếng bật cười nhỏ.

"Ai!?"

Lâu Hạo tức giận nghiêng đầu trừng qua.

Các sinh viên ở hướng đó đều cúi đầu hoặc là cụp mắt xuống, cậu ta chỉ có thể ngượng ngùng xoay về.

Mà tại đây, cô gái trên bục giảng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi.

"Nếu không phải em đưa, vậy em có tư cách gì nói đây không phải là đưa cho các bạn sinh viên?"

"Tôi ――"

"Tôi thấy trên thiệp bảo tôi chuyển cho cả lớp ―― Cậu không thích thì đừng lấy, để lại cho bạn học khác hoặc để đại biểu lớp xử lý."

Tần Khả chưa cho cậu ta cơ hội phản bác, ngữ tốc trong trẻo lạnh lùng nói xong, đảo qua phòng học.

"Còn những bạn khác có gì muốn nói không?"

"..."

Trong phòng học im lặng.

Tần Khả gật đầu.

"Tôi nói một chuyện cuối cùng. Từ đầu học kỳ, có bạn học hỏi tôi có bạn trai chưa ―― lúc ấy tôi nói đây là vấn đề riêng tư không thể trả lời, nhưng hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng."

Tần Khả nhấc tay phải, nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lên bên dưới ánh đèn.

"Tôi đã kết hôn."

"......!"

Cả lớp đều ngơ ngác.

Tần Khả mở sách vở ra, "Tốt lắm, hiện tại bắt đầu học."

Gần như giọng cô vừa vang lên, thì đồng thời tiếng chuông bên ngoài phòng học cũng reo lên.

"Hôm nay chúng ta nói đến phương trình bậc một..."

Tần Khả xoay người vừa cầm lấy phấn viết, thì nghe thấy cửa phòng học phía trước bị người đẩy ra.

"Báo cáo."

Phấn viết trên tay Tần Khả ngừng lại, nhíu mày xoay người:

"Bạn học đi trễ mời ――"

Tiếng nói chuyện dừng lại.

Trước cửa phòng học, người tới nửa dựa lên cửa, cười như không cười, một thân tây trang hoàn toàn khác biệt với các sinh viên khác trong phòng.

"Thưa cô, mời gì ạ," Người nọ cong môi, "Chẳng lẽ muốn phạt đứng ạ?"

"..."

Tần Khả bóp gãy phấn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Bạn học đi trễ mời bạn nhanh chóng vào chỗ ngồi, không nên làm chậm trễ giờ học của các bạn khác."

Nói xong, cơ thể Tần Khả cứng đờ quay đi, mặt không thay đổi nhìn lên bảng đen nhưng trong lòng lại đang phát điên, cuối cùng mấy giây sau mới bình tĩnh lại, bắt đầu giờ học chính thức.

Sau ba khắc*.

(Ba khắc*: Từ 9h40 đến 12h trưa.)

Chuông tan học vang lên.

Phần lớn giờ học của Khoa chính quy Đại học A đều là lý thuyết, một bài giảng thường kéo dài ba tiết học, một tiết gồm 45 phút, giữa hai tiết có thời gian nghỉ ngơi là năm phút.

Tiết 《 Đại số tuyến tính 》 này cũng không ngoại lệ.

Bởi vì thời gian nghỉ của khóa này rất ngắn, các sinh viên ngoại trừ đi lấy nước hoặc là đi vệ sinh, thì trên cơ bản sẽ không rời khỏi phòng học, vì vậy giờ nghỉ cũng là thời điểm ầm ĩ nhất trong phòng học.

Một tiết này hữu kinh vô hiểm* trôi qua, lòng bàn tay Tần Khả nổi lên cả một tầng mồ hôi lạnh. Cô thu dọn sách vở, chuẩn bị đi xuống bục giảng tìm "Đầu sỏ gây tội" tính sổ.

(Hữu kinh vô hiểm*: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.)

Kết quả vừa bước xuống bục giảng, Tần Khả nhìn lên hàng thứ nhất, thân hình không khỏi cứng lại.

――

Bụi hoa có hơi xanh.

Tần Khả khẽ híp mắt.

Hoắc Tuấn ngồi ở hàng ghế dài thứ nhất, lúc này đang bị mấy nữ sinh vây lại xin kết bạn. Cách mấy mét, Tần Khả đều có thể nghe được bên kia có nữ sinh hỏi vấn đề "Cậu là lớp nào, trước nay chưa từng thấy cậu".

Tần Khả nhịn không được quan sát Hoắc Tuấn.

Người nào đó lớn hơn cô hai tuổi nay cũng đã gần ba mươi, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia thật đúng là xứng với câu "Vẻ đẹp bị thời gian bỏ quên", nếu không phải đang mặc một bộ tây trang, mà đổi thành một bộ đồ trẻ tuổi chút, lại bỏ khí chất yên tĩnh kia qua một bên, vậy thì sẽ rất phù hợp với khung cảnh vườn trường đấy.

Chỉ là nhìn hiện tại, anh trông thế nào cũng không giống với một sinh viên đại học...

Tần Khả đang suy nghĩ, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người, hoàn toàn chặn chính xác bóng dáng người nào đó trong tầm mắt của cô.

Tầm mắt của Tần Khả nhấc lên.

Lâu Hạo.

Cô nhíu mày lại.

"Bạn học Lâu Hạo, bạn có vấn đề gì sao?"

"Cô Tần, tôi không có vấn đề gì, chỉ là về bó hoa này, tôi cảm thấy tôi vẫn nên nói chuyện với cô một chút."

"...!"

Nghe Lâu Hạo nhắc tới hoa, trong lòng Tần Khả liền trở nên hồi hộp.

Cuối cùng cô cũng nhớ tới, trong giờ học cô luôn cảm thấy bất an nhưng lại không biết nguyên nhân là gì.

――

Làm sao cô có thể quên mất chuyện bó hoa này chứ?

Thời gian một buổi học, hoàn toàn đủ để người nào đó nổi cơn ghen đếm hết được bó hoa hồng này có bao nhiêu cánh...

Tức khắc Tần Khả có cảm giác đầu mình càng đau hơn.

"Cô Tần??" Lâu Hạo thấy người trước mặt không thấy sự tồn tại của mình, vốn cả một bụng lửa giận cũng ngày càng tăng lên, cậu ta cười nhạt một tiếng, dứt khoát duỗi tay đẩy Tần Khả hai cái, "Không phải trong giờ học dọa dẫm ghê lắm à, sau bây giờ lại bắt đầu giả ngu rồi? Cô Tần cô ――"

Cái tay ở trên không của Lâu Hạo bị nắm lại một phen, hất sang bên cạnh, "Bộp" một cái đập lên trên bàn.

Động tĩnh này không nhỏ, dẫn tới sự chú ý của toàn bộ lớp học, mọi người đều nhìn qua đây.

Mới đầu Lâu Hạo còn sửng sốt, qua vài giây đột nhiên cảm giác được từ cổ tay truyền tới cơn đau đớn, cậu ta "A" một tiếng, che cổ tay đứng dậy, vừa đau đến nhe răng trợn mắt, vừa tức giận ngẩng đầu trừng người đàn ông đang đứng trước mặt cậu ta ――

"Mẹ nó mày có bệnh à!?"

Người đàn ông lạnh nhạt cười một tiếng, cong lưng, một tay xách sau cổ áo của Lâu Hạo, trực tiếp dùng lực cúi người xách người nọ lên.

Người đàn ông nhếch miệng cười, hàm răng trắng sáng.

"Tôi chẳng những có bệnh, còn bệnh không nhẹ ―― Giết chết cậu cũng không phạm pháp. Cậu có muốn thử không?"

"......!"

Lâu Hạo bị buộc ngẩng đầu, hô hấp đều bị cổ áo siết đến nghẹt thở, thời điểm còn đang đỏ mặt tía tai thì gặp phải tia điên cuồng trong đôi mắt đen nhánh kia, thiếu chút nữa là bị dọa sợ tới nỗi trợn trắng mắt.

Cậu ta liều mạng giãy giụa.

Nhưng càng cử động thì cổ họng càng bị siết chặt, ngay thời điểm Lâu Hạo gần như tuyệt vọng, thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói vội vàng ――

"Hoắc Tuấn."

Tần Khả lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ mở miệng.

"Đây là sinh viên trong lớp, anh buông người ta ra đi."

"Nếu không phải nó là sinh viên của em, thì bây giờ anh đã ném nó ra khỏi phòng học rồi."

Hoắc Tuấn buông tay đẩy một cái, chán ghét đẩy Lâu Hạo ra.

Vừa được cứu Lâu Hạo ngã trên mặt đất, không thèm bò dậy, che lại cổ họng mà ho khan một trận tê tâm phế liệt, nước mắt nước mũi cũng sắp sặc ra.

"Mày...... Mày chờ ―― Chờ đó cho tao!"

Hoắc Tuấn cười nhạt, cũng không liếc mắt nhìn nam sinh trên mặt đất một cái. Anh thuận tay cầm lấy hoa hồng ở trên bàn, mặt mày tràn ngập ý tàn bạo.

Hoắc Tuấn nhìn Tần Khả, cằm giương lên, "Nó đưa?"

Đôi con ngươi đen nhánh như một cây đuốc, mơ hồ có ngọn lửa khiến cho lòng người lạnh băng.

Tần Khả lập tức lắc đầu.

"Không phải ――"

"Chính là ông đây đưa, thế nào!?"

Lâu Hạo ngồi trên mặt đất thở hổn hển, được một bạn học nâng dậy, vừa chống cái chân mềm nhũn vừa buông lời hung ác để tìm về mặt mũi.

"Mày có biết tao ――"

Còn chưa nói dứt lời, một cước ngay ngực, Lâu Hạo lại quỳ xuống.

Tần Khả sửng sốt, vô cùng sốt ruột.

"Hoắc Tuấn ――"

Hoắc Tuấn lại làm như không nghe thấy, tiến lên một bước ấn bó hoa lên thẳng mặt Lâu Hạo, bọn sinh viên Đại học A nào đã gặp qua cảnh tượng này bao giờ, vốn còn định đi lên giúp đỡ, nhưng lúc này đều sợ tới mức lùi nửa bước.

Mà khóe miệng Hoắc Tuấn lại cong lên, ý cười khiến cho người ta sợ hãi.

"Năm tao còn đang xưng ông đây, thì mày còn đang chơi bùn đấy ―― Muốn tìm chết? Vậy tao đưa mày đi."

Vừa dứt lời, Hoắc Tuấn đã nâng quyền lên định đánh.

"Hoắc Trọng Lâu! Anh đủ chưa!"

Không khí hoàn toàn lạnh xuống, bởi vì quá tức giận mà giọng nữ hơi khàn, khiến cho phòng học đang hoảng loạn đều trở nên kinh hãi.

"... Coi như mày may mắn."

Hoắc Tuấn hạ giọng, mặt mày lạnh tanh trừng mắt nhìn Lâu Hạo đang bị dọa ngốc ở trên mặt đất, buông tay đứng dậy.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học, bọn sinh viên bên cạnh cũng nhìn qua.

――

Không biết từ khi nào, mấy người ăn mặc trang phục thường ngày, nhìn hình thể và ánh mắt không giống với người bình thường đang đứng bên ngoài cửa phòng học.

Hoắc Tuấn đảo mắt qua.

"Đưa người đến phòng y tế."

"Vâng, thiếu gia."

Người cầm đầu thấp giọng trả lời. Không để cho bọn sinh viên có thời gian phản ứng, trên mặt đất Lâu Hạo đã giống như một con gà con bị người ta xách ra ngoài.

Bên này yên tĩnh chưa được mấy giây, tiếng chuông ngoài phòng học lại reo lên lần nữa.

Bọn sinh viên còn đang ngơ ngác, nhưng cũng nhìn ra được người đàn ông không hề hiền lành thậm chí vô cùng khủng bố có quan hệ với cô trợ giảng của bọn họ, vì vậy ánh mắt mọi người đều rối rít nhìn qua.

Nữ trợ giảng xưa nay luôn dịu dàng như ánh mặt trời lúc này mặt mày lại lạnh như băng, cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh, mặt cô không thay đổi giật giật môi.

"Trở về chỗ ngồi, vào, học."

Tập thể sinh viên trong lớp đều run rẩy.

――

Một cô gái bình thường càng dịu dàng bao nhiêu, thì một khi nổi giận càng kinh thiên động địa bấy nhiêu, nên bọn họ không dám lấy thân mình đi thử xem cô giáo này lợi hại đến đâu.

Chờ bọn sinh viên dùng vận tốc ánh sáng trở về chỗ ngồi, thì trước phòng học cũng chỉ còn lại người đàn ông mặc tây trang.

Bọn sinh viên tha thiết nhìn, đối với vị vừa nhìn là biết không dễ chọc, tò mò không biết Tần Khả sẽ xử lý như thế nào.

Mà lúc Tần Khả quay đầu nhìn Hoắc Tuấn, đôi mắt đã sắp phun ra lửa.

Cô chống lên bàn, ánh mắt âm trầm, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

"Anh, làm loạn lớp học, đánh nhau gây chuyện ―― cút ra khỏi phòng học."

"......"

Biết hành động vừa rồi của mình đã chạm vào đường dây cao thế của Tần Tần nhà anh, Hoắc Tuấn không khỏi mỉm cười.

Anh nhấc hai tay lên, làm ra thế đầu hàng, cười lui ra bên ngoài ――

"Anh sai rồi. Anh phạt đứng."

"..."

Chờ cửa phòng học đóng lại, Tần Khả yên lặng hít một hơi, quay người lại.

Khóe miệng cô cong lên, mỉm cười.

"Chúng ta tiếp tục học."

Cả lớp im lặng.

Đối với nụ cười mỉm này, bọn họ càng run rẩy.

...

Một tiết học giống như đang ngồi trong hầm băng, bọn sinh viên sống một ngày như một năm. Vào giây phút vừa nghe được tiếng chuông tan học reo lên, thì có người cảm thấy như vừa sống sót qua tai nạn đã sắp hoan hô một tiếng.

Tần Khả chờ cho sinh viên cuối cùng rời khỏi phòng học, mới tắt máy chiếu, lấy chìa khóa, xoay người ra khỏi lớp.

