Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 46: Danh bất hư truyền




Edit: Phưn Phưn

Nội dung của bức thư cũng không khó hiểu, ít nhất thì so với đề thi đọc hiểu cổ văn của cao trung còn đơn giản hơn gấp mấy lần.

Hầu như không có bất kì từ lạ nào, cũng không khiến Tần Khả phải tốn nhiều sức để giải nội dung lá thư ——

"Đại khái nói, người gửi thư là một bà con xa, muốn gả con gái của mình cho lão gia, ừm, cũng chính là người chồng, hơn nữa còn tự tin khen con gái của mình dịu dàng ngoan ngoãn cung kính đến cỡ nào, sau khi gả đến đây nhất định sẽ hiếu thảo với bà chủ ra sao, làm tốt bổn phận các loại..."

Tần Khả nói xong, lại nhìn ống kính.

"Trong phòng không có đồ vật nào khác, cho nên lá thư này chính là manh mối quan trọng nhất để giải đáp thân phận —— lại kết hợp với phân tích trước đó, có thể đoán ra được chủ nhân căn phòng này chính là người vợ cả của gia đình giàu có."

Đạo diễn Giáp đứng trong phòng cắn răng chờ đến giây phút được giải thoát này, anh ta lên tiếng: "Chúc mừng bạn đã đoán ra được thân phận của mình, tiến vào vòng tiếp theo."

Nói xong, đạo diễn Giáp lập tức ngẩng đầu lên chờ Tần Khả hỏi mình vòng tiếp theo là gì.

Nhưng đã khiến anh ta thất vọng rồi.

Tần Khả đứng tại chỗ không nhúc nhích, như vẫn chìm vào suy nghĩ nhìn nội dung bức thư, đồng thời thấp giọng lầm bầm lầu bầu.

"Nếu là thân phận này, vậy vừa nhìn thấy tội phạm là hiểu ngay. Lúc vụ án giết người xảy ra trong mật thất, nhìn bên ngoài thì người duy nhất có khả năng giết người chính là vợ cả, cho nên mọi người đều coi bà ấy là tội phạm. Nhưng nếu nói như thế, vậy tại sao lại thêm dấu ngoặc kép vào từ tội phạm?"

Vừa nói như vậy, Tần Khả ngẩng đầu nhìn sắc mặt đang dần trở nên trắng bệch của đạo diễn Giáp, đáy mắt lộ ra ý cười.

"Cho nên kế tiếp, ít nhất thì tôi có một nhiệm vụ chính là xóa sạch hiềm nghi "Tội phạm" này?"

Đạo diễn Giáp: "........."

Mẹ nó rốt cuộc là ai đưa cái tai họa này đến đây vậy??

Không cần phải nói, sau đoạn này, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh đạo diễn, đám quần chúng ăn dưa vẫn như cũ cười đến điên dại.

Tổ đạo diễn cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền ép.

Lần đầu tiên nhìn thấy tổ đạo diễn có dáng vẻ chết không còn gì luyến tiếc như thế ha ha ha ha ha ha nhiệm vụ thứ hai còn chưa nói ra mà đã bị người ta đoán được ha ha ha ha

Chị gái học bá chơi tốt quá đi, thích quá thích quá!

Tổ chương trình từ chức tập thể, kỳ thứ nhất của《Học bá xuất sắc nhất》, chấm dứt.

......

Mặc dù bản thân đã đoán ra được mục tiêu cuối cùng, nhưng Tần Khả vẫn phải dựa theo nhiệm vụ mà chương trình đã đưa ra.

Nhiệm vụ thứ hai là sau khi đoán ra được thân phận, trước tiên là yêu cầu khách mời rời khỏi phòng, thu thập thật nhiều thông tin, rồi cùng tập hợp với những người chơi khác.

Chẳng qua là trước khi tập hợp, Tần Khả bị người bên tổ đạo diễn đưa đến phòng hóa trang, đặc biệt trang điểm và thay một bồ đồ hợp với thời cổ đại này.

Sau đó, Tần Khả đi vào phòng khách.

Khi Tần Khả tiến vào, thế nhưng lại phát hiện còn có một khách mời đến sớm hơn mình.

Cố Vân Thành, tương ứng với thẻ "Người mù".

Tần Khả thấy đối phương hoàn toàn không có ý định nhắm mắt, nhất thời không rõ đây vốn là không cần phải giả bộ mù hay là do vị khách mời này quá cao lãnh nên không chịu phối hợp.

Cô nhỏ giọng hỏi vấn đề này với đạo diễn Giáp vẫn còn đang đi theo bên cạnh mình.

Đạo diễn Giáp im lặng mấy giây:

"Cho dù bạn có hạ thấp giọng tới đâu đi chăng nữa, thì microphone gắn trên người bạn vẫn có thể thu lại để sử dụng trong chương trình."

"..."

Tần Khả vô tội chớp chớp mắt, sau đó mới nhận ra mà che kín microphone của mình.

Không có được đáp án Tần Khả quyết định tiến lên thử thăm dò.

"Chào anh."

Tần Khả hướng Cố Vân Thành phất tay một cái thực nhẹ xem như chào hỏi.

Cố Vân Thành vô cùng bình tĩnh gật đầu với cô một cái coi như đáp lại.

"Chào cô."

"..."

"..."

Trong chốc lát không khí im lặng đầy xấu hổ giữa hai khách mời lan tràn ra xung quanh, cuối cùng vẫn là Tần Khả "Đầu hàng" trước. sau khi cô đánh giá trang sức trên người nam khách mời kiệm lời này còn ít hơn trên người mình thì có chút dở khóc dở cười, thử mở miệng hỏi:

"Thân phận của anh là... Lão gia của gia đình giàu có này?"

Cố Vân Thành gật đầu.

Trên mặt anh chần chờ khoảng năm giây, thì cảm thấy vấn đề mà đối phương hỏi tựa như đang hỏi "how are you" rồi anh trả lời "I"m fine thank you" sau đó thì có phải theo phép lịch sự anh nên hỏi lại một câu "and you"?

Vì thế năm giây sau, Tần Khả liền thấy trên mặt nam sinh hiện lên cảm xúc "Tôi không biết cũng được" mà hỏi một câu có lệ:

"Cô thì sao?"

Tần Khả: "..."

Tần Khả: "Vợ cả, trước mắt đang nằm trong phạm vi là người có khả năng giết vợ bé của anh nhất."

Cố Vân Thành: "......"

Tần Khả cũng không trông cậy vào việc nam khách mời giống như khúc gỗ này sẽ chủ động cho mình thông tin gì, cô ra ý nói một chút về nội dung trong thẻ nhiệm vụ của mình.

"Tôi nhận được nhiệm vụ thứ hai là sau khi thu thập thông tin thì tập hợp lại, trông giống như nhiệm vụ tập thể vậy —— anh thì sao?"

Cố Vân Thành im lặng vài giây, "Giống cô."

"..."

Ít nhất coi như còn phối hợp.

Tần Khả nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào ghế dựa cao cách Cố Vân Thành một cái bàn.

"Vậy chúng ta trao đổi thông tin đã có với nhau được chứ? Vì lí do công bằng, thay phiên hỏi, anh có thể hỏi trước."

Cố Vân Thành: "..."

Tần Khả: "?"

Cố Vân Thành: "..."

Tần Khả: "........."

Trong lúc ánh mắt của Cố Vân Thành vừa rời rạc lại vừa hoàn toàn phối hợp, Tần Khả hít thật sâu một cái, đè xuống cảm giác bất lực trong lòng:

"Được rồi, để tôi hỏi trước."

"Vấn đề thứ nhất của tôi," Tần Khả nhìn vào đôi mắt của Cố Vân Thành, "Thông tin về thân phận của anh có cho thấy anh là một người mù hay là có dấu hiệu của bệnh về mắt không?"

Cố Vân Thành trầm ngâm một lát rồi lắc đầu.

"Không có." Sau khi nói xong, anh hiếm khi mở miệng bổ sung thêm một câu, "Thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật."

"..."

Ánh mắt của Tần Khả lóe lên, giống như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn vào cái thẻ vẫn luôn cầm trong tay mình.

Ngay lúc này đột nhiên Cố Vân Thành lên tiếng: "Tôi cũng có câu hỏi."

"?"

Tần Khả kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh nói đi."

Cố Vân Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, "Cô là người giết vợ bé sao?"

Tần Khả: "..."

Từ trong đôi mắt của đối phương cảm nhận được sự nghiêm nghị và chính trực, theo bản năng sau lưng Tần Khả cứng đờ, phục hồi lại tinh thần thầm cười khổ —— vốn còn đang oán thầm người này sao có thể đứng trong giới giải trí này, đến bây giờ cô mới phát hiện ra người này đang diễn kịch.

Diễn một nhân vật công chính là tuyệt đối không có vấn đề...

Miên man suy nghĩ xong, Tần Khả lắc đầu.

"Tôi chỉ phát hiện thân phận cá nhân và một số thông tin cơ bản, không có đoạn kí ức đó." Cô ngừng một chút, lại nói "Hơn nữa, tôi đoán toàn bộ câu chuyện đều được triển khai xung quanh việc này, cho nên không có khả năng bọn họ sẽ đưa đáp án cho chúng ta biết một cách nhanh như vậy."

Cố Vân Thành: "Phải không."

Tần Khả: "."

Ngữ khí của đối phương bình tĩnh, thậm chí Tần Khả không nghe ra được cái này chỉ là trả lời cho có lệ hay là có ý tứ gì khác.

Tần Khả suy tư hai giây, cuối cùng vẫn lấy lá thư mang theo bên mình ra.

Cô đặt lên trên bàn, đẩy đến chỗ Cố Vân Thành.

"Đây là thứ có giá trị nhất mà tôi tìm thấy ở trong phòng."

Cố Vân Thành duỗi tay nhận lấy, nhanh chóng xem qua. Nhìn phản ứng của anh, Tần Khả đoán đối phương cũng không thấy khó khăn gì khi đọc thứ này, bản thân cũng tiết kiệm được thời gian giải thích, Tần Khả nói thẳng:

"Nhìn từ phần nội dung và ký tên, không khó để suy đoán cô gái muốn gả tới được nói đến trong bức thư rất có thể chính là người vợ bé đã chết. Nếu dựa theo đó, thì lúc trước cô ấy chính là được vợ cả, ừm, là tôi giúp cho bằng một cách nào đó có thể gả cho lão gia của nhà này cũng chính là —— Anh."

Ánh mắt của Cố Vân Thành lay động, như hiểu ra điều gì đó.

Anh quay đầu nhìn Tần Khả, "Vừa rồi tôi là người thứ nhất tới đây, khi đó ở đây có một nhân vật trong cốt truyện."

"Sao?" Mắt Tần Khả sáng rực lên, "Đối phương nói gì ư?"

"Nhìn vào cách xưng hô với tôi cùng quần áo trang điểm, là một nha hoàn." Cố Vân Thành nói, nhìn Tần Khả, "Cô ấy nói mọi người trong nhà đều nghe đồn, vợ cả bởi vì ghen ghét vợ bé xinh đẹp và được cưng chiều, cho nên mới âm mưu hại chết vợ bé."

"..."

Tần Khả đau đầu nhíu mày lại, "Như vậy xem ra, quả nhiên bất luận là hiện trường hay cốt truyện, đều đang cố ý đưa đầu mũi hiềm nghi chỉ lên trên người tôi?"

Cố Vân Thành: "Ý của cô là, cô vô tội?"

Tần Khả hơi chần chờ, gật đầu.

"Ít nhất, tôi cảm thấy là "Tôi" vô tội."

"Cô có chứng cứ gì sao?"

"Đương nhiên." Tần Khả gật đầu, "Trước mắt mà nói là có đến ba chứng cứ."

"..."

Tần Khả nói xong lời này, Cố Vân Thành còn chưa có phản ứng gì, mà đạo diễn Giáp đứng bên cạnh vẫn luôn muốn biến mình thành một bức tranh treo tường đột nhiên nhìn Tần Khả một cách sợ hãi.

Ngược lại Cố Vân Thành vẫn bình tĩnh —— trên thực tế anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy.

"Ba cái nào?"

"Thứ nhất, chính là lá thư này. Nhìn từ trên nội dung, thì cô vợ bé chính là của người vợ cả, ờ, chính là bà con xa của tôi, nếu lòng ghen ghét của "Tôi" mạnh đến vậy, vậy thì vào thời điểm nhận được lá thư thì hoàn toàn có thể từ chối —— Từ cách dùng từ của lá thư có thể nhìn ra được, đối phương đối xử với "Tôi" là thái độ hoàn toàn nịnh bợ, vậy thì quyền chủ động hẳn là nằm trong tay "Tôi", cho nên cũng không tồn tại cái gọi là trao đổi, hoặc là bị uy hiếp."

Tần Khả ngừng một lát, nói xong kết luận của mình, "Cho nên, người vợ cả cũng không hề ghen tị với vợ bé, nếu không thì cô vợ bé cũng chẳng bước vào được cửa nhà."

Nghiêm túc nghe Tần Khả nói, Cố Vân Thành không tự giác mà gật đầu.

"Ừm, không có chỗ sơ hở nào. Vậy cái thứ hai?"

Tần Khả sờ chóp mũi.

"Điều thứ hai đại khái là tự quyết định."

"Gì cơ?"

"Thật ra rất đơn giản, chính là cho tới bây giờ tổ chương trình chỉ cho chúng ta một thông tin duy nhất."

"..." Ánh mắt của Cố Vân Thành chợt lóe, "Cô là nói loa phát lúc mở màn?"

"Đúng vậy," Tần Khả gật đầu, "Vừa mới mở màn, chúng ta biết được tình nghi lớn nhất của vụ án này chính là người vợ cả —— Nguyên nhân là lúc ấy bên cạnh người chết chỉ có một mình bà ấy, cửa sổ phòng ốc thì đóng chặt, mà bà ấy lại ngất xỉu bên cạnh —— Nói cách khác, mặc dù cái này là ký ức của vợ cả, nhưng khả năng là cũng giống với chúng ta bây giờ vậy hoàn toàn không biết gì cả."

Cố Vân Thành suy nghĩ một chút liền lắc đầu, "Cái này không thể loại trừ khả năng sau khi giết người thì cô giả bộ vô tội hoặc là đụng phải gì đó nên bất tỉnh."

"..."

Tần Khả làm ra một vẻ mặt không biết làm sao.

"Mọi người trong nhà này đều nghe đồn là vợ cả và vợ bé bất hòa, vậy thì người vợ cả này ngốc đến cỡ nào, mới có thể cố ý nhốt bản thân chung với người chết trong cùng một phòng mà không tìm người nào khác gánh tội mưu sát cho mình?"

Cố Vân Thành còn muốn nói gì nữa, Tần Khả lại mở miệng ——

"Đương nhiên, trong điều này, trước mắt tôi vẫn chưa có bất kì chứng cứ nào, cho nên khi vừa bắt đầu tôi đã nói, là quyết định của riêng tôi."

"..." Cố Vân Thành im lặng mấy giây, "Vậy cái thứ ba thì sao?"

Ánh mắt Tần Khả lóe lên.

"Điều thứ ba tôi vẫn chưa thể nói."

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi vẫn chưa xác định được suy đoán đó của mình có đúng hay không." Tần Khả ngẩng đầu nhìn đối phương, "Hơn nữa, nếu suy đoán đó là đúng..."

Cô gái nhỏ chậm rãi mỉm cười.

"Vậy thì, rất có khả năng trong chúng ta, có ẩn giấu một tên hung thủ thật sự đấy."

Cố Vân Thành: "........."

Cố Vân Thành theo bản năng quay đầu đi, chậm rãi, tận lực không thể hiện rõ ra động tác nuốt một cái.

——

Tại đây một giây trước anh còn cảm thấy thấy hung thủ không có liên quan gì đến người vợ cả, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Khả mỉm cười, đột nhiên anh không thể chắc chắn được.

Dù sao thì, nụ cười vừa rồi thật sự là... Rất có lực sát thương.

Cố Vân Thành đè xuống lông tơ đang dựng lên sau lưng mình, cho rằng động tác bí mật vừa rồi của mình không bị ai nhìn thấy.

Nhưng trên thực tế, anh quay phim đã sớm đưa ống kính lại gần đây, hoàn toàn bắt được động tác nuốt nước miếng vừa rồi của anh.

Tổ hậu kỳ không có lương tâm càng trực tiếp phóng to hầu kết di chuyển.

Tới đoạn này, quần chúng ăn dưa lại cười đến răng rơi đầy đất:

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha có thể khiến anh đẹp trai mặt than của chúng tôi sợ hãi luôn kìa ha ha ha ha ha ha ha

Tôi cười đến sắp chết rồi ha ha ha rốt cuộc chị gái học bá là bảo vật ở đâu thế

Ban ngày ban mặt còn đang mạnh mẽ bàn về thảm kịch nhân gian thế tại sao đột nhiên Tiểu Cố mặt than trông trắng bệch không còn chút máu hai đùi lại còn run rẩy thế?

Nụ cười kia quá cực phẩm ha ha ha ha ha

A a a mẹ ơi con muốn yêu chị gái bảo vật này!

Ngữ văn tư duy tốt lại còn xinh đẹp hu hu hu tôi ghen tị quá

Lầu trên, cậu bỏ quên một việc rất quan trọng trộm sẽ dọa người, bà ngoại cũng có hiệu quả như chó sói, nhìn xem đã làm cho Tiểu Cố mặt than của chúng ta sợ tới mức nào ha ha ha

............

Một phút đồng hồ sau khi Cố Vân Thành bị giật mình không nhẹ, thì cuối cùng cũng có khách mời bước vào phòng khách.

"Người ngu" Lăng Sương.

Trang sức đeo trên người Lăng Sương cũng không quá kém so với Tần Khả, chỉ là nhìn có vẻ giản dị, màu sắc cũng hơi tối, thứ nổi bật duy nhất chính là cái búi tóc giả màu trắng, còn có đóa hoa giấy nhỏ màu trắng cài bên tai.

Vừa thấy cô nàng tiến vào, ánh mắt của Tần Khả và Cố Vân Thành đều sáng lên.

Tần Khả là có phát hiện, mà Cố Vân Thành... Đại khái là do cái mỉm cười kia của Tần Khả đã để lại di chứng cho anh.

Lăng Sương đi vào phòng khách, thấy chỉ có hai người ở đây, hỏi "Những người khác chưa tới?"

Tần Khả gật đầu, "Tôi là người thứ hai, cô là người thứ ba."

Vừa dứt lời, từ bên ngoài phòng khách một giọng nói truyền tới ——

"Tôi, tôi là thứ tư."

Vừa nghe chính là giọng nói của July, chỉ là mọi người đều quay ra ngoài nhìn, nhưng lại không thấy cái mái đầu vàng chói mắt kia đâu.

Tần Khả ngẩn ra, "July?"

"Ở đây."

Chỉ có âm thanh truyền tới.

Lần này vẻ mặt của Tần Khả càng thêm do dự, "Không lẽ thân phận của anh là... Vợ bé đã chết nên chỉ còn hồn ma?"

Lăng Sương: "... Phốc."

Ngay cả Cố Vân Thành cũng không nhịn cười được mà quay mặt đi.

July dường như là nghẹn một lúc lâu, mới tức giận từ sau cây cột ở phòng khách đi ra.

——

Cả người quần áo màu sắc rực rỡ, hơn nữa, rất rõ ràng, đây là váy.

Như là sợ những khách mời khác nhìn không ra, July còn đeo thêm bộ tóc giả dài trước búi tóc còn gắn một bông hoa màu hồng nhạt.

Lăng Sương và Cố Vân Thành đều trợn mắt há hốc mồm.

Tần Khả cũng kinh ngạc cảm thán:

"Thật sự đúng nha."

July: "......"

July bị chọc cho tức giận, dậm chân tại chỗ: "Không phải nhé! Tôi đang sống!"

Bên cạnh Cố Vân Thành rốt cuộc lấy lại tinh thần, khóe miệng giật giật, giống như muốn cười nhưng lại không biết phải cười thế nào.

Cuối cùng anh khẽ ho một cái, "Không phải, đồ cậu ấy mặc là... Đồ của nha hoàn."

Tần Khả nghe vậy liền hiểu rõ.

Vừa nãy Cố Vân Thành có nói bản thân vừa gặp được một nhân vật trong cốt truyện, là một nha hoàn trong phủ, nhất định là giống với bộ quần áo July đang mặc trên người, cho nên Cố Vân Thành mới có thể chắc chắn như vậy.

July nghe được, ủ rũ cụp đuôi đi tới.

"Đúng vậy, tôi nhiều kinh nghiệm nhất, tổ đạo diễn nói vốn dĩ đã chuẩn bị tới hai nam ba nữ nhân vật, kết quả đúng lúc tôi được "Vận khí tốt", rút được diễn nối tiếp."

"..."

Tần Khả như nghĩ tới cái gì, ánh mắt lay động.

Nhưng rất nhanh cô liền lười suy nghĩ kỹ càng, cũng nhịn không được bật cười nhìn July, "Thật ra trông cũng rất xinh đấy."

——

Lời này của Tần Khả là thật.

July trời sinh là con lai, dường như tám chín phần huyết thống là Tây Ban Nha, cho nên làn da so với người thường đều trắng hơn một chút, ngũ quan nghiêng về thanh tú, hơn nữa mái tóc vàng nhạt mềm mại, thoạt nhìn càng có bộ dạng của em trai nhà bên.

Lúc này mặc một bộ đồ nha hoàn, ngược lại cũng không có cảm giác phản cảm gì.

Nhưng mà...

"Trong phủ hẳn là có không ít nha hoàn, nhưng sao chỉ mỗi cậu là khách mời?" Lăng Sương hỏi ra nghi vấn trong lòng Tần Khả.

July dường như còn đắm chìm trong cảm giác thống khổ vì phải diễn nhiều vai, nghe vậy thì vẻ mặt đưa đám, "Bởi vì tôi là nha hoàn bên cạnh vợ cả, hơn nữa tôi là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường mưu sát."

"..."

Tần Khả vô thức bấm ngón tay đang đặt trên bàn, khi nghe thấy những lời này thì chợt dừng lại, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn July một cái, sau đó thì tiếp tục công việc bấm đầu ngón tay của mình —— loại cử động nhẹ có tiết tấu này, có thể làm cho hiệu suất vận động não của cô tăng lên đáng kể.

Lúc này Cố Vân Thành đột nhiên chuyển hướng sang Lăng Sương.

"Cho nên Tần Khả lấy được thẻ tội phạm chính là người vợ cả, tôi lấy được thẻ người mù chính là lão gia của gia đình này, July rút được thẻ con hát thì chính là nha hoàn, vậy thân phận của cô là gì?"

"..."

Vẻ mặt Lăng Sương cứng đờ. Cô nàng không nói chuyện, sắc mặt không quá tốt mà liếc Cố Vân Thành.

"?"

Cố Vân Thành không hiểu sao bị liếc, mà July cũng tò mò nhìn Lăng Sương.

Lúc này Tần Khả nghe thấy vấn đề, lấy lại tinh thần, cô quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Cố Vân Thành ——

"Có thể cô ấy là mẹ vợ của anh."

Cố Vân Thành: "???"

Mặc dù Tần Khả muốn "Nhỏ giọng nhắc nhở", nhưng hiển nhiên cô vẫn không quen được việc mình đang ở hiện trường quay hình nên cũng quên mất sự tồn tại của microphone trên cổ áo, vì vậy những lời này lại một lần nữa được thu vào.

Có thể tưởng tượng được.

Tổ hậu kỳ vô lương tâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để trêu chọc một trong những khách mời, đặc biệt là Cố Vân Thành mặt than.

Sau khi khán giả xem đến đây thấy mặt Cố Vân Thành bị thay thế bằng khuôn mặt người da đen cùng với biểu cảm dấu chấm hỏi, thì không ít người đều cười đến long trời lở đất.

Mà trong chương trình, cuối cùng Cố Vân Thành quay người lại.

Không hiểu sao trong đáy mắt của anh hiện lên một nỗi sợ hãi, nhìn Tần Khả một cách phức tạp, "Là cô..."

Còn chưa nói dứt lời, Tần Khả kịp thời sửa đúng lại suy nghĩ của anh.

"Không phải tôi, là mẹ cô vợ bé đã chết của anh."

Cố Vân Thành: "......"

Những người khác còn chưa có phản ứng gì, Lăng Sương lại bất ngờ nhìn Tần Khả.

"Sao cô lại biết được? Từ khi tôi đi vào hình như còn chưa kịp nói chuyện với cô kia mà?"

Tần Khả chỉ chỉ đôi mắt.

"Suy diễn logic."

Lăng Sương July Cố Vân Thành: "...?"

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của ba người, Tần Khả không tiếng động thở dài.

Khán giả:

Ha ha ha ha ha ha học bá ưu sầu

Nhân sinh của chị gái học bá...

Một lần nữa cảm nhận được toàn bộ tổ chương trình bị nghiền ép, thì ra không chỉ có mỗi tổ đạo diễn ha ha ha ha ha ha

Đau lòng cho chị gái nhỏ quá, về sau phỏng chừng phải đảm đương toàn bộ chỉ số thông minh của tổ chương trình rồi

Mà lúc này Tần Khả thì đang cố gắng giải thích ngắn gọn cho bọn họ thấy:

"Nhìn tóc giả, lớn tuổi đầu bạc, hiển nhiên là trưởng bối của các chủ nhân trong nhà."

July ngoan ngoãn giơ tay, "Nói không chừng là người làm do ông lão thuê về thì sao?"

"..." Ánh mắt của Tần Khả dừng trên bộ quần áo làm cẩu thả mà cậu đang mặc, "Loại này, là người làm và nha hoàn mặc." Ánh mắt của cô lại đảo qua đường may khéo léo trên trang phục của Lăng Sương, "Loại này, hiển nhiên là dành cho người có địa vị tương đối cao trong nhà."

Một lần nữa tự tìm ngược bị chọc trúng chỗ đau July khóc không ra nước mắt.

Cố Vân Thành gia nhập "Tổ điều tra", tiếp tục hỏi ngược lại: "Vậy làm thế nào lại biết là mẹ của vợ bé, không phải cô, hoặc dứt khoát là của tôi?"

Tần Khả đưa tay chỉ.

July và Cố Vân Thành đều dời tầm mắt qua, Lăng Sương lại không thể nhìn, bởi vì Tần Khả chỉ chính là cô nàng.

Mà theo đầu ngón tay trắng nõn của cô gái nhỏ, bọn họ cũng thấy được bông hoa trắng trên tai của Lăng Sương.

Tần Khả thu tay về.

"Ở trong nhà địa vị của vợ bé không cao, dưới tình huống nếu lão gia và vợ cả còn chưa đeo tang, vậy thì chắc chắn mẹ của bọn họ sẽ không đeo —— cho nên chỉ có thể là mẹ của vợ bé."

"..."

Sau khi Tần Khả nói xong, ngược lại phòng khách càng thêm yên tĩnh.

Trong góc đạo diễn Giáp vì đã quen với năng lực của Tần Khả nên không có cảm xúc gì, mà lần đầu được chứng kiến ba khách mời liếc mắt nhìn nhau, July phản ứng lại trước tiên.

Cậu nhảy một bước tới trước mặt Tần Khả ——

"Bà chủ đại nhân! Về sau Linh Nhi sẽ ôm bắp đùi của người lăn lộn!"

"..."

Tần Khả khiếp sợ hai giây, "Linh, Linh Nhi?"

July nhìn cô trông vô cùng đáng thương, "Ở trên tấm thẻ tôi rút được viết như vậy."

Tần Khả: "... À."

Không đợi cho hai người tiếp tục nói, July đã bị Lăng Sương ở phía sau xách qua một bên. Lăng Sương ôm cánh tay, đứng ở bên cạnh Tần Khả, nhướng mày khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng lạnh nhạt nhìn July.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu không thể ôm, cho nên đùi này tôi chiếm trước."

"...?"

Mấy chục giây tiếp theo, Tần Khả không biết phải làm sao, Cố Vân Thành thì không cảm xúc nhìn Lăng Sương và July tranh chấp ai mới có quyền ôm bắp đùi này như những đứa bé ở nhà trẻ.

Mà loại tranh chấp này, cuối cùng cũng ngừng lại khi có một người đi vào phòng khách.

Thượng đế, Tề Điềm.

Bốn người trong phòng khách trợn mắt há hốc mồm nhìn rồi mấy giây sau ——

July: "Phốc ha ha ha ha ha ha ha..."

"Nha hoàn" mặt trắng nhỏ tóc màu vàng nhạt ôm bụng cười chỉ còn kém lăn lộn tại chỗ.

Sau khi Lăng Sương sững sờ, thì cởi bỏ vẻ mặt không cảm xúc, không thèm che giấu nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Đến cả Cố Vân Thành cũng không nhịn được mà quay mặt đi.

——

Mặt bôi đen như than, trên trán vẽ hình trăng lưỡi liềm, trên miệng còn dán râu quai nón thiếu chút nữa làm Tề Điềm tức đến phát khóc.

Trong phòng khách chỉ có một mình Tần Khả bình tĩnh nói móc.

"Thượng đế à, quả nhiên danh bất hư truyền."