Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 69: Quan hệ được đưa ra ánh sáng




Edit: Phưn Phưn

Chỉ thời gian một tiết học, tin tức Hoắc Trọng Lâu đeo nhẫn ở ngón áp út trái đã nhanh chóng truyền ra khắp Đại học A.

Chẳng qua đối với tin tức này, đa số sinh viên chỉ có thái độ cười một cái.

Mang nhẫn trên ngón áp út trái là dấu hiệu đã kết hôn, nhưng ở vườn trường đại học thì sao có thể? Nhất là bọn họ đều biết rõ, lần trước vị tân giáo thảo này có một tai tiếng, đó là ở sân bóng rổ hôn một cô gái khoác áo trường Trung học phụ thuộc Đại học A —— Nhưng tai tiếng này đã truyền đi nửa năm, đến nay cũng không có ai thấy được Hoắc Trọng Lâu và nữ sinh đó thân mật với nhau.

Giống như lần trước, tất cả mọi người gần như coi chuyện này thành lời nói vô căn cứ.

Đến nỗi nhẫn, bọn họ tạm thời cho là tính cách của tân giáo thảo đặc biệt khác người, thích mang lên ngón tay nào thì làm gì có ai quản được.

Mà bên kia.

Tới Đại học A báo danh Tần Khả đang ở trong văn phòng xử lý thủ tục nhập học của mình, cô lại hiếm khi gặp được một vị giáo viên hết sức thân thiện.

Sau khi làm xong thủ tục, giáo viên vô cùng thân thiết ngẩng đầu hỏi: "Bạn học Tần Khả, bây giờ em không còn việc gì khác chứ?"

Tần Khả không hiểu vì sao đối phương lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật gật đầu. "Không có."

"Vậy thì tốt, tôi tìm một học trưởng hoặc học tỷ đưa em đi tham quan trường." Giáo viên nói xong, cũng chưa cho Tần Khả thời gian suy nghĩ và từ chối, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại văn phòng, không biết gọi vào đường dây nào trong trường, nhận được điện thoại của Bí thư Hội học sinh —— "Nhóm học sinh cử đi học lại có thêm một người mới, các em sắp xếp một người xuống dẫn đường đi."

Chờ Tần Khả lấy lại tinh thần, vị giáo viên này đã cúp điện thoại, mỉm cười nhìn cô.

"Em ở chỗ này chờ một lát, văn phòng Hội học sinh ở dưới tầng thứ hai, rất nhanh sẽ có người tới."

"..."

Tần Khả bị hiệu suất làm việc của đối phương làm cho mắc nghẹn. Nhưng lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cười khổ gật đầu.

"Vâng ạ, cảm ơn thầy."

"Không có gì."

Giáo viên này nói không sai, không biết là bên Hội học sinh tình nguyện hay không, nhưng mà tốc độ đi lên đây rất là nhanh.

Từ khi cúp điện thoại tới giờ chỉ mất khoảng ba phút, cửa văn phòng đã bị gõ vang, một nam sinh cao gầy bước vào, "Thưa thầy, em tới dẫn học sinh được cử đi học."

"Ừm, được," Thầy giáo ngẩng đầu, duỗi tay ý chỉ nơi Tần Khả đứng, "Là em ấy."

Ánh mắt của nam sinh dời qua đây, thấy rõ cô gái nhỏ đứng ở góc tường, anh ta lập tức sửng sốt, sau mấy giây thì hai mắt sáng lên.

"Chào học muội, anh là học trưởng phụ trách dẫn em, Ngô Lẫm Đào."

Tần Khả gật đầu, "Chào học trưởng."

"Em..." Ngô Lẫm Đào dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết câu, anh ta gãi đầu, cười nói: "Vậy em đi theo anh nhé, anh sẽ đưa em đi tham quan trường học."

"Làm phiền học trưởng."

Tần Khả gật đầu, đi theo sau lưng nam sinh rời khỏi văn phòng.

Thời điểm rời đi được hơn mười mét, Tần Khả ngẩng đầu. "Học trưởng."

"Hửm?" Ngô Lẫm Đào nghe tiếng vội vàng quay lại, "Học muội có chuyện gì muốn hỏi sao?"

"Không phải," Tần Khả lắc đầu, "Chỉ là muốn nói với học trưởng một tiếng, trước đó em ở trường Trung học phụ thuộc Đại học A, cũng đã tới tham quan Đại học A vài lần, thật ra cũng không xa lạ gì trường này lắm —— Cho nên không cần phiền học trưởng dẫn em đi tham quan đâu ạ."

Ngô Lẫm Đào sửng sốt, ngay sau đó vội vàng mở miệng: "Nhưng... Nhưng mà có một số địa điểm cụ thể em có lẽ chưa rõ về trường học, anh đưa em đi tìm hiểu một chút để tránh sau này xảy ra vấn đề..."

"Không sao, em có thể tự tìm tòi."

"Hả?" Ngô Lẫm Đào do dự gãi gãi đầu, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, "Nhưng mà nhiệm vụ dẫn dắt này là trách nhiệm của Hội học sinh bọn anh, mỗi năm đều phải làm như vậy. Lỡ như thầy giáo biết anh không hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể sẽ bị thầy ấy trách mắng đấy."

"..."

Tần Khả nghẹn lại, đối phương cũng đã nói đến vậy rồi, nếu cô lại từ chối thì có vẻ không biết thức thời. Không còn cách nào khác, Tần Khả chỉ có thể gật đầu.

"Vậy làm phiền học trưởng."

Ngô Lẫm Đào cười lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, "Không phiền không phiền, đây là việc Hội học sinh bọn anh nên làm."

Trong hai mươi phút, Tần Khả chỉ có thể đi theo vị học trưởng nhiệt tình "Tham quan" khắp sân trường.

Chẳng qua Tần Khả biết rất rõ "Nhiệt tình" của đối phương là bắt nguồn từ đâu, cho nên ngoại trừ lễ phép đáp lại ra, thì Tần Khả cũng không cho đối phương có được không gian để mơ mộng.

Nhìn thời gian trên đồng hồ đã là nửa tiếng kể từ khi mình rời khỏi văn phòng, rốt cuộc Tần Khả đã nhịn không được.

"Học trưởng, em hơi mệt, hôm nay tham quan đến đây ——"

"Sao? Học muội mệt? Không sao, phía trước chính là khu nghỉ ngơi ngoài trời của thư viện, phía sau cũng không còn mấy địa điểm nữa, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, rất nhanh là có thể kết thúc."

"..."

Tần Khả thầm cắn chặt răng, ở trong lòng mặc niệm ba lần "Anh ta không có ác ý nên không cần phải khiến cho quan hệ căng thẳng hoặc là kết thù", lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Hai người tới khu nghỉ ngơi.

Đang là cuối tuần, không cần đi học nên sinh viên rất nhàn rỗi, lúc này khu nghỉ ngơi cũng có không ít người.

Tần Khả và Ngô Lẫm Đào vừa ngồi xuống, Tần Khả liền nghe thấy bàn sau lưng mình có một giọng nữ bén nhọn vang lên ——

"Tớ không tin đâu. Mang nhẫn trên ngón áp út nghĩa là kết hôn, năm nay cậu ấy đã đến tuổi kết hôn hợp pháp chưa??"

Vừa nghe thấy hai chữ "Nhẫn*", trong lòng Tần Khả đột nhiên chột dạ "Lộp bộp" một tiếng.

(*: Trong tiếng trung, nhẫn là hai chữ.)

Cô tự giác dựng lỗ tai lên, nghiêm túc nghe động tĩnh bên kia.

"Tớ cũng cảm thấy không có khả năng."

"Đừng nói kết hôn, trông cậu ấy đâu có giống dáng vẻ là có bạn gái đâu?"

"Nhưng mà mấy cậu có còn nhớ không, năm trước ở sân bóng rổ, Hoắc giáo thảo quả thật đã kiss với một nữ sinh ở trên khán đài, nó tuyệt đối không phải là lời đồn, tớ tận mắt nhìn thấy —— lúc ấy cách chỗ tớ chỉ có mười vị trí thôi."

"......"

Cách mấy mét, bóng lưng Tần Khả bỗng cứng đờ.

Mười vị trí... Vậy bây giờ cô chỉ có thể hy vọng đối phương không cần phải mẫn cảm như vậy.

"Học muội Tần Khả ——?"

Giọng nói bên tai kéo ý thức Tần Khả trở lại.

Tần Khả lấy lại tinh thần, nhìn Ngô Lẫm Đào, "Học trưởng vừa nói gì thế?"

Ngô Lẫm Đào dở khóc dở cười.

Bây giờ anh ta cũng đã nhìn ra mình và học muội này không có chút khả năng nào, cũng không ôm ảo tưởng, chỉ cần hoàn thành bổn phận giới thiệu tình huống cơ bản cho cô là xong.

Chỉ là anh ta vừa định lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa, đột nhiên có người đập vào sau lưng một cái ——

"Chà, sao bộ trưởng Ngô lại ở chỗ này thế?"

Nữ sinh thò đầu tới từ sau lưng vô cùng lớn giọng, dường như có quen biết Ngô Lẫm Đào.

Cô nàng nói chuyện, ánh mắt đảo qua, đến khi nhìn thấy Tần Khả thì không khỏi ngừng vài giây, "Đây là... Bạn gái? Chậc chậc, xinh đẹp như vậy, khó trách giấu bọn tôi kĩ thế."

"Không phải không phải!" Ngô Lẫm Đào vừa nghe, mặt lập tức đỏ lên, lại sợ Tần Khả tức giận, vội vàng xua tay phủ định, "Đây là học sinh được cử đi học năm nay, thầy kêu tôi dẫn đi một vòng quanh trường."

"À... Thì ra là thế à."

Tròng mắt nữ sinh xoay chuyển, cười hì hì hỏi Tần Khả: "Tiểu học muội, em có bạn trai chưa? Bộ trưởng Ngô của bọn chị rất rất tốt đó, em có muốn suy xét——"

"Lâm Thiến, cậu đừng nói lung tung!" Ngô Lẫm Đào có chút nóng nảy.

Vẻ mặt Tần Khả vẫn bình tĩnh, nghe vậy ngữ khí cũng bình tĩnh lên tiếng.

"Cảm ơn học tỷ, nhưng mà em có bạn trai rồi."

"..."

Lời này vừa ra, hai người khác nhất thời đều sửng sốt.

Vẻ mặt Ngô Lẫm Đào hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm khó trách tiểu học muội lại bài xích anh ta như vậy, căn bản là hoa đã có chủ.

Mà nữ sinh tên Lâm Thiến kia đã lấy lại tinh thần, cảm khái, "Cũng đúng, tiểu học muội trông xinh đẹp như thế, làm gì có chuyện đến đại học mới yêu đương?"

Cô nàng không biết là nhớ tới cái gì, lẩm bẩm một câu.

"Người đẹp đều có chủ, thật là khiến người ta khó chịu ghê."

Tần Khả nghe ra lời này giống như không chỉ nói mình, đang muốn nhìn kỹ nét mặt đối phương, đột nhiên nghe thấy Lâm Thiến kinh hỉ hỏi: "Tham quan trường học? Có phải là còn chưa đi thể nghiệm lớp học ở đại học là thế nào không?"

Ngô Lẫm Đào: "Cái này cũng muốn đi nữa hả? Chỉ cần ở bên ngoài nhìn lớp học một cái là được rồi? Nếu không thật sự quá chậm trễ thời gian."

"Như vậy sao được, đây chính quá trình cần thiết mà học sinh mới cần tham quan đó!" Lâm Thiến vỗ vỗ ngực, "Tôi đưa học muội di, bộ trưởng Ngô cậu về làm việc đi!"

Ngô Lẫm Đào nhìn cô nàng một cái, hạ giọng, "Cậu là đang lấy việc công làm việc tư?"

Lâm Thiến làm bộ nghe không hiểu, "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tôi và tiểu học muội này có duyên phận —— Tôi tùy tiện tìm một phòng học đưa em ấy đi nghe một tiết khóa là được!"

Nói xong, chưa cho Ngô Lẫm Đào có cơ hội từ chối, Lâm Thiến đã "Cướp" Tần Khả đi mất.

Ngoài miệng Lâm Thiến nói chính là "Tùy tiện tìm một lớp nghe một tiết", nhưng sau khi xuất phát, hiển nhiên chính là có mục tiêu, chạy thẳng đến khu dạy học phía đông khu nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi mặc dù nói chuyện với Tần Khả, nhưng bộ dạng lại thất thần.

Tần Khả không để bụng.

Bây giờ cô chỉ cần chịu đựng chờ cho "Khóa tham quan" này kết thúc, cô sẽ tìm cớ rời đi, nghĩ đến học tỷ thoạt trông thất thần này hẳn sẽ không ngăn trở.

Nghĩ như vậy, tức khắc Tần Khả nhẹ nhõm hơn không ít.

Loại cảm xúc nhẹ nhõm này kéo dài rất lâu, đến khi đi theo Lâm Thiến đến lầu bốn khu dạy học, tâm trạng của Tần Khả vẫn luôn rất tốt.

Cho đến khi Lâm Thiến ngừng ở thang máy đối diện với một phòng học, nhón chân nhìn vào bên trong cánh cửa.

Rõ ràng là tan lớp, nhưng trong phòng học lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả sinh viên đứng bên ngoài cũng không nhiều lắm —— Ở đại học, loại tình huống này tuyệt đối được coi là kì lạ.

Lâm Thiến quan sát vài giây, sau đó quay đầu lại cười thần bí với Tần Khả: "Môn này là môn Đại số tuyến tính do một giảng viên của khoa Vật lý dạy. Giảng viên này rất khó, thỉnh thoảng kiểm tra sẽ dựa theo danh sách điểm danh, nên bọn sinh viên đến học ké cũng không dám."

"Học ké?" Tần Khả sửng sốt, "Đại số tuyến tính là môn cơ sở, vì sao lại muốn học ké?"

"Sao? Em biết rõ chương trình học của đại học ghê, nhưng mà cũng khó trách, dù sao cũng là học sinh được cử đi học mà." Lâm Thiến cười cười, "Học tỷ nói thật với em, không phải khóa này có vấn đề, mà vấn đề ở sinh viên đến học khóa này —— Chỉ cần là môn cơ sở của Khoa Kinh doanh ngành Tài chính của bọn họ, thì lớp học của bọn họ đều chật ních người."

"... Khoa Kinh doanh?" Tim Tần Khả đập lỡ một nhịp. "Bởi vì... Hoắc Trọng Lâu?"

"Gì?? Em biết cậu ấy??" Lâm Thiến kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Khả. Mấy giây sau cô nàng lấy lại tinh thần, lắc đầu cảm khái, "Danh tiếng lan xa đến nỗi học sinh mới còn chưa nhập học đã nghe nói đến cậu ấy? Haizz, tình địch càng ngày càng nhiều."

Tần Khả: "......"

Xin lỗi, tình địch· thật · 24K*.

(*: Ý ở đây là tình địch thật như vàng 24k đó hở? =)))

Thời điểm Tần Khả còn đang cảm thấy vi diệu, vừa nhấc mắt, thì thấy Lâm Thiến đã đi đẩy cửa phòng học.

Theo bản năng Tần Khả lên tiếng: "Học tỷ, không phải không thể học ké à?"

Lâm Thiến đúng lý hợp tình, "Cho nên không phải chị mới mang em đến đây đó sao —— Em là học sinh mới được cử đi học, mỗi năm đưa các em đi thể nghiệm lớp đại học cũng nằm trong chương trình tham quan, coi như có là giảng viên này thì cũng không thể từ chối."

Tần Khả: "......"

Cuối cùng cô cũng hiểu, Ngô Lẫm Đào nói Lâm Thiến lấy việc công làm việc tư là thế nào.

Hai người vào phòng học cách thời gian vào lớp còn hai ba phút, vị giảng viên nghiêm khắc kia cũng đã đứng ở trên bục giảng.

Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng học bị đẩy ra, ông liền ngẩng đầu nhìn qua.

Nhìn chằm chằm vài giây, hàng chân mày của giảng viên nhíu lại, "Các em học chuyên ngành nào, tôi không có ấn tượng với hai em, các em không phải sinh viên ngành Tài chính đúng không?"

Nói xong, thậm chí không đợi hai người giải thích, ông đã hạ giọng.

"Lớp tôi không cho phép học ké —— Các em muốn tới học, rất đơn giản, đến chỗ giáo vụ làm đơn xin, tôi cho các em vào danh sách —— chỉ là cảnh cáo trước, sau khi thêm vào thì học đúng giờ, bài tập không nộp đúng hạn, không tới thi, tôi sẽ cho rớt môn."

Đứng mũi chịu sào Tần Khả ấn tượng với khóa học đầu tiên vô cùng sâu sắc —— Giảng viên này quả nhiên khó tính đúng như danh tiếng.

Mà lúc này Lâm Thiến cũng tìm được kẽ hở, cười giải thích với giảng viên môn Đại số tuyến tính trên bục giảng.

"Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi. Học muội này là học sinh cử đi học năm nay, em là người của Hội học sinh phụ trách dẫn học muội đi tham quan thể nghiệm lớp học đại học. Trước đó có hỏi ở chỗ giáo vụ, nói tiết Đại số tuyến tính này của thầy, dạy rất tốt, thích hợp để thể nghiệm, cho nên em mới đưa học muội lên đây."

Nghe xong giải thích này, chân mày của giảng viên hơi buông lỏng.

Chẳng qua ông biết lời nịnh hót kia của Lâm Thiến chỉ là lý do thoái thác, mục đích thật sự thì đến cả người qua đường cũng biết.

Giảng viên Đại số tuyến tính không nóng không lạnh mà nhìn Lâm Thiến, sau đó mới nhìn sang Tần Khả, đánh giá vài giây, ông hỏi: "Em là học sinh cử đi học lần này?"

"... Vâng ạ." Từ khi tiến vào phòng học Tần Khả đã chú ý tới Hoắc Tuấn đang nằm bò trong một góc phòng học, lúc này cũng không dám nói quá lớn, sợ động đến người nào đó.

——

Người nào đó gần đây không bình thường, chuyện gì cũng có thể làm được.

Ở cửa trường học đã nói với anh là không được chủ động tới tìm mình, Tần Khả vốn cho rằng mọi việc suôn sẻ, nào nghĩ đến chính mình sẽ chủ động đụng vào ổ sói chứ?

Quả thực chỉ kém chưa bẻ miệng sói xám ra, gác cái đầu thỏ của mình vào thôi.

Chỉ tiếc vị giảng viên Đại số tuyến tính này không hiểu nỗi đau khổ của cô, lại hỏi một câu.

"Em tên gì?"

"..."

Đây là sợ mình mạo danh tới học ké?

Tần Khả im lặng vài giây, nhẹ giọng trả lời.

"Tần Khả."

"......!"

Trong một góc phòng học, "Sói xám" ghé vào trên bàn cái tai thính nhạy bén dựng lên, vèo một cái ngồi thẳng dậy.

Động tác này rất nhanh, làm cho hai nam sinh đang nhỏ giọng nói chuyện bên cạnh anh bị hoảng sợ.

"Con mẹ nó, Hoắc ca, cậu sao vậy? Gặp ác mộng?"

"..." Hoắc Tuấn không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng học rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt của mình, mà íu xìu như chết không còn gì luyến tiếc.

Mấy giây sau, khóe miệng anh cong lên: "Không có, mộng đẹp."

"Gì? Mơ thấy gì?"

"Mơ thấy..." Hoắc Tuấn khẽ liếm hàm trên, cười, "Con thỏ tự mình nhảy vào trong chén."

Bạn học: "??"

Mà lúc này, trên bục giảng.

Nghe Tần Khả nói tên của mình, giảng viên Đại số tuyến tính đã bớt nghi ngờ hơn một nửa, cuối cùng hỏi thêm một câu:

"Em được cử đi học nhờ thi môn gì?"

"..."

Sớm đã phát hiện trên người có một ánh mắt nóng bỏng, Tần Khả trở nên ỉu xìu.

"Thi Toán học ạ."

Giảng viên đã cúi đầu lập tức cứng đờ, sau đó thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.

Thật sự ông không nghĩ tới.

Thời điểm ông còn muốn hỏi thêm gì đó, tiếng chuông vào học đã vang lên.

Giảng viên Đại số tuyến tính đương nhiên sẽ không vì vấn đề của mình mà quấy rầy đến việc học, chẳng qua ánh mắt lúc này nhìn Tần Khả cũng đã vô cùng nhu hòa.

"Học sinh thi Toán học được cử đi, xác thật rất lợi hại —— Vậy các em tìm chỗ ngồi xuống đi."

"..."

Đội cái ánh mắt kia lên, Tần Khả chậm rì dịch tới chỗ trống ở hàng thứ nhất rồi ngồi xuống.

Một tiết học trong lúc Tần Khả thất thần rất nhanh liền trôi qua.

Giảng viên Đại số tuyến tính tuyên bố tan học, lúc này bọn sinh viên mới dám lớn tiếng nói chuyện. Nam sinh ngồi bên cạnh Hoắc Tuấn hỏi: "Hoắc ca, trưa nay cậu đi nhà ăn hay là về... Này, Hoắc ca cậu đi đâu vậy?"

Trong phòng học đa số các nữ sinh vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, lúc này nghe được giọng của nam sinh kia, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

Mà trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Tuấn lại hết sức thản nhiên đi qua.

Trong phòng học bàn là loại bàn dài, mặt bàn rất hẹp, cách mặt đất cũng không cao.

Cô gái nhỏ ở hàng thứ nhất còn chưa đứng dậy, đang ngồi ở vị trí bên ngoài cùng.

Cả một đường đi Hoắc Tuấn không hề ngoảnh lại nhìn, mục đích vô cùng rõ ràng —— Sinh viên trong lớp vốn định rời đi, cũng đều nhịn không được tò mò mà dừng lại, chờ xem chuyện phát sinh sau đó.

Sau đó bọn họ liền thấy, Hoắc Tuấn ngừng ở lối ra hàng thứ nhất, sau đó xoay lưng lại, nhìn mặt bàn hẹp kia rồi ngồi lên.

Hoắc Tuấn cười như không cười mà rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ bị mình ngăn ở bên trong.

Điệu bộ giống như lưu manh này, khiến cho sinh viên cả lớp nhìn thấy đều ngơ ngác.

Ngay cả ngồi ở bên cạnh Tần Khả, Lâm Thiến đã đứng dậy cũng sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, "Bạn học Hoắc, cậu đây là..."

"Cướp sắc."

Từ trong cổ họng Hoắc Tuấn đè ra một tiếng cười khàn vui vẻ.

Mọi người: ".........?"

Nam sinh đuổi theo phía sau vừa tỉnh táo lại thì vô cùng oán giận —— Tiết vừa rồi người này còn nói muốn thủ trinh mà!

Má nó! Cầm thú!

Tần Khả vừa nghe câu này cũng không hoảng hốt, phối hợp "Diễn" cùng anh:

"Học trưởng, em có bạn trai, xin anh tự trọng."

Hoắc Tuấn nhíu mày.

"Bạn trai em có đẹp trai bằng anh không?"

Tần Khả: "......"

Bất luận là cô nói có hay là không, thì giống như đang đổi một cách khác để khen anh đẹp trai?

Tần Khả bất đắc dĩ liếc anh một cái, trả lời có lệ: "Không khác lắm."

"Em gạt người, cậu ta khẳng định không đẹp trai bằng anh."

Tần Khả: "......" Này là diễn đến nghiện rồi hả.

Hoắc Tuấn lại nói tiếp: "Nhưng mà bạn trai em hẳn là giàu hơn anh."

"?" Tần Khả không nhận được kịch bản này, mờ mịt nhìn Hoắc Tuấn.

Hoắc Tuấn rũ mắt, cái ánh mắt đáng thương mà một hai tháng gần đây anh càng dùng càng lên tay: "Anh không có tiền."

Tần Khả: "..."

Vậy anh lấy chiếc nhẫn dài mấy số không trên tay của anh xuống rồi hãy nói câu đấy.

Hoắc Tuấn lại thêm một câu: "Tuy rằng anh không có tiền, nhưng mà anh có thể tặng mình cho em."

Mọi người hít một hơi.

Tần Khả: "........."

Liêm sỉ của anh đâu rồi hả.

"Nhưng mà có một điểm, cậu ta nhất định không bằng anh."

Hoắc Tuấn đột nhiên nói.

Tần Khả sợ run lên, theo bản năng hỏi câu, "Điểm nào?"

Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô.

"Cậu ta nhất định không có yêu em bằng anh."

Giờ khắc này ánh mắt của nam sinh lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cho Tần Khả không khỏi sửng sốt, "Vì sao?"

Hoắc Tuấn yên lặng mỉm cười.

——

"Bởi vì anh là bây giờ, cậu ta là quá khứ. Anh bây giờ nhất định càng yêu em hơn cậu ta của quá khứ. Cho dù bây giờ và quá khứ chỉ cách nhau 1 giây, anh cũng có tự tin này."

Tần Khả hoàn toàn giật mình tại chỗ.

Ý nghĩa của lời nói này chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.

Những sinh viên khác tự nhiên nghe không hiểu.

Trong mắt bọn họ chỉ thấy, chính là vị tân giáo thảo nhập học một năm đều lạnh lùng khó có thể tiếp cận, sau khi bệnh nặng trở về học một tiết, đột nhiên lại nhất kiến chung tình với một học sinh được cử đi học tới thể nghiệm lớp đại học, xem tư thế như là đến linh hồn nhỏ bé cũng đã bị người ta câu đi mất.

—— Hơn nữa tiểu học muội người ta còn có bạn trai.

Cặn bã!

Không có được anh nhưng cũng không nghĩ đến anh lại như thế khiến các nữ sinh tức giận thầm mắng trong lòng.

Mà nam sinh ngốc ở bên cạnh có quen biết Hoắc Tuấn lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên xin lỗi Tần Khả ——

"Ngại quá học muội, khoảng thời gian trước Hoắc học trưởng bị bệnh, có lẽ là không uống thuốc hoặc là uống quá nhiều thuốc —— Cậu ấy chỉ nói giỡn với em thôi, em đừng coi là thật."

"Không được, phải làm thật. Bởi vì anh rất nghiêm túc." Hoắc Tuấn ở bên cạnh đúng lúc phá đám.

"......"

Nam sinh cố gắng sửa chữa cho anh phát cáu thiếu chút nữa là bất tỉnh tại chỗ. Cậu quay đầu nghiến răng, hạ giọng, chỉ là ở trong phòng học yên ắng đang xem trò vui cũng không có hiệu quả gì: "Hoắc ca, cậu nghiêm túc cái gì... Cậu không nghe thấy người ta nói có bạn trai rồi sao? Cậu nghiêm túc muốn chen chân vào hay muốn làm nam tiểu tam?"

Hoắc Tuấn suy nghĩ.

"Lốp xe dự phòng cũng được."

"........." Bạn học vô cùng tức giận, đã chết.

Tần Khả nhìn người này có ý tốt đi lên giúp Hoắc Tuấn xin lỗi mình, rốt cuộc không nhẫn tâm diễn theo Hoắc Tuấn nữa.

Cô bất đắc dĩ liếc Hoắc Tuấn một cái.

"Đừng giỡn nữa."

Ngữ khí của cô gái nhỏ vô cùng nhẹ, là loại thân thiết rất tự nhiên không phải kiểu ra vẻ.

Thái độ thân mật khắng khít này làm cho tập thể sinh viên vây xem cắn hạt dưa đều sửng sốt. Bọn họ nhìn lẫn nhau mấy lần, mờ mịt —— Hướng đi của cảnh này có gì đó không đúng...

Mà bạn học nam đứng bên cạnh Hoắc Tuấn cuối cùng mới dần phản ứng lại.

Cậu nhìn Tần Khả lại nhìn Hoắc Tuấn, ánh mắt ngơ ngác.

"Hai người... Biết nhau?"

Hoắc Tuấn vẫn còn muốn chơi, nhưng Tần Khả đã lên tiếng, anh cũng không diễn trò nữa, chỉ chỉ chính mình.

"Chính chủ, kiêm lốp xe dự phòng."

"Cái gì chính..." Tiếng líu lo của bạn học nam dừng lại, mở to mắt nhìn Hoắc Tuấn, trong nháy mắt giọng cao lên tới quãng tám —— "Cô ấy là bạn gái của cậu!?"

Cả lớp: "???"

Hoắc Tuấn không nhịn được bật cười.

Anh không trực tiếp trả lời, mà duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay của cô gái nhỏ, "Bây giờ cũng không giấu được nữa, có thể đeo chứ?"

"..."

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn Hoắc Tuấn.

Hoắc Tuấn được như ý.

Anh cởi hai nút áo sơ mi, từ trên cần cổ thon dài tháo xuống một sợi dây xích nhỏ, phía trên có một chiếc nhẫn bị anh lấy xuống.

Sau đó Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn ngón tay xinh đẹp tinh tế của cô gái nhỏ, không hề nghĩ ngợi, liền cầm chiếc nhẫn cùng một kiểu với trên tay mình, mang lên ngón áp út của cô.

Tần Khả mỉm cười, "Đó là khi nào kết hôn mới đeo."

"Cho nên mới phải đeo nơi này." Hoắc Tuấn nói, "Như vậy còn ai dám duỗi tay, anh lập tức chặt giúp nó thành tay chân giả."

"Ừm, nhưng mà vừa nãy không phải anh nói còn muốn giúp em tìm lốp xe dự phòng sao?"

Hoắc Tuấn đúng lý hợp tình: "Chính chủ là anh, lốp xe dự phòng cũng chỉ có thể là anh."

Nói xong, anh điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn cho cô gái nhỏ, "Đẹp." Ý cười không cách nào giấu được trong đôi mắt đen nhánh kia tràn ra.

Hoắc Tuấn dắt cô gái nhỏ, đi ra khỏi chỗ ngồi.

"Đi thôi, đi nhà ăn."

"Không phải anh không thích nhà ăn, gần một năm cũng chưa qua đó à?"

"Hôm nay không giống."

"?"

"Anh phải để cho bọn họ biết, nhỏ Tần Tần này là của nhà anh, ai cũng không thể cướp."

Tần Khả: ""Nhỏ này"?"

Hoắc Tuấn: "..."

Tần Khả: "..."

Hoắc Tuấn: "Gâu."

"..." Mấy giây sau, cô gái nhỏ buồn cười, "Anh đây là phạm quy đó Hoắc Tuấn."