Vừa ra tới trước cửa, dư quang Tần Khả quét thấy, một bóng người đang dựa bên góc tường.

Qua một tiết học, lửa giận cũng đã tan, Tần Khả đau đầu nhìn qua.

"Bạn sinh viên kia không sao chứ?"

Lúc này Hoắc Tuấn lại vô cùng ngoan ngoãn.

"Không sao. Hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về ký túc xá, hơn nữa qua một buổi giao lưu chân thành, về sau cậu ta tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy em nữa."

Tần Khả hơi bạnh mặt, "Anh thì chỉ ước gì chuyện này bị làm lớn lên, khiến em bị trường học đuổi đi..."

"Sau đó là anh có thể đem em giấu trong nhà."

Từ phía sau Hoắc Tuấn dán sát đến bên tai cô, tiếp được nửa câu sau. Cố tình hạ thấp giọng tới mức khàn khàn, mơ hồ còn mang theo ý cười.

Tần Khả hơi bực bội, trốn sang bên cạnh một bước.

"Hoắc Tuấn."

"Cho nên nếu em biết anh đối với em vĩnh viễn chỉ có tâm tư u ám như vậy, thì tốt nhất đừng nên cho anh cơ hội..."

Hoắc Tuấn tiến sát lại, thừa dịp lúc này đã sắp tới giờ vào học, hành lang không người, anh tiến lại gần thân mật hôn lên khóe môi Tần Khả.

Hàng mi cong dài quét qua, tiếp theo đó là gương mặt trắng nõn mang theo điểm âm u nhàn nhạt, còn có giọng trầm khàn của người đàn ông.

"Anh ghét có người ngấp nghé tới em... Tần Tần."

Mặc dù đã quen với sự thân mật của anh, nhưng vẫn là không thể tiếp thu nổi khi đang ở trong trường hợp này, Tần Khả duỗi tay che miệng người nọ lại, đẩy sang bên cạnh:

"Hoắc Tuấn anh đừng có giống một đứa con nít thế, như vậy không tốt đâu..."

Còn chưa dứt lời, lòng bàn tay của cô đã bị hôn một cái.

Tần Khả: "......"

Tần Khả không thể nhịn được nữa, quay đầu đi đến văn phòng để trả lại chìa khóa, mà phía sau "Cái đuôi" vẫn còn đang bám theo:

"Tần Tần, anh đã đi công tác một tuần rồi, mà trông em chẳng nhớ anh gì cả."

"... Hoắc Tuấn, còn hai năm nữa là anh đã ba mươi rồi, chứ không phải hai năm nữa là được ba tuổi, chú ý ngữ khí nói chuyện của anh một chút."

"Tần Tần, anh gửi thông tin chuyến bay cho em, nhưng em cũng không đi đón anh."

"... Như anh thấy đấy, bởi vì đúng lúc em có công việc, còn phải đi dạy."

"Cái tên nhóc đó đưa hoa cho em mà em còn nhận, Tần Tần có phải em không muốn anh nữa không?"

"......"

Tần Khả dừng chân, thở dài.

"Đừng giày vò em nữa. Nói đi, rốt cuộc hôm nay anh tới để làm gì?"

Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe.

Giây sau, anh khẽ cười một tiếng.

"Em vừa nhậm chức, anh còn chưa được gặp qua đồng nghiệp mới của em. Lát nữa em hẳn là không có lớp nhỉ? Anh đưa em về phòng làm việc một chuyến."

Tần Khả theo bản năng định cự tuyệt.

Chỉ là một giây trước khi nói ra khỏi miệng, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó. Nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn một lúc, Tần Khả mới gật đầu.

"Được rồi."

*

"Cô Tiểu Tần, dạy xong rồi à?"

Cửa văn phòng trợ giảng khoa Vật lý, vừa đẩy cửa ra thì có một trợ giảng lên tiếng chào hỏi Tần Khả, vừa định nghiêng người đi, thì thấy đi theo sau lưng Tần Khả là một người đàn ông có vóc dáng cao ráo.

Người nọ dường như nghe thấy tiếng của cô nàng, mi mắt nâng lên, con ngươi đen nhánh sắc bén, ngũ quan sáng sủa.

"Vị này là..."

Người trợ giảng sửng sốt, theo bản năng nhìn Tần Khả.

Trong văn phòng đang yên tĩnh, vừa nghe thấy động tĩnh bên này, không ít thầy cô đều từ trước bàn máy tính ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này.

Tần Khả không nâng cao giọng, cũng không cố tình hạ thấp, vẫn ung dung như bình thường lộ ra ý cười.

"Đây là chồng của tôi, họ Hoắc."

"Chồng, Chồng ――?!"

Vị trợ giảng đứng trước mặt vô cùng kinh ngạc, nhất thời nâng cao giọng, hít một hơi lạnh. Mà tiếng hô này của cô nàng, cũng làm cho những người khác trong văn phòng chú ý tới, đều kinh ngạc rối rít nhìn qua.

"Cô Tiểu Tần đã kết hôn rồi?"

"Hoàn toàn không nghe nói đấy!"

"Cho tới bây giờ chưa từng thấy bạn trai đưa cô ấy đi làm hoặc đón cô ấy tan tầm, tôi còn tưởng rằng bởi vì cô ấy quá xinh đẹp, người theo đuổi quá nhiều, cho nên không có đối tượng chứ..."

"Đó là chồng của cô ấy? Đẹp trai quá, cứ như nam minh tinh vậy đó."

"Hai vợ chồng này, đúng là không chừa cho người ta một con đường sống mà, ha ha..."

Bên này, vị trợ giảng đứng trước cửa lấy lại tinh thần, "Ối, ngại quá Hoắc tiên sinh, là do tôi quá kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới cô Tiểu Tần nhìn trẻ tuổi xinh đẹp thế này mà đã kết hôn rồi."

Vị trợ giảng đó nói, lại đi trêu ghẹo Tần Khả.

"Cô Tiểu Tần, cô cũng thật là, có một anh chồng đẹp trai như vậy, cũng không sớm chút giới thiệu với chúng tôi, sao lại giấu giếm thế chứ?"

"Trước đó tôi đi công tác, chưa kịp tới thăm, còn gây ra hiểu lầm, là do tôi."

Hoắc Tuấn đột nhiên tiếp lời.

Vị trợ giảng kia sửng sốt, "Hiểu lầm?"

Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên.

"Đúng vậy. Tôi có mấy người bạn ở Đại học A, hôm nay mới vừa về nước, thì nghe bọn họ gọi điện thoại tới, nói trong trường học có người nặc danh tố cáo vợ tôi với sinh viên trong lớp có quan hệ không chính đáng."

Lời này vừa ra, trong văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Này, này không thể nào?"

Trợ giảng đứng trước cửa hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

"Có phải là đã hiểu lầm chỗ nào rồi không?"

"Là hiểu lầm."

Hoắc Tuấn lạnh nhạt cười một tiếng, ánh mắt quét một vòng trong văn phòng.

"Cho nên hôm nay đến nhà tôi cũng chưa về ―― đặc biệt tới trường học một chuyến, để giải thích hiểu lầm này với vị đã tố cáo."

Tập thể trong văn phòng đều im lặng.

Lúc này dù có là một đứa ngốc, thì cũng nhìn ra được rằng Hoắc Tuấn tới đây là không có ý tốt.

Ai cũng không muốn mở miệng lên tiếng gánh tội thay cho kẻ kia. Vì thế không một ai nói chuyện, chỉ có người có quan hệ thân thiết thì dùng ánh mắt trao đổi.

Hoắc Tuấn thấy trong văn phòng yên lặng, cũng không thèm để ý, thấp giọng cười.

"Tuy nói là tố cáo nặc danh, nhưng mà thời buổi này, các vị cũng biết, không có tin tức gì là có bí mật. Ít nhất với tôi mà nói, lấy được tên thật của người tố cáo không khó. Nhưng nếu là hiểu lầm, thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, bỏ qua việc này ―― Cuối tuần sau, là hôn lễ bổ sung của tôi và Tần Tần, mời mọi người cùng tham gia, đây là thiệp mời."

Hoắc Tuấn nói xong, từ phía sau nhận lấy một xấp thiệp mời trong tay người đang đứng ngoài cửa, tiện tay đặt lên bàn bên cạnh.

"Kính mời đến."

Nói xong, Hoắc Tuấn hơi khom người, giữ chặt tay Tần Khả, xoay người rời đi.

Trong văn phòng mọi người từ từ hoàn hồn. Không ít người sắc mặt có chút khó coi.

"Làm gì vậy, hung dữ thế làm gì."

"Nhưng mà... Cũng không phải bọn mình tố cáo."

"Tôi thấy là cố ý tới muốn lấy tiền cưới đó, không thể hiểu được, không đi thì lại giống như chột dạ."

"Ha ha, cũng có khả năng đó."

"..."

Mọi người còn đang nghị luận, đứng ở cạnh cửa, cầm lấy thư mời mở ra tờ thứ nhất sắc mặt của vị trợ giảng kia đã hơi thay đổi.

Chốc lát sau, cô nàng do dự lên tiếng.

"Mấy người đừng nói nữa."

"Hả? Sao vậy?" Một nam trợ giảng cách gần nhất bĩu môi, "Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng à? Tôi thấy rõ ràng chính là tới để xin tiền cưới."

"..."

Ánh mắt phức tạp của vị trợ giảng nhìn anh ta, đưa qua một tấm thiệp mời, chất giấy mỹ thuật có vân màu trắng, đường viền màu vàng kim.

"Vừa rồi tôi thấy chồng của Tần Khả có hơi quen, nhìn đến địa chỉ trên thiệp mời tôi mới nhớ tới..."

Còn đang nói, thiệp mời cũng đã truyền đi.

Mấy giây sau, có người hô lên: "Má nó, Hoắc, cái vị Hoắc thị kia á!?"

"......"

Nắm lấy thiệp mời, nhớ tới vừa rồi bản thân còn nói là đòi tiền cưới, chợt không ít người đều thấy mặt mình nóng ran.

Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà.

Tần Khả bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh tới trường, là để kéo hận thù cho em đúng không?"

Hoắc Tuấn: "Anh chỉ đưa thiệp mời, cái gì cũng chưa nói, càng không ép bọn họ đi."

Tần Khả tức giận liếc anh một cái.

"Thư mời của Hoắc gia, ai sẽ không đi?"

"Đó là bọn họ lựa chọn, em không thể trách anh được, Tần Tần."

"Nhưng sau hôm nay, ở trong trường em sẽ trở thành một người cô độc ―― Đây mới là điều mà anh muốn thấy chứ gì?"

Hoắc Tuấn cười nhạt: "Nếu không thì sao? Tần Tần nhà anh, chẳng lẽ để cho bọn họ coi là người mới quá ưu tú nhưng lại không có bối cảnh, tùy tiện chèn ép sao?"

Ánh mắt Tần Khả chợt lóe.

"... Thật sự là trong bọn họ có người tố cáo?"

Hoắc Tuấn hơi chần chờ. Anh nhìn ra được Tần Khả mất mát, duỗi tay khẽ xoa lên mái tóc dài của cô.

"Anh chưa bao giờ cố tình làm người khác bị thương, cũng không vu oan cho người khác."

"Em mới quen biết bọn họ chưa được bao lâu..."

"Thật ra em cũng biết mà Tần Tần, lòng người luôn là như vậy." Hoắc Tuấn chậm rãi dắt lấy tay cô, "Trên đời luôn có tiểu nhân vì có lợi cho mình mà thương tổn người khác. Bọn họ không thấy được bản thân mình không có tài cán gì, mà chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm vào những người ưu tú hơn họ ―― thậm chí trăm phương ngàn kế muốn kéo người ưu tú đó xuống. Chỉ tiếc là, người như vậy thường chỉ là loại dòi bọ dưới bùn đất vừa hèn mọn lại vặn vẹo, cho nên bọn họ không hiểu ―― Dù cho gấu trúc có mất đi, thì vị trí quốc bảo cũng không thể nào có liên quan đến họ."

"..."

Vốn dĩ tâm tình của Tần Khả còn đang phiền muộn, nhưng lại bị cái ví dụ so sánh này của Hoắc Tuấn chọc cho bật cười.

Cô ngẩng mặt nhìn Hoắc Tuấn.

"Nghe anh nói hiên ngang lẫm liệt như vậy ―― Thật sự một chút tư tâm cũng không có à?"

Hoắc Tuấn rủ mắt, thấp giọng cười.

"Đương nhiên là có. Em nói rất đúng, anh chính là muốn em bị bọn họ xa lánh, tốt nhất là chỉ có một mình anh cách em gần nhất, như vậy cũng chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy em, có được em."

Hoắc Tuấn duỗi tay vòng lấy cô gái, cúi đầu hôn môi cô, nhẹ giọng nỉ non:

"―― ở trên người của em, anh vẫn luôn là kẻ điên, em biết mà, Tần Tần."

Tần Khả hơi chần chờ, cuối cùng vẫn là để mặc cho tư tâm chiến thắng lý trí, cô không trốn, ngược lại tiến lên đón nhận nụ hôn này.

Giữa sự thân mật của nụ hôn bật ra tiếng cười mềm mại của cô.

"... Dĩ nhiên."

"Em vẫn luôn biết, Hoắc Tuấn."

*

Trước khi làm bù một hôn lễ chính thức, thì chỉ việc thử đồ, cũng đã giày vò Tần Khả suốt một ngày.

Cuối cùng cũng bức Tần Khả đến mức nóng nảy, chỉ cần nhìn thấy Hoắc Tuấn là gần như nhịn không được muốn nhào lên cắn người. Còn may là có Ngôn An ở đó ―― Là một người từng có kinh nghiệm bị giày vò thế này, Ngôn An trấn an Tần Khả, còn truyền lại kinh nghiệm làm thế nào để trong giai đoạn trang điểm có thể ngủ mà không chọc tức thợ trang điểm linh tinh.

Cứ thế lăn lộn mấy ngày, cuối cùng hôn lễ cũng chính thức diễn ra.

Lần này thiệp mời được phát ra rất nhiều, phòng tiệc ở nhà chính Hoắc gia đều không chứa đủ, nên dứt khoát ở trên sân cỏ lớn hàng trăm mét vuông, bố trí một sân khấu ngoài trời, vô số bóng bay màu trắng và màu tím sữa được buộc lại, tô điểm ở những nơi mà tầm mắt có thể nhìn tới.

Tất cả người hầu ở Hoắc gia đều thay âu phục trắng và đầm cocktail, tới tới lui lui giữa các vị khách đang được họ dẫn vào sân...

Buổi sáng đúng chín giờ.

Tất cả khách mời đều ngồi xuống.

Nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc chơi bản nhạc hôn lễ. Tần Khả mặc váy cưới đi cùng với Ngôn An, từ bên dưới cổng vòm cao lớn được những dải lụa trắng và hoa tươi quấn quanh bước lên thảm đỏ, đi vào giữa sân.

Hai bên thảm đỏ là hàng dài những nhóm phù dâu nhí mặc váy trắng, cầm rổ khẽ rải các cánh hoa lên không trung, nghênh đón cô dâu đang đi giữa bọn họ.

Khách mời thật sự rất nhiều, thảm đỏ cũng quá dài, mấy mét từ hàng cuối của các khách mời đến trước bục, thì bản nhạc của dàn nhạc cũng đã tới đoạn cao trào.

Vốn dĩ Hoắc Tuấn đang cả người mặc âu phục phẳng phiu, đứng cạnh Hoắc Cảnh Ngôn ở trên bục chủ trì, rốt cuộc tới lúc này cũng không kiềm chế được nữa.

Anh bước vài bước xuống bục, đi đến trước mặt Tần Khả.

"Ha ha, đây là lần đầu tiên chị thấy có chú rể gấp gáp như vậy đấy."

Ngôn An đỡ cánh tay của Tần Khả, hạ thấp giọng cười trêu ghẹo. Dưới mạng che mặt màu trắng như tuyết, gương mặt Tần Khả hơi đỏ ửng, có chút bất đắc dĩ lại xấu hổ liếc Hoắc Tuấn.

"Ngay cả trường hợp này mà anh cũng... "

"Hôn lẽ của chúng ta, quan tâm mấy cái lễ nghi phong tục của bọn họ làm gì."

Ý cười trong mắt của Hoắc Tuấn không kiềm được mà tràn ra.

Anh duỗi tay, từ chỗ Ngôn An, cẩn thận nhận lấy tay của Tần Khả, sau đó nắm chặt vào trong lòng bàn tay mình.

Ngôn An nhỏ giọng: "Ha ha, chú rể, nắm nhẹ chút ―― nếu bóp sưng tay cô dâu của chúng tôi, chờ đến lúc đeo nhẫn vào không được, thì cậu đừng có mà khóc."

"Chị Ngôn An..."

Ngay trước mặt nhiều khách mời như vậy, da mặt của Tần Khả đã sớm mỏng tới cực điểm, thật sự là chịu không nổi lời trêu ghẹo của Ngôn An, nhịn không được nhẹ giọng xin tha.

"Được rồi." Ngôn An nở nụ cười, "Vì Khả Khả của chúng ta, nên tha thứ cho chú rể không lễ phép đấy ―― Hai người mới, mời lên bục."

"..."

Hoắc Tuấn khom người, nhẹ nhàng nâng góc váy đang quệt dưới đất của Tần Khả, hai người trước sau dẫm lên thảm đỏ bước lên bục.

Chủ trì Hoắc Cảnh Ngôn đã quá quen thuộc với hành vi "Cướp người" này của Hoắc Tuấn, thừa dịp hai người lên bục, đã đẩy đến bước mục sư đọc lời thề hôn nhân.

"Hoắc Trọng Lâu tiên sinh, anh có đồng ý nhận tiểu thư Tần Khả làm vợ của anh không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất luận là cô ấy nghèo khổ, bệnh tật hay tàn tật, cho đến lúc chết. Anh có đồng ý không?"

"Tôi đồng ý."

Hoắc Tuấn từng câu từng chữ nói xong, khẽ cúi người về phía trước, đến bên tai Tần Khả ――

"Bất luận là Hoắc Tuấn hay Hoắc Trọng Lâu, anh đều đồng ý."

"..."

Tần Khả im lặng nắm chặt tay anh.

Nụ cười của mục sư hơi cứng đờ ―― đây vẫn là lần đầu tiên, ông thấy có đôi vợ chồng dám kề tai nói nhỏ ngay trong lúc mục sư đang đọc lời thề hôn nhân ―― chờ Hoắc Tuấn lui người ra, ông mới vội vàng chuyển sang Tần Khả:

"Tiểu thư Tần Khả, cô có đồng ý nhận Hoắc Trọng Lâu tiên sinh làm chồng của cô không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, bất luật là anh ấy nghèo khổ, bệnh tật hay tàn tật, cho đến chết. Cô có đồng ý không?"

Tần Khả gật đầu.

"Tôi đồng ý."

"..."

Cuối cùng không làm ra chuyện xấu gì khác, mục sư thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn."

Một lần nữa bản nhạc hôn lễ lại vang lên, hai thiên thần nhí mặc bộ đồ trắng từ dưới bục tiến lên, trong tay mỗi người cầm một hộp nhẫn.

Hai chiếc hộp mở ra, cặp nhẫn cưới tỏa sáng bên dưới ánh nắng mặt trời.

Tần Khả cầm lấy kiểu nhẫn nam, đeo lên cho Hoắc Tuấn. Chuyện cũ rõ ràng như khói, lướt qua trước mắt cô, đầu ngón tay cô khẽ run, chậm rãi đẩy nhẫn vào giữa ngón áp út.

"Khẩn trương à."

Một tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai.

"..." Tần Khả hơi bực bội trong lòng, trên mặt cố gắng căng ra, "Đã là vợ chồng già rồi, khẩn trương cái gì."

"Vậy em thật lợi hại." Hoắc Tuấn cầm lấy chiếc nhẫn kiểu nữ, thừa cơ cúi đến bên tai cô, gần như muốn hôn lên trên vành tai của cô, tiếng cười trầm thấp.

"Tần Tần, anh khẩn trương muốn chết."

"..."

Vốn gương mặt Tần Khả còn đang đỏ ửng, bị lời này trêu chọc, vệt đỏ bừng kia gần như đã lan đến trên cổ.

Tần Khả đang định nói gì đó, đột nhiên Hoắc Tuấn lùi nửa bước.

Chân phải anh nhấc về phía sau, đầu gối cong xuống, quỳ một gối ngay trước mặt Tần Khả.

Tần Khả ngẩn ra.

Đến cả chủ trì Hoắc Cảnh Ngôn đứng bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, qua vài giây mới chợt hoàn hồn, cầm lấy microphone, nhìn hai người cười nói: "Có phải chú rể của chúng ta quá khẩn trương, nên quên mất mình đã vượt qua giai đoạn cầu hôn rồi không? Cô dâu cũng đã đọc xong lời thề kết hôn, bây giờ cậu có thể ôm cô ấy vào trong ngực, danh chính ngôn thuận đeo nhẫn cưới lên cho cô ấy."

Hoắc Tuấn rủ mắt, cười nhẹ.

"Không, tôi chỉ là có lời muốn nói với cô dâu của tôi thôi."

Anh cầm lấy nhẫn, giơ ở giữa tầm mắt một trên một dưới của hai người.

"Đây là anh thiếu em một hôn lễ, nhưng với anh mà nói, nó không có ý nghĩa giống vậy."

"Em hiểu rõ anh nhất, Tần Tần. Em biết tất cả khuyết điểm của anh, biết mặt xấu xí hung tàn nhất của anh, thật lâu trước kia, anh nhìn em, giống như là từ trong góc bùn lầy dơ bẩn nhất nhìn thấy một ánh sáng tinh khiết nhất, khi đó anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày ―― anh có thể đứng ở trước mặt em, có thể ôm em vào trong ngực, có thể hôn em, có thể có được em."

"Là em đi vào trong thế giới của anh, em đem tất cả không có khả năng biến thành có khả năng, mà anh chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi. Anh vẫn như cũ sẽ cùng em đặt ra ba quy ước nhưng cũng sẽ là kẻ điên quên tuân thủ, là kẻ điên vì em mà không màng tất cả, là kẻ điên cố chấp đáng ghét, dữ tợn đáng sợ."

"Một kẻ điên như vậy, em có đồng ý ở bên anh ta không?"

Sự phân tích bản thân quá mức "Độc đáo" này, hù dọa tất cả khách mời trong hiện trường hôn lễ đều ngây ngẩn cả người.

Nhưng hình như cô dâu trong sân lại không hề bất ngờ.

Cô cười, khóe mắt đều cong xuống, tựa như vầng trăng non xinh đẹp. cô đưa tay mình đến trước chiếc nhẫn kia, lại hơi cúi đầu, hỏi:

"Kẻ điên tiên sinh, anh có cho em lựa chọn sao?"

"..."

Hoắc Tuấn cười.

"Bắt đầu từ một giây em lựa chọn bước vào thế giới của anh ―― thì đã không có."

Anh giơ tay, mang nhẫn lên cho cô gái của anh.

Mà ngay thời điểm anh đứng dậy, cô gái lại cúi người, tiến lên ôm lấy anh.

"Bất luận là có hay không, đáp án của em cũng không thay đổi."

Tần Khả nhẹ giọng, chậm rãi chồng lên tiếng tim đập của hai người ――

"Em đồng ý."