Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 17-1




Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


“Tê tê tê tê.” Con rắn trắng nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm cô gái loài người trước mặt. Thấy cô không né không tránh mình, trong lúc nhất thời rất vui, xoắn thân mình trượt về phía trước. Đầu cọ cọ đến giày Ninh Thu hưng phấn mà lăn một vòng tròn.


Tuy nội tâm điên cuồng thét chói tai nhưng trên mặt Ninh Thu đã dại ra. Đôi mắt như gặp được động đất  run run rẩy rẩy muốn đứng dậy. Nhưng chân mềm đến nỗi không động đậy được chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn nhỏ kia lăn lộn ở trên giày cô còn có hướng leo lên.


“Cậu ở chỗ này làm cái gì vậy?” Thấy Ninh Thu chậm chạp không ra cửa, Tân Từ cảm thấy kỳ quái. Vào cửa nhìn một chút kết quả liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất ngốc lăng . Đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện nơi này không chỉ có mình cô. Còn có mấy vật nhỏ không biết lén vào khi nào.


Trước nay cô chưa bao giờ cảm thấy thanh âm Tân Từ dễ nghe như thế. Ninh Thu chậm rãi quay đầu lại, môi ngập ngừng. Sương mù trong mắt mờ mịt, một lúc lâu mới run rẩy phun ra mấy chữ: “Rắn, có rắn.”


Bộ dáng Ninh Thu sợ hãi đến mức có thể xỉu ngay lập tức. Tân Từ nhíu mày, nhìn con rắn nhỏ kia, ánh mắt dần dần không tốt lên. Mới vừa tới gần, con rắn trắng cảm nhận được nguy hiểm, muốn chạy. Bị Tân Từ tay mắt lanh lẹ nắm đầu rắn, rồi sau đó xách lên.


“Sao mày dám dọa cô ấy?” Tân Từ xách rân lắc lắc, ném con rắn nhỏ cửa kính , làm xong mới an ủi Ninh Thu nói: “Không cần sợ, nó đã bị đuổi đi.”


Rắn nhỏ đột nhiên bị ném ra ngoài cửa sổ ủy khuất giãy giụa vài vòng trên mặt đất lại lần nữa bò đến cửa sổ. Liền nhìn thấy quỷ chán ghét kia đang nhìn chằm chằm nó bằng ánh mắt sắc bén, cảnh cáo nó không được lại gần. Con rắn trắng bị dọa đến phát run nhất thời không bắt bẻ, từ cửa sổ rớt xuống dưới. Nó không dám lại ở dưới mí mắt Tân Từ chạy đi vào. Đành phải co rụt lại rồi chạy xa, chui vào lùm cây gần nhất chớp mắt đã không thấy bóng dáng.


“ Nó thật sự đi rồi sao ?” Nhìn cửa sổ vài lần, xác định không thấy được bóng dáng con rắn nhỏ kia, Tâm Ninh Thu cuối cùng rơi xuống. Thả lỏng đồng thời, hậu tri hậu giác cái trán đã thấm ra mồ hôi lạnh.


Trên đời này động vật nhiều như vậy, nhưng cô không khắc phục được sợ hãi đối vouws rắn. Dù con rắn nhỏ bự bằng ngón tay, cô cũng sợ đến đi không nổi. Tưởng tượng đến cái cảm giác lạnh như băng, nhão dính dính , Ninh Thu nổi da gà trong nháy mắt hận không thể qua đời.


Thấy biểu tình sợ hãi của Ninh Thu, Tân Từ lặng lẽ thu lại câu “Nó không có ác ý”, chậm rì rì nói: “Chúng ta đi trước đi.”


Mấy con hamster nhỏ từ lúc Tân Từ bước vào lễ đường đã kinh hoảng thất thố mà chạy ra. Cũng không hiểu được là chạy đến góc nào núp vào. Vẫn là thật sự rời đi, chỉ để lại cái hộp gỗ nhỏ an an tĩnh tĩnh nằm trên mặt đất.


“Cái hộp gỗ này cũng không biết là đồ của ai. Nếu không chúng ta đặt ở nơi này chờ nó chủ nhân trở về lấy?” Ninh Thu nhặt hộp gỗ, đem đặt ở trên bục giảng  đem cái nắp đắp lên.


“Nếu không cậu mang theo đi, có lẽ là những vật nhỏ kia muốn tặng cho cậu?” Tân Từ tuy rằng chưa thấy được mấy con hamster nhỏ kia, nhưng bước vào lễ đường đã nghe mùi của nó. Hơn nữa hộp gỗ này cũng không phải cái gì quan trọng đồ có giá trị. Trừ viên dạ minh châu có chút giá trị.


Tộc hamster thích nhất loại đồ vật có thể tỏa sáng ám chọc chọc độn thật nhiều. Bất quá chúng nó cũng cực kỳ keo kiệt, sẽ không dễ dàng tặng người khác. Xem ra mị lực của cô gái nhỏ rất lớn, đến mức mà tộc hamster keo kiệt kia đều muốn tặng cho cô hạt châu quý giá của bọn nó.


“Tân Từ, cậu có phải hay không xem chuyện thần thoại xưa nhiều, cho rằng động vật cũng có ý chí của mình?” Sợ hãi cảm xúc tan đi, Ninh Thu cũng rốt cuộc có tâm tư trêu chọc Tân Từ, buồn cười hỏi.


Nếu động vật đều biết tặng quà, chẳng phải là thành tinh? Là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, Ninh Thu lại như thế nào sẽ tin tưởng việc này? Đương nhiên, giờ phút này cô cũng không biết, sau đó không lâu sẽ phát sinh một loạt sự việc khiến tam quan của cô điên đảo.


Nghe được cự tuyệt của Ninh Thu, Tân Từ lông mày hơi nhíu, cũng không khuyên. Tân Từ thấy dạ minh châu bất quá chỉ là món đồ chơi nho nhỏ. Trừ khi là buổi tối thì nó lại không có tác dụng gì.


Khi Ninh Thu và Tân Từ không quay đầu lại mà đi rồi, mấy con hamster bị dọa đến khắp nơi chạy trốn lại từ góc tường chạy trở về. Nhìn đến hộp nhỏ được đặt trên bục giảng, chúng nó gục đầu, nghĩ là đồ mình đưa không đủ quý trọng. Cho nên Ninh Thu mới không mang đi, sôi nổi âm thầm uể oải.


Ninh Thu đã sớm rời đi không biết được hành vi của mình làm tổn thương đến tâm của mấy con yêu quái nhỏ kia. Hồi tưởng lại cũng chỉ cảm thấy mấy con hamster nhỏ kia rất là đáng yêu. Còn có con rắn trắng đáng sợ kia làm cô sợ tới mức gặp ác mộng 2 ngày liên tiếp.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN