Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 5-2




Edit : Mộc
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


Như việc mắt cá chân Thời Quân sưng  nhưng đến lúc trưa thì hoàn toàn hết sưng, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Lại còn Ngư thúc làm sao biết tên và lớp của cô.


Lúc trước vội vàng chạy về nhà Ninh Thu cũng không kịp nghĩ lại hiện tại nhớ lại mới cảm thấy kỳ quái. Cô rõ ràng không có nói cho Ngư thúc biết thông tin về thân phận của cô, chú ấy làm sao tìm được lớp chính xác chứ?
Tận lực suy nghĩ nhớ lại, Ninh Thu cảm thấy chính mình nghĩ nhiều. Có lẽ là người nào đó học cùng lớp đúng lúc ở căn tin ăn cơm, tình cờ nhắc tới với Ngư thúc. Cô là học sinh mới, chuyển cấp từ trường cấp ba lại, hẳn là không nghe được.


Ninh Thu suy nghĩ lung tung mơ mơ màng màng ngủ.


Chờ khi cô mở mắt phát hiện mình không biết khi nào chạy tới trung học Lam Phong. Kiến trúc quen thuộc, cảnh vật quen thuôc nhưng mà trong trường không có một bóng người. Rõ ràng là ban ngày mà xung quanh lại rất im ắng, mơ hồ lộ ra một cỗ khí âm u lạnh lẽo. Ninh Thu chà xát tay chính mình, nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, gió lạnh thổi qua bỗng nhiên cảm giác lạnh hơn.


Cô cẩn thận đi trên bậc thang tầng dạy học, đẩy cửa phòng học đang đóng chặt. Lo lắng đề phòng đi vào, nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng học. Ăn mặc gợi cảm cho dù chỉ có một cái bóng dáng hiu quạnh, Ninh Thu liếc mắt một cái cũng nhìn ra người đó là Thời Quân.


Trái tim đang treo lơ lửng liền buông xuống một nửa, bước chân cô rõ ràng nhanh hơn. Đưa tay khoát lên vai Thời Quân, cùng hắn nói chuyện, “Không phải đang là thời gian đi học sao, tại sao không gặp được mọi người?” Hỏi một câu người đang đưa lưng về phía mình không trả lời, Ninh Thu cảm thấy không thích hợp, lại hỏi tiếp một lần.


Người nọ rốt cục động, thân thể chậm rãi xoay lại đây. Là khuôn mặt của Thời Quân, nhưng lại không sinh động như mọi ngày. Còn không đợi Ninh Thu hỏi sao lại thế này thì khuôn mặt Thời Quân đột nhiên vặn vẹo, da mặt nhanh chóng bóc ra hóa thành một cái đầu rắn lớn.


Đầu rắn gần trong gang tấc làm Ninh Thu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô há miệng thở dốc lại không phát ra âm thanh, chân mềm đến không thể bước đi được. Trơ mắt nhìn rắn kia há to miệng, phun ra lưỡi rắn đỏ như máu tê tê rung động.


Lúc rắn lớn nghĩ muốn đem Ninh Thu nuốt một ngụm thì, cô bỗng nhiên thoát khỏi chỗ đó.


“Đinh đinh” là tiếng đồng hồ báo thức vang lên, thì ra chỉ là một cơn ác mộng.


Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ hiện ra mặt trời, Ninh Thu thở phào một hơi. Tắt báo thức lại thay áo mới. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản rồi ra khỏi phòng.


Bữa sáng là trứng gà chiên cùng sữa đậu nành truyền thống, bánh quẩy những cái này là do mẹ cô sáng sớm ra ngoài mua đem về. Lúc trước bữa sáng thơm phức còn giờ phút này Ninh Thu ăn ở trong miệng giống như nhai lại sáp. Vô vội vàng ăn mấy ngụm liền muốn ra khỏi cửa nhưng bị Phương Lan gọi lại.


“Túi hải sản này con đem trả cho đại thúc kia đi. Còn nữa, đem hộp kẹo đậu phộng này cho người ta để xin lỗi và cảm ơn.” Phương Lan trước tiên đem kẹo đậu phộng trong tủ lạnh ra.


Đó là kẹo đậu phộng chính hiệu lúc cô nhàn rỗi mà làm, mua bên ngoài tuyệt đối không có hương vị ngon như vậy. Có thể làm một cái lễ vật nhỏ tặng người, lợi ích thực tế cũng sẽ không hiện ra quá tận tâm.


Chờ lúc Phương Lan đi xem hải sản bên trong chậu thì bà mới phát hiện chính mình quên đổ nước vào, ngay cả túi plastic đựng hải sản cũng không có mở ra. Nhưng nó vẫn còn sống tràn trề năng lượng như chiều hôm qua
Sau đó bà ngạc nhiên mà nhìn thấy hải sản vẫn đang nhảy nhót bên trong túi cả một đêm, cua lớn tinh thần sáng láng, râu tôm biển đang di chuyển không ngừng.


Kỳ quái, thật sự là lâu lắm mới thấy. Phương Lan ở trong lòng yên lặng phun tào vài câu. Nhưng mà bà cũng không nghĩ tới nó khác ở chỗ nào, chỉ nghĩ đây là cái sản phẩm hải sản chất lượng tốt có khả năng chống oi bức mạnh như vậy.


Vẻ mặt có chút hoảng hốt tiếp nhận túi, Ninh Thu trên lưng đeo cặp sách xuất phát đến trường học. Tại trạm đợi xe buýt chạy dọc đường đến trường học, cô mơ hồ mà đụng vào một người.
Người nọ cũng đeo cặp sách trên lưng bước chân vội vàng, xem ra là đi cùng hướng với Ninh Thu.


“Thật xin lỗi.” Đụng vào người Ninh Thu như ở trong mộng mới tỉnh, chạy nhanh làm người đi theo giải thích.
Người nọ nâng mắt nhẹ nhàng nhìn Ninh Thu lập tức không dấu vết dời đi tầm mắt, hé miệng nở nụ cười, “Không sao.’


Lúc thiếu niên đang nói chuyện, Ninh Thu phát hiện ở cổ cậu có một vết sẹo nho nhỏ. Như là bị răng nanh động vật cắn, hoặc là bị dao nhọn đâm trông rất bắt mắt.


_________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN