Edit: Phưn Phưn
Việc đầu tiên Tần Khả làm khi đi vào hội trường buổi hòa nhạc, chính là đến xác nhận số ghế của hai tấm vé mà mình đã đưa cho Hoắc Cảnh Ngôn —— lúc nhìn thấy Hoắc Cảnh Ngôn và người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh anh, Tần Khả mới nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài.
Cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của người phụ nữ đó, kiếp trước Hoắc Cảnh Ngôn thường xuyên mang bên mình một chiếc đồng hồ bỏ tủi kiểu dáng cổ điển, những lúc rảnh rỗi thì sẽ thấy anh lấy ra đặt ở trong lòng bàn tay.
Tảng đá vẫn luôn treo trong lòng của Tần Khả cuối cùng cũng rớt xuống. Cô đi về chỗ ngồi của mình ở khu phổ thông.
Chỉ là vừa ngồi xuống được vài giây, thì từ bên cạnh phòng hòa nhạc Tần Khả nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên an ninh bước đến đây. Anh ta dừng lại bên cạnh Tần Khả, cung kính nở nụ cười với Tần Khả.
“Vị tiểu thư này, chào cô.”
“… Chào anh.”
Tần Khả chưa kịp hiểu rõ mục đích của người này, nhưng vẫn gật đầu với đối phương xem như đáp lại.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy cô, là thế này, vừa rồi chúng tôi theo thường lệ kiểm tra thì phát hiện chỗ ngồi này của cô có dấu hiệu bị lỏng, vì suy nghĩ đến sự an toàn của cô, nên muốn mời cô đổi một vị trí khác.”
Tần Khả sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn vị trí mà mình ngồi.
“Bị lỏng? Hình như tôi không có cảm thấy như vậy.”
“Nhưng vì có trách nhiệm với cô, nên chúng tôi vẫn là mời cô đổi đến một vị trí khác ——”
Vừa nói xong thì nhân viên an ninh cầm một tấm vé hòa nhạc khác trong tay đưa cho Tần Khả, mỉm cười nói:
“Đây là chỗ ngồi mới chúng tôi bổ sung cho cô, mời cô di chuyển đến đó.”
Nói xong, nhân viên an ninh hơi khom người với Tần Khả, rồi cười cười đưa tay qua một bên ra hiệu.
Tần Khả cúi đầu nhìn tấm vé mới trong tay mình, khi nhìn thấy chỗ ngồi trong tấm vé chính là chỗ vip thì không khỏi sửng sốt.
Giống như đi máy bay từ khoang thường lên khoang thượng hạng, từ phòng khách sạn thường lên đến phòng tổng thống, một miếng bánh có nhân như thế vậy mà lại rơi xuống người cô?
Trong lòng Tần Khả mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này đang đứng trong phòng hòa nhạc, cô lại cần phải giám sát Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái của anh, trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ vâng theo cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vì thế Tần Khả đứng dậy, đi theo nhân viên an ninh đến khu chỗ ngồi mới.
Cường độ âm thanh của buổi hòa nhạc này đều như nhau, người trình diễn cũng không nổi tiếng cho lắm, cho nên dù đã rời khỏi đại sảnh chưa được năm phút đồng hồ, thì đại sảnh hòa nhạc vẫn có chỗ ngồi trống.
Vì vậy mà khu này trông rất trống trải.
Trước khi Tần Khả ngồi xuống, thì đã quan sát cấu trúc khu chỗ ngồi này. Ghế sô pha dành cho hai người có hình dáng cổ điển, trông mềm mại thoải mái rất thỏa mãn thị giác, giữa sô pha có một khoảng trống —— vừa có thể dựng lên để thành bàn nhỏ bằng đá cẩm thạch, cũng có thể kéo xuống trở thành mặt bằng của ghế sô pha.
Mà phần dựa lưng của ghế sô pha làm thành một không gian kín —— quả nhiên tính riêng tư làm đến mức cao nhất.
Để ý thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình không có dấu hiệu là có người ngồi, Tần Khả thoáng buông lỏng. Cô dựa theo ghế ngồi được in trên vé mà ngồi xuống bên trái sô pha.
Không bao lâu sau thì ánh đèn tối đi.
Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.
Ánh mắt Tần Khả nhìn về hàng ghế phía trước.
Có một ưu điểm trong việc đổi đến chỗ này, chính là càng có thể dễ dàng quan sát xem hai người Hoắc Cảnh Ngôn có còn ở đây hay không.
Chỉ là ánh mắt của Tần Khả vừa đưa qua, thì cảm giác sô pha mình đang ngồi bỗng lay động.
Theo hướng truyền đến động tĩnh, Tần Khả quay đầu nhìn vị trí bên tay phải của mình.
——
Bởi vì ở trong bóng tối lại thêm việc cô bị bệnh quáng gà nhẹ, nên cô chỉ có thể mơ hồ nhận ra có một người ngồi xuống chỗ trống còn lại của chiếc ghế sô pha hai người mà mình đang ngồi.
Còn lại, bộ dạng nam nữ già trẻ ra sao… Hoàn toàn nhìn không ra.
Tần Khả dịch sang bên cạnh một chút.
Bởi vì kiếp trước bị ảnh hưởng bởi Hoắc Trọng Lâu, cô đã tạo nên thói quen không tiếp xúc quá gần với bất kỳ người xa lạ nào trong không gian kín —— ngay cả khi trong thang máy chỉ hơi chật chội thôi cũng khiến cô có cảm giác không an toàn.
Càng không cần phải nói đến lúc này.
Tần Khả nghĩ đến cái bàn giữa hai người đang được gập xuống, liền chủ động vươn tay, muốn nâng bàn lên. Chỉ là cô còn chưa sờ đến công tắc, thì đột nhiên cổ tay bị người bên cạnh nắm lấy.
Nét mặt của Tần Khả bỗng trở nên lạnh lùng, cô ngước mắt lên định giật ra, thì đột nhiên ngừng lại.
——
“Hoắc Tuấn?”
“…”
Bóng người trong bóng tối cứng lại, hiển nhiên không nghĩ tới chỉ vừa tiếp xúc thôi mà Tần Khả đã nhận ra.
Mấy giây sau, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của người thiếu niên.
“Em thật đúng là mẫn cảm.”
Nhận được xác nhận từ đối phương, Cơ thể Tần Khả thoáng thả lỏng. Chỉ là qua vài phút, cô liền nghĩ thông suốt được chuyện gì đó.
Tần Khả hạ giọng đến mức thấp nhất.
“Chuyện đổi chỗ, là anh sắp xếp?”
“Ừ.”
Thiếu niên thừa nhận, còn không chút để ý mà cười một tiếng.
“Biết cũng đã muộn. Buổi hòa nhạc đã bắt đầu, em muốn về chỗ cũ cũng không được.”
“…”
Tần Khả tỉnh bơ rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của người kia.
Dường như phát hiện ra ý đồ của cô, Hoắc Tuấn bỡn cợt cười nhẹ một tiếng, đốt ngón tay thon dài càng thêm nắm chặt.
Tần Khả không biết phải làm sao, thấp giọng, “… Hoắc Tuấn.”
“Loại thời điểm này tốt nhất em đừng kêu tên tôi.”
Tần Khả: “?”
“Không tin,” Người ngồi trong bóng tối, hơi thở trầm thấp phủ xuống, “Em thử kêu một lần nữa xem?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả thở dài một tiếng. Chỉ đành coi cái cổ tay này không phải của mình, Tần Khả để yên cho người nọ nắm.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn dương cầm trên sân khấu vang lên, nhóm đàn violon cũng vang lên theo sau, phòng hòa nhạc to như vậy rất nhanh đã được bao phủ bởi những âm thanh từ các loại nhạc cụ.
Tần Khả cũng không rảnh để thưởng thức buổi tiệc thính giác này —— toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở hàng đầu tiên, cũng chính là vị trí ghế ngồi mà cô đã đặt cho hai người Hoắc Cảnh Ngôn. Thậm chí Tần Khả còn không dám chớp mắt, sợ chỉ cần vừa chớp mắt một cái thì lỡ mất việc hai người đó rời đi vì thế không thể ngăn cản được tai nạn ập đến, vậy thì đó nhất định sẽ là ân hận cả đời của cô.
Cũng bởi vì quá tập trung nên cô không phát hiện được cảm xúc của người bên cạnh đang thay đổi.
Vì thế trong tiết tấu trầm bổng, Tần Khả đột nhiên bị người bên cạnh đẩy ngã lên ghế sô pha, cô vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, ánh mắt đầy ngơ ngác nhìn lên phía trên.
“Hoắc, Hoắc Tuấn?”
Giọng nói của người thiếu niên đang ghé ở trên người bị ép đến trầm khàn:
“Sức hấp dẫn của Hoắc Cảnh Ngôn đối với em lớn đến mức nào, mới có thể làm cho em không có tâm trạng xem hòa nhạc mà chỉ chăm chú nhìn anh ta?”
Không cần nói cũng biết cảm xúc trong giọng nói ấy lạnh lẽo đến mức nào.
Trong lòng Tần Khả run lên.
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Đang trong buổi hòa nhạc, Hoắc Tuấn, anh…”
“Tôi đương nhiên biết đây là đâu.”
Trong khung cảnh âm nhạc diễn tấu này giọng của Hoắc Tuấn nặng nề vang lên bên tai Tần Khả, anh cười một tiếng, tiếng cười lạnh lẽo đó cùng với cổ tay đang bị giữ chặt trên đỉnh đầu của Tần Khả, từng chút lan tỏa ra khắp người cô.
Hô hấp gần kề, từng chữ nói ra đều là hơi thở lưu luyến lại mập mờ.
“Nếu em để ý Hoắc Cảnh Ngôn đến vậy, hẳn là sẽ không muốn bị anh ta thấy ——” Giọng nói ấy hơi ngừng lại, “Dáng vẻ bây giờ của chúng ta đâu nhỉ?”
Giọng nói của thiếu niên bị nhấn chìm trong ghen tuông, ngay cả tiếng cười cũng mang theo hương vị phẫn nộ.
Nghe được sự uy hiếp trong lời này.
Ánh mắt Tần Khả khẽ run lên. Một lát sau, cô thấp giọng mở miệng: “Anh sẽ không làm gì cả.”
Hoắc Tuấn như đang nghe chuyện cười.
“Đến tôi còn không biết là mình sẽ làm cái gì —— mà em đã biết rồi?”
“…”
Không đợi Tần Khả mở miệng, Hoắc Tuấn cúi người xuống, chậm rãi nói bên tai cô gái nhỏ:
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… Tôi chiếm hết. Đừng nói phản kháng, bây giờ em có nói lớn một chút cũng không dám đâu nhỉ?”
Tần Khả khẽ hít một hơi, lấy hết dũng khí dời mắt về, đối diện với hình dáng thiếu niên trong bóng tối không thể thấy rõ, cô nghe thấy giọng nói của bị mình bị nhấn chìm trong tiếng âm nhạc to lớn ở đây, rất nhỏ như con đom đóm:
“Tôi biết. Anh sẽ không ép buộc tôi. Bởi vì anh là Hoắc Tuấn, cho nên anh sẽ không.”
“…”
Thiếu niên tàn nhẫn nói, “Phải không? Đó là do em còn chưa hiểu rõ tôi, Tần Khả —— nếu tôi đã không có được em, vậy thì tại sao tôi đây còn phải quý trọng em?”
Tần Khả khẽ mím môi, không nói gì.
Trong bóng tối, ánh đèn nhợt nhạt chiếu tới chỗ sâu nhất trong đôi mắt của cô gái nhỏ, tỏa sáng rực rỡ như cây đuốc duy nhất trong đêm đen.
Xương gò má của Hoắc Tuấn khẽ run lên, anh đưa một tay xuống, nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, ép cô hơi ngửa cằm lên.
Người con gái bởi vì trước đó khẩn trương mà mím môi nên lúc này đôi môi ấy đỏ tươi đầy xinh đẹp.
Hoắc Tuấn cúi người xuống.
Hô hấp của hai người kéo lại gần nhau, vô cùng nóng bỏng, hơi thở gần trong gang tấc khiến anh muốn nổi điên.
Anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được.
Nhưng trong một khắc trước khi khoảng cách gần như bằng không, cơ thể thiếu niên cứng lại ngừng giữa không trung.
“Haizz…”
Một lúc lâu sau, Tần Khả nghe thấy giọng anh khàn khàn khẽ cười một tiếng, bàn tay đang giữ chặt tay cô dần dần buông lỏng.
Thiếu niên ngồi thẳng người lên, giọng điệu mang theo ý cười, nhưng tràn đầy tự giễu.
“Tôi đã sai rồi.” Giọng anh như một con thú nổi điên vì bị chạm đến ranh giới nhưng trong đó lại cất giấu sự suy sụp, hơi thở trầm thấp đè nén sự u ám từ trong lồng ngực, “Tôi cho rằng lúc em nhìn tôi như vậy, thì không thể làm gì cả, còn tôi thì có thể muốn làm gì với em thì làm, không ngờ ——”
Hoắc Tuấn đang nói thì bỗng dừng lại, mấy giây sau anh lại cười lên.
“Tần Khả, có phải em đều sẽ dùng loại ánh mắt này, nhìn mỗi một con chó điên hoàn toàn bị em thuần phục, để yên cho em gây khó dễ?”
“…”
Đồng tử của Tần Khả chợt co lại.
Đây là lần đầu tiên, trong giọng nói của Hoắc Tuấn cô hoàn toàn nghe thấy sự tổn thương không bị che giấu —— giống như dã thú khắp người đều là máu tươi bò đến trước mặt cô, mặc dù không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cố chấp xé vết thương của mình ra cho cô nhìn.
Dù là vô tình hay cố ý, thì anh đang ép cô cảm động, ép cô mềm lòng.
——
Mà anh làm được.
Khi giữa Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu là một dấu bằng.
Khi anh trở thành người mà kiếp này cô không có cách nào thờ ơ được nữa.
“Mỗi một con?”
“…”
“Anh cho rằng trên đời này có bao nhiêu người giống như anh…‘Chó điên’?”
Ở trong bóng tối cô gái nhỏ khẽ thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.
Hoắc Tuấn quay người lại, không đợi anh mở miệng, độ ấm vừa mới tách ra lại lần nữa phủ lên bàn tay của anh, hơi thở ấm áp đến gần ——
Cô gái nhỏ khẽ hôn lên môi của anh.
“…!”
Âm thanh diễn tấu chợt kết thúc.
Đèn đuốc sáng lên, như ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Sau mấy lần nghỉ ngơi xen kẽ với buổi diễn, buổi hòa nhạc chính thức kết thúc.
Khu vực chỗ ngồi sắp xếp rời rạc, khoảng cách rất lớn, người xem lại có hạn. Ở phía trước Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái của anh vừa mới đứng lên quay người lại, thì bắt gặp Tần Khả và Hoắc Tuấn đang ngồi ở hàng sau.
Hai bên đồng thời dừng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần, bất ngờ cười rộ lên, “Thì ra hai đứa cũng tới?”
“… Thầy Hoắc, sinh nhật vui vẻ.”
Gương mặt của Tần Khả ửng đỏ, lúc này vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Ngôn kéo lấy cánh tay của anh, cười ngẩng đầu lên.
“Đây là học sinh mà anh nói là đã đưa vé hòa nhạc còn bảo anh nhất định phải dẫn em tới?”
“Phải, chính là học trò mà anh đắc ý bị lão Tống cướp đi.” Hoắc Cảnh Ngôn nói với người phụ nữ xong, ngẩng đầu nhìn Tần Khả và Hoắc Tuấn, “Giới thiệu với hai đứa, đây là bạn gái của tôi, Ngôn An.”
“…”
Nhận thấy được Hoắc Tuấn đưa mắt về phía mình, Tần Khả coi như không thấy, nhìn Ngôn An cười một tiếng, “Chào sư mẫu ạ.”
Ngôn An gật đầu với cô, sau đó cảm khái nói: “Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thành tích còn tốt nữa, đừng nói lão Tống, nếu là em thì em cũng muốn cướp lấy học sinh này với anh đấy.”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó mới giải thích với Tần Khả, “Cô ấy cũng là giáo viên cao trung, chỉ là không ở Kiền thành.”
Tần Khả sửng sốt.
Cô đột nhiên nghĩ đến, có lẽ kiếp trước Hoắc Cảnh Ngôn nói bản thân có nguyện vọng muốn làm thầy giáo, có lẽ một phần cũng là vì Ngôn An.
Hoàn hồn lại, Tần Khả thấy Ngôn An vùng thoát khỏi tay Hoắc Cảnh Ngôn, đi đến bên cạnh cô vừa cười vừa nói: “Đương nhiên không ở cùng một thành phố —— nếu không phải bởi vì bạn học sinh đáng yêu này của anh, thì ngày sinh nhật này của anh em cũng không đến với anh đâu.”
Nói xong lời này, Ngôn An dừng lại, mi mắt cong cong nhìn Tần Khả.
“Em là Tần Khả, đúng không?”
Tần Khả gật đầu.
Chỉ thấy ánh mắt Ngôn An có chút tế nhị nhìn xuống bên cạnh cô —— thiếu niên từ sau khi Hoắc Cảnh Ngôn quay người lại, ngay cả một câu cũng chưa nói, thậm chí ánh mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn còn mang theo chút địch ý không giải thích được.
Ngôn An nhìn vài giây, thân thiết tiến đến bên tai Tần Khả nhỏ giọng cười hỏi:
“Đây là bạn trai của em?”
“…”
Tần Khả nghẹn họng.
Giọng của Ngôn An cũng không lớn, nhưng lại lọt vào lỗ tai của Hoắc Tuấn rất rõ.
Gần như là Ngôn An còn chưa dứt lời, bên cạnh Tần Khả, thiếu niên đã cười một tiếng.
“Không phải.” Ánh mắt anh đen nhánh lại thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, mấy giây sau thiếu niên mới lười biếng dời mắt đi, cười nhạt, “Chỉ là ‘Chó điên’ chưa buộc chặt xây xích thôi.”
Ngôn An sửng sốt mấy giây mới phản ứng kịp, cô vô tội nhìn nhìn Tần Khả, lại nhìn sang Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ rủ mắt nhìn cô.
“À,” Ngôn An chần chừ nở nụ cười, quay người lại, “Cậu hẳn là Hoắc Tuấn. Ở chỗ thầy Hoắc các người, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“…”
Hoắc Tuấn không nói chuyện, lãnh đạm liếc Hoắc Cảnh Ngôn.
Ngôn An cũng không ngại, vỗ nhẹ hai tay.
“Tần Khả cũng đã mời chúng tôi xem hòa nhạc rồi —— Vậy bữa tối hôm nay tôi mời, hai đứa hẳn là có thời gian vui vẻ nhận lời chứ?”
Tần Khả bất ngờ ngẩn ra.
Cô vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, do dự mấy giây liền gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn sư mẫu.”
“Việc nên làm mà, coi như là đáp lễ.” Ngôn An giống như đã thân thiết, nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm. Có được đáp án của Tần Khả xong, cô liền nhìn sang Hoắc Tuấn đang đứng một bên, “Cậu thì sao, Hoắc Tuấn?”
“…”
Ban đầu Hoắc Tuấn không nói chuyện, chỉ cười như không cười nhìn Tần Khả, ánh mắt lại có chút lạnh lẽo.
Mãi đến khi cô gái nhỏ chịu không nổi nữa, đành hết cách ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Tuấn mới trả lời.
“Đương nhiên phải đi.” Tròng mắt của anh thâm trầm, cảm xúc tối đen phập phồng, giây sau mới chuyển thành ý cười lạnh lùng. “Còn chưa cắn cổ con mồi kéo về hang, thì sao ‘chó điên’ có thể bỏ đi?”
Tần Khả: “……”
Ồ.
Cổ lạnh thật.
…
Kiếp trước Tần Khả đã từng có rất nhiều suy đoán về Ngôn An, hôm nay trông thấy, chỉ cảm thấy cô ấy nhã nhặn, hiền lành nhưng cũng rất hoạt bát —— vô cùng xứng đôi với Hoắc Cảnh Ngôn.
Cho nên khi Ngôn An nói muốn mời bọn họ cùng nhau đi ăn tối, Tần Khả đã tưởng rằng đoại loại sẽ đến nhà hàng ăn món Tây.
Nhưng mà.
Mấy chục phút sau, vẻ mặt cô ngây ngốc đứng bên ngoài tiệm lẩu.
Chú ý thấy Tần Khả đờ đẫn, Ngôn An đứng bên cạnh chớp chớp mắt, vô cùng cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Khả không thích ăn lẩu sao?”
“… À, không phải, không có.” Tần Khả hoàn hồn, vội vàng giải thích, “Em rất thích.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ngôn An nhẹ nhàng thở ra, cả một đường đều tán gẫu với nhau, cô cũng đã trở nên thân thiết hơn với Tần Khả, dứt khoát khoác lấy tay của Tần Khả, rồi kéo cô bé cùng vào trong tiệm.
Bởi vì đang là cuối tuần, nên khách ở tiệm lẩu rất nhiều.
Bốn người Tần Khả không thể không cầm phiếu đứng xếp hàng chờ bàn.
Bốn người chia làm hai tốp —— Tần Khả và Ngôn An vừa trở nên thân thiết, còn đang hăng hái nói chuyện, vì thế mà Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn tự nhiên trở thành hai người bị “Vứt bỏ”.
“Chúng ta cách hai tên đàn ông thúi này xa một chút.”
Ngôn An cười kéo Tần Khả chạy vào ngồi góc trong cùng của bàn.
Từ trong thâm tâm Tần Khả rất thích tính cách tự nhiên của cô ấy, cũng không cự tuyệt, cùng Ngôn An ngồi xuống.
“Hôm nay chị có nghe Cảnh Ngôn nói đến chuyện của hai đứa.” Ngôn An nói.
Tần Khả ngẩn ra, giương mắt nhìn cô, “Chúng em?”
“Ừ,” Ngôn An cười cười, duỗi ngón tay chọc chọc cô, lại chỉ về thiếu niên cách đó không xa, “Em và Hoắc Tuấn đấy. Trước kia chị luôn nghe Cảnh Ngôn nhắc tới Hoắc Tuấn, cũng biết rõ vị thiếu gia Hoắc gia này khó chơi đến cỡ nào —— khi đó chị còn nói giỡn với Cảnh Ngôn, nói nếu về sau Hoắc Tuấn gặp được người mình thích, nhất định sẽ càng đáng sợ hơn.”
Tần Khả: “…”
Ngôn An nhún nhún vai, cười giỡn nói: “Đây không phải là một lời của chị thành thật sao?”
Tần Khả hơi chần chờ, vẫn là giải thích vài câu cho Hoắc Tuấn.
“Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là… Có chút cố chấp.”
“Em gái nhỏ của chị, cố chấp chính là đáng sợ có được không?” Ngôn An bất đắc dĩ cười nói: “Chị nghe Cảnh Ngôn nói chuyện đã xảy ra trong tuần này —— Khẳng định là em bị dọa sợ không nhẹ nhỉ?”
Tần Khả hơi chần chờ.
Bỏ đi việc thân phận Hoắc Trọng Lâu đột nhiên bị vạch trần, thì quả thật cô cũng không bị dọa cho lắm…
“Thật ra thì,” Tần Khả ngượng ngùng cười một cái, “Cũng đã quen rồi.”
“Wow, em thật rộng lượng.”
Ngôn An vỗ vỗ vai của cô, “Lúc chị nghe Cảnh Ngôn nói, thì chị đã cảm thấy rất thích em, hôm nay vừa gặp quả nhiên —— thần kỳ thật đấy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn nhau chị liền cảm thấy rất có thiện cảm, hẳn là do vận mệnh đã định trước? Ha ha.”
“…”
Tần Khả giật mình, nhưng chưa nói gì, chỉ dịu dàng cười một cái.
Giây sau, Ngôn An khẽ thở dài một tiếng: “Cũng bởi vì rất thích em, cho nên thật sự không đành lòng nhìn em nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng của Hoắc gia.”
“?”
Tần Khả bất ngờ nhìn cô.
Ngôn An: “Chỉ là bây giờ chị nói cái này, thì đã trễ chưa nhỉ?”
“Sao ạ?”
“Cảnh Ngôn nói em và Hoắc Tuấn chỉ là quan hệ bạn học, nhưng hôm nay chị nhìn thì thấy không phải vậy.”
“…” Tần Khả chột dạ im lặng.
Ngôn An hiểu rõ cười rộ lên, chỉ chỉ vào khóe miệng của mình, “Lúc buổi hòa nhạc vừa kết thúc, khóe miệng của Hoắc Tuấn bị rách một chút —— có phải là em cắn không?”
“……”
Chỉ với một câu nói, mặt của Tần Khả trở nên đỏ bừng.
Ngôn An thấy phản ứng của cô, càng thở dài một tiếng.
“Cho nên đã nhảy xuống rồi, chị cũng không còn cách nào để khuyên. Nhưng có thể nhìn ra, cậu ấy thật lòng thích em —— ngày đó lúc Hoắc Tuấn nổi điên ở trên sân thượng, em có biết Cảnh Ngôn đã nói gì mới ngăn cậu ấy lại được không?”
Tần Khả sửng sốt, nâng mắt lên.
“Thầy Hoắc không có nói với em.”
“Vậy chị lén nói cho em biết, nhưng em không được phép cáo trạng lại với Cảnh Ngôn đâu đó.” Ngôn An cười cười, nhẹ giọng nói: “Lúc ấy Cảnh Ngôn hỏi cậu ấy, ‘Cho dù cậu không suy nghĩ cho mình, thì cậu muốn để cho cả một đời này Tần Khả phải gánh vác tội cậu vì cô ấy mà giết người ư? ’”
Tần Khả ngẩn ra.
“Ở trong lòng cậu ấy, em còn quan trọng hơn cậu ấy rất nhiều.” Ngôn An vỗ nhẹ nhẹ tay cô, “Bị một người điên như vậy thích, đối với em mà nói, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?”
“…”
Cách mấy mét.
Hoắc Tuấn cau mày nhìn Ngôn An nắm lấy tay của Tần Khả, nhìn chằm chằm mấy giây anh mới không cảm xúc quay đầu đi, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
“Có thể để bạn gái anh cách xa Tần Khả một chút được không, cô ta trời sinh thích thân thiết?”
Hoắc Cảnh Ngôn nghe vậy thì dừng lại động tác.
Mấy giây sau, anh quay đầu lại có thâm ý nhìn Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn mặt lạnh, “Anh nhìn tôi làm gì?”
Hoắc Cảnh Ngôn cười một tiếng.
“Dục vọng chiếm hữu Tần Khả của cậu vẫn luôn mạnh như vậy?”
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên, không nói chuyện.
“Vậy cậu hình dung về bản thân mình quả thật không sai, thật sự là không khác gì chó điên.” Dường như tâm trạng của Hoắc Cảnh Ngôn rất tốt, còn có thể đùa giỡn với Hoắc Tuấn, “Lúc trước tôi còn tưởng rằng, Tần Khả chỉ là sợ cậu, bây giờ nhìn…”
“Nhìn cái gì?”
Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng dưới chân lại giống như mọc rễ, không nhúc nhích chờ câu sau.
Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm nhìn ra điểm này, lúc này cũng lười phải vạch trần, cười nói: “Đã là người bình thường, thì ai lại muốn được thích bởi người có tính chiếm hữu đáng sợ như cậu chứ? Bây giờ cậu không thể chịu được việc bạn cùng phái chạm vào cô ấy, vậy sau này cậu sẽ thế nào đây —— nhốt cô ấy ở nhà, chỉ để một mình cậu thấy được, sờ được?”
“…”
Thái dương của Hoắc Tuấn giật giật.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, những lời mà Hoắc Cảnh Ngôn nói đã gãi đúng chỗ ngứa.
“Đừng dồn ép cô ấy quá,” Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi vào trong, “Chỉ cần cậu không muốn dọa cô ấy chạy mất, hoặc khi cậu nổi điên đến nỗi không thể khống chế được nữa, thì nó sẽ khiến cậu vĩnh viễn mất đi cô ấy.”
“…!”
Hàng chân mày của Hoắc Tuấn bỗng nhíu lại.
Hoắc Cảnh Ngôn vừa mới dứt lời, anh cảm thấy đầu mình choáng váng. Đột nhiên trong lòng anh lướt qua cảm xúc thống khổ tuyệt vọng không thể nói thành lời, giống như…
Giống như cái kết cục mà Hoắc Cảnh Ngôn nói, đã từng xảy ra vậy.
Những mảnh vụn kí ức cứ dồn dập lướt qua trước mắt anh, giống như hoa trong gương trăng trong nước, hư vô tựa ảo ảnh, thậm chí không có cách nào lưu lại dấu vết trong trí nhớ.
Duy nhất chỉ có hình ảnh cuối cùng dừng lại.
Ánh trăng, cửa sổ sát đất, sàn nhà lạnh như băng, căn phòng rất lớn, chiếc giường trống trải…
Tấm chăn mỏng đắp trên người cô gái nhỏ…
Cô im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nghe được tiếng hít thở nào.
Giống như một con búp bê đã không còn sinh mệnh.
Cô quay đầu lại.
Hai con ngươi đen nhánh trong veo mà anh thích nhất, đã trở nên trống rỗng không còn ánh sáng.
Anh giết tôi đi, Hoắc Trọng Lâu.
“——!!”
Thân thể của Hoắc Tuấn bỗng dưng chấn động một cái.
Theo bản năng anh lùi về sau nửa bước, tất cả ảo giác giống như thủy triều dần rút đi.
Một lần nữa võng mạc khôi phục lại như cũ, trước mặt vẫn là tiệm lẩu rộn ràng, ồn ào náo nhiệt vang trời.
——
Khung cảnh hoàn toàn khác với những gì mà anh vừa mơ thấy.
Mà trong tầm mắt của anh, cô gái giống như con búp bê không có sinh mệnh trong giấc mơ đó đang cúi đầu, mái tóc đen dài từ bên tai cô tuột xuống.
Không biết cô và Ngôn An ở bên cạnh đang nói cái gì, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành một độ cong mềm mại.
Tươi sáng động lòng người đến vậy.
Ánh mắt của Hoắc Tuấn chậm rãi tối đen lại.
——
Anh không biết những hình ảnh làm cho người ta tuyệt vọng vừa xuất hiện trong đầu anh là gì.
Giống như một đoạn ký ức hoặc là… Mơ.
Nếu là mơ.
Vậy đó nhất định là cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.