Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 3-1




Edit  : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

__________________________


Nhà ăn lớn như vậy mà cũng có thể gặp này cũng có thể nói là trùng hợp. Trên đời liền có sự tình khéo như vậy. Ninh Thu đem hải sản trong miệng một ngụm nuốt xuống đi sau, kéo kéo khóe miệng nói: “Tớ tên là Ninh Thu, không phải Ninh Thu Thu.”


Cố tình thiếu niên vừa ngồi xuống mắt điếc tai ngơ chống cằm, giống như đối với một người quen cũ mở ra máy hát: “Tớ tên Thời Quân hồi nãy tớ còn không có giới thiệu chính mình đâu. Ninh Thu Thu xem cái đầu nho nhỏ của cậu không nghĩ tới cậu có thể ăn nhiều như vậy.”


Liếc liếc mắt một bàn vỏ hải sản , hắn lại nói tiếp: “Ngư thúc nhất định thật cao hứng khi có người thích hải sản hắn mang về như vậy. Ninh Thu Thu cậu thích ăn rắn không? Lần sau tớ bắt mấy con rắn mang cho cậu ăn nha.”


Tiếng nói hồn hậu từ tính, giơ tay nhấc chân tràn ngập phong tình, một chút không giống như là nam sinh cấp 3 ngây ngô sạch sẽ. Ninh Thu bị ồn ào đến đau đầu bất đắc dĩ buông chén đũa đem khay thức ăn để ở chỗ cũ rửa rửa tay liền tính toán về phòng học.


Nào biết Thời Quân đuổi theo, không buông tha hỏi: “Ninh Thu Thu sao cậu lại không nói lời nào nha, cậu không thích ăn rắn à? Vậy cậu có thích rắn không ?”


“Không thích, cũng không muốn ăn.” Ninh Thu không biết Thời Quân vì cái gì mà cứ chấp nhất về con rắn, nhưng vẫn thành thật trả lời.


Cô lúc còn rất nhỏ đã từng bị rắn cắn đến quá tuy rằng nó không có độc, nhưng vẫn là để lại bóng ma rất lớn trong lòng Ninh Thu. Từ đó về sau đừng nói thấy rắn chỉ nghe thấy từ 'rắn' đều sẽ theo bản năng muốn tránh đi mấy trăm mét.


Phảng phất bị câu trả lời của Ninh Thu  đả kích tới. Thời Quân không thể tin tưởng lẩm bẩm tự nói: “Rắn đáng yêu như vậy, cậu vậy mà lại không thích. Ninh Thu Thu cậu thật là khiến tớ thương tâm muốn chết.”


Trải qua hai lần ở chung ngắn ngủi, Ninh Thu cảm thấy bề ngoài Thời Quân cùng tính cách của hắn quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Rõ ràng là cái phong tình mỹ nhân, nói chuyện luôn khí chất cổ trung nhị.


“Ai da, Ninh Thu Thu tớ té rồi.”


Ninh Thu đang bước nhanh về phía trước ngừng một cái chớp mắt. Cứ việc biết Thời Quân là diễn kịch, nhưng vẫn là quay đầu lại nhìn. Rồi sau đó đồng tử hơi co lại, chạy nhanh đem người mà nâng dậy tới, khẩn trương dò hỏi: “Nơi này có phòng y tế sao? Hoặc là chúng ta trực tiếp đi bệnh viện gần nhất ?”


Ở góc độ của Ninh Thu xem ra, mắt cá chân phải của Thời Quân  vị trí cao cao sưng khởi, còn bị quai giày cao gót thít chặt ra một cái vết ấn, nhìn thật nghiêm trọng.


“Sẽ không nứt xương đi?” Ninh Thu lo lắng mà nhìn Thời Quân sưng đến cực kỳ bộ vị, đem người đặt tại trên người mình, gian nan mà đi về phía trước.


Thưởng thức bộ dáng sầu lo của cô gái nhỏ đủ rồi, Thời Quân vừa lòng mà cười cười, không sao cả đáp: “Sẽ không, cậu đem tớ đỡ đến phòng học thì tốt rồi.”


Ngay sau đó đem tay không chút khách khí mà quàng lên vai nhỏ gầy của Ninh Thu. Chậm rãi tiến đến đỉnh đầu của cô hút một ngụm, biểu tình say mê giống như mèo ngửi cỏ bạc hà.


Mí mắt Ninh Thu hung hăng nhảy nhảy, nếu không phải bận tâm người này đang bị thương, cô thật muốn đem người ném ở chỗ này trực tiếp chạy lấy người. Trầm trầm khí, cô sâu kín mà nói một câu: “Tớ thật nhiều ngày không gội đầu rồi.”


Có thói ở sạch - Thời Quân: “…… Cậu hiện tại đem tớ buông ra đi.”


Ninh Thu thập phần nghe lời mà lập tức buông lỏng tay ra, liền thấy Thời Quân biểu tình hoảng hốt một cái chớp mắt. Tiếp theo oa một tiếng bước đi như bay nháy mắt liền biến mất ở chỗ ngoặt chỗ.


Phù...dáng vẻ chân thành kia cũng có thể chạy trốn nhanh như vậy sao? Ninh Thu mờ mịt mà nhìn nhìn trời, lại xem xét phương hướng Thời Quân dẫm lên giày cao gót bay nhanh chạy đi cô trầm mặc.


Bay nhanh chạy đi Thời Quân vòng qua kiến trúc lâu biên biên giác giác, chạy đến trong trường học yên lặng chỗ. Trên tay vung lên liền đem không trung xé rách một cái cái khe, ngay sau đó liền đi vào.


Trầm đến thanh triệt nửa giờ, hắn rốt cuộc bơi lên. Ban đầu ăn mặc diễm lệ nữ trang đã không thấy, một bộ trường bào cổ kính lỏng lẻo màu nguyệt bạch treo ở trên người lộ ra lồng ngực tuyết trắng .


Phong tao mà đem màu đen tóc dài sau này hất hất. Thời Quân căng chặt mặt rốt cuộc giãn ra. Hắn đi chân trần đi đến một cây đại thụ hạ bàn chân nghỉ ngơi, nhắm mắt còn ngăn không được mà hừ hừ: “Nhìn cô gái kia giống tiểu tiên nữ, sao lại có thể nhiều ngày không gội đầu chứ!”


Đón gió phấp phới đại thụ run run lá cây xanh biếc , nghe Thời Quân lải nhải đã lâu. Nhịn không được ho khan hai tiếng đánh gãy hắn: “Người ta chỉ là nói chơi, ai biết ngươi ngốc như vậy?”


“Cái gì? Cô ấy gạt ta?” Thời Quân bất mãn mà dựng lông mày thẳng lên, bẹp miệng không cao hứng: “Quả nhiên con người chính là thích lừa gạt.”


Không biết mình đã bị dán nhãn kẻ lừa đảo. Ninh Thu liền dựa theo đường cũ chậm rãi trở về phòng học.


Rõ ràng mới qua cơm trưa thời gian không lâu, khu dạy học đã không. Một bóng người đều không có, thậm chí an tĩnh đến cô bước lên cầu thang đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.


Mạc danh trong lòng có chút sợ, Ninh Thu nuốt nuốt nước miếng, nhéo vạt áo của mình bước chân chân nhanh hơn. Thẳng đến trên vai bỗng nhiên nặng, một bàn tay đáp đi lên. Cô không nhịn được thét chói tai kết quả lại bị một bàn tay bưng kín miệng.


_________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN