Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 13




Edit : QV
Beta : Tiểu Hạ


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


________________________________________


Ngay từ đầu Trì Lê chỉ cho rằng kia chỉ là một tiểu bạch hồ ly bình thường. Mãi đến lúc lại gần, bị một cổ lực lượng vô hình cản lại, cô mới thực kinh ngạc, nhưng thêm vào đó là cả phấn chấn. Bởi vì, cô nhìn thấy con tiểu hồ ly kia đã hóa thành bộ dạng của một thiếu niên. Đôi mắt thâm thúy có thần, mũi cao thẳng, ăn mặc một kiện đồ thường liền mũ sam, thanh tân tiêu sái lại tràn ngập tinh thần phấn chấn.


Đổi lại là người bình thường, khi nhìn thấy cảnh này chắc cũng đã sợ đến mềm nhũn cả hai chân, thế nhưng Trì Lê trời sinh lại là con nhà thế gia chuyên bắt yêu, đối mặt với chuyện này cũng chỉ có tò mò cùng với cảm giác hưng phấn thần bí mà thôi. Cô vươn tay chạm vào cái kết giới mà mắt thường cũng chẳng nhìn thấy, sờ sờ, một đôi mắt tròn xuất hiện lóe lên dị quang: “ Mày có muốn cùng tao ký kết khế ước, là tôi tớ của tao không ?”


Một bộ da đẹp như thế, lại bị hủy đi, thực đáng tiếc quá mà. Đây chính là những gì Trì Lê suy nghĩ lúc này.


Thân là một người bắt yêu, vốn nên cùng Yêu tộc thế bất lưỡng lập, thấy một yêu thì liền hạ sát ngay. Cô chỉ là nghĩ để cho hắn trở thành tôi tớ của mình, thần phục mình, như thế đã gọi là nhân từ lắm rồi.


Trong mắt Trì Lê, yêu vật cùng con người trước nay đều sẽ không có địa vị bình đẳng. Cũng như mấy con mèo con, vài chú chó con, tất cả đều là đồ vật tiêu khiển  cho con người mà thôi.


“ Nhìn bộ dạng cậu bị thương như thế này, vẫn là quên phản kháng đi, miễn cho tự mình rước lấy khổ sở.” Kết giới dần dần bị phá giải, Trì Lê mỗi bước một đến gần.


Lúc đầu cô ta tưởng rằng một nhóc con miệng còn hôi cũng không thể gây cho cậu nguy hiểm gì, xem ra lại khinh địch nữa rồi. Tân Từ nắm chặt đôi tay, cùng lắm thì cá chết rách lưới thôi. Lúc cậu cho rằng sẽ có một hồi ác chiến xảy ra, lại có người đến cứu.


Người đến cứu cậu chính là Thời Quân, Thiếu chủ của tộc Rắn. Đương nhiên, cái danh xưng này cũng là lúc tộc Rắn còn tồn tại. Bây giờ tộc cũng đã bị hủy diệt, danh xưng thiếu chủ này nghe có vẻ rất châm chọc.


Cùng bị diệt tộc, cậu cùng Thời Quân sống tại một vùng dã ngoại hoang vu trong rừng. Nơi đó không có người, chung quanh chỉ có cỏ dại mọc um tùm. Tân Từ lại không thích sống như vậy, thế là tạ ơn Thời Quân rồi tìm chỗ khác sống.


Mãi qua 4-5 năm, lúc nào cũng theo dõi tình hình của Yêu tộc cùng nhân loại. Tin tức của Tân Từ vô cùng nhạy bén, cũng đã phát hiện ra có cái gì đó biến hóa. Quan hêj của Yêu tộc và Nhân tộc trước nay cũng không tốt đẹp gì, lại còn lập ra một tổ chức chuyên môn quản thúc mọi hoạt động của Yêu tộc nữa.
Vì chuyện này, cậu cố ý đi tìm Thời Quân, thế nhưng phiến rừng nhỏ kia đã sớm không thấy Thời Quân đâu nữa, đến cả hơi thở cũng không còn.


Tân Từ không biết Thời Quân đã dọn đi, vẫn là xảy ra chuyện gì. Sau thì mới biết cậu ta tiến vào một khu trường học, mỹ danh thì nói là học tập, kỳ thật thì chính là đem các hậu duệ của Yêu tộc đặt dưới mí mắt, để khống chế nhất cử nhất động của bọn họ. Bất quá, đây cũng là khi Tân Từ bị ném vào cái trường này nên mới biết sự tình.


Nói đến lý do bị ném vào cao trung Lam Phong, cùng với Trì Lê thoát không được liên quan.


Mấy năm trước trọng thương chạy thoát cũng không làm Trì Lê quên này chỉ là tiểu bạch hồ, ngược lại còn nhớ trong lòng. Cô tâm tâm niệm niệm sẽ thuần phục thành yêu vật, như thế mới cho cô một cảm giác vui sướng không thể nói nổi. Đúng là vì cái loại tâm niệm này, lần thứ hai gặp được Tân Từ liếc mắt cái liền nhận ra, liền đem chuyên môn của mình là bùa chú mà chuẩn bị một phen, quyết thu phục bạch hồ cho bằng được.


Bị nhốt trụ thế này thật sự làm Tân Từ phát bực, cũng thực sự động sát tâm. Liền khi cậu ra tay làm bị thương Trì Lê, tính toán đem việc này chấm dứt luôn cho xong, thế nhưng lại bị một cỗ lực còn cường đại hơn kiềm chế, thế là bị ném vào cao trung Lam Phong.


Nghĩ lại việc này, Tân Từ lại không khống chế được mà nảy ra một tia lệ khí. Cậu lại một lần nữa thống hận thực lực của mình quá yếu, cúng đối với nhân loại không phục, miệng thì đầy nhân nghĩa nhưng tâm thì không hề.


Thấy trên mặt Tân Từ có nét không quá đẹp, Trì Lê ngược lại nở nụ cười, khuỷu tay tì lên mặt bàn, thanh âm ngọt đến có chút phát ra mị hoặc: “ Nhìn dáng vẻ của cậu là gì đây? Dù cậu có muốn giết tôi, thì nhân gia tôi đây vẫn luôn nhớ thương cậu nha.”


Lời này cũng không phải là lời nói dối. Năm đó Tân Từ bị trọng thương, cô quả thực nhớ kỹ cậu cho đến bây giờ, không lúc nào là không nghĩ đến sẽ đem cậu thuần phục. Đáng tiếc là vị đại sư kia lại đem cậu mang đi mất, cô về sau cũng mất tung tích của tiểu bạch hồ. Cũng may sau khi trưởng thành, lại là thế hệ tuổi trẻ thiên phú hơn người, cũng từ chỗ trưởng bối trong gia tộc biết được nơi cao trung Lam Phong này có điều dị thường.


Tên Tân Từ từ trong miệng Trì Lê quá xuôi tai, làm cái thiện ý bị nhắc đến. Nói là yêu vật nơi nơi sinh sự, nhắm vào các bắt yêu sư con cháu, làm cho cô ngộ yêu này phải lặng lẽ diệt trừ.


Học ở cao trung được hơn hai năm, này vẫn là lần đầu tiên Trì Lê gặp được Tân Từ. Thiếu niên giờ đã đĩnh bạt hơn, so với năm đó lại càng thêm xuất trần. Cái này cũng làm cho Trì Lê phải khống chế một hồi lâu trái tim đang rung động của mình, hận không thể đương trường lấy máu tươi làm vật dẫn hoàn thành khế ước chủ tớ.


Bị ánh mắt trần trụi không chút cố kỵ che dấu nào đánh giá, Tân Từ sắc mặt càng thêm lạnh, khống chế không được muốn động tay. Nhưng may là cậu vẫn còn sót lại chút lý trí mà cố nhịn xuống, các đốt ngón tay cũng vì thế mà trắng bệch.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN