Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 1




Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


_____________________________


Đây là ngày đầu tiên Ninh Thu chuyển trường cô cần phải đến trường học để báo danh.


Bầu trời tháng 9 màu xanh thẳm tuy có gió nhưng nhiệt độ nóng bức. Không chỉ làm tóc rối mà trán còn chảy một tầng mồ hôi mỏng.


Cô tùy ý dùng khăn giấy xoa xoa ngón tay non mịn uốn lượn ở trên cửa gõ 2 lần. Chợt nghe tiếng ' Mời vào' liền thở sâu mở cửa ra.


Bởi vì ba mẹ bị điều động công tác Ninh Thu cũng theo bọn họ tới thành phố lớn.


Vốn dĩ ba mẹ cô định chờ con gái học đại học rồi mới chuyển công tác. Nhưng phía trên liên tục thúc giục đành phải cắn răng dọn nhà.


Bọn họ chỉ vừa mới dọn đến thành phố lớn liền được trường quý tộc nổi danh ở địa phương - Lam Phong gửi thư mời chân thành chờ Ninh Thu đến đây nhập học.


Trường cấp 3 Lam Phong thần bí mà quý khí. Nghe nói có thể học ở trường này toàn là con cái của quan to hiển quý, lực lượng thầy giáo rất mạnh. Mỗi năm có vô số kể học sinh thi đậu vào trường đại học trọng điểm. Nguyên nhân là vì các phương diện của trường học đều vô cùng ưu tú, không dễ gì mà nhận học sinh bừa bãi.


Cho nên khi ba mẹ Ninh nhận được thư mời nhập học thì vô cùng khiếp sợ. Không biết vì điều gì mà trường Lam Phong lại nhìn trúng con gái của họ. Trong lòng có chút hoài nghi bọn họ còn đến tận trường học để xác minh lá thư kia là thật hay giả.


Lúc biết được là thật thì lại càng thêm mờ mịt. Tuy không rõ nguyên do nhưng ba mẹ Ninh cũng không muốn bỏ qua một trường học tốt như vậy liền nhanh chóng xử lý thủ tục nhập học.


Bây giờ là tháng 9 cũng là thời điểm bắt đầu học kỳ I. Đại khái hiểu được tính chất của trường học Ninh Thu liền hạ quyết tâm giữ khuôn phép học tập không chọc phiền toái, kéo chân sau của mọi người.


Bước vào văn phòng của giáo viên  phòng to như vậy mà chỉ có một người. Người nọ đưa lưng về phía cô nên không rõ mặt mũi như thế nào.


Không đợi Ninh Thu phát ra tiếng thì bóng người bỗng quay lại. Có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền bật cười, trên mặt ôn hòa tuấn nhã không thôi nói :" Là bạn Ninh Thu sao ?"


Nam nhân trước mặt nhìn cũng không lớn lắm cũng khoảng chừng 26, 27 tuổi. Nam nhân đeo kính khí chất ôn tồn lễ độ cười rộ lên làm người khác như đang tắm mình trong gió xuân.


" Vâng, em là Ninh Thu. Xin chào thầy ạ. "


Nam nhân thuần thục đẩy mắt kính khóe miệng hơi xốc cảm thán:" Em đã lớn như vậy rồi à."


Đối với ánh mắt nghi hoặc của Ninh Thu, hắn không dấu vết nói sang chuyện khác, bước chân dài hướng ngoài cửa đi đồng thời tự giới thiệu: “ Tôi là Phong Tứ, cũng là chủ nhiệm lớp của em. Em có thể gọi tôi là thầy Phong hoặc Tứ ca.”


Giới thiệu phóng đãng không kiềm chế làm Ninh Thu trầm mặc một lát. Cô chạy không ngừng nỗ lực đuổi kịp bước chân của Phong Tứ câu chữ rõ ràng kêu một tiếng “Thầy Phong ”.


Cũng không biết là chọc tới thần kinh ở chỗ nào của Phong Tứ, hắn đột nhiên run rẩy bả vai cười khúc khích. Khớp xương tay rõ ràng rơi xuống Ninh Thu đỉnh đầu xoa xoa, động tác mềm nhẹ cẩn thận như là ở đối xử với viên pha lê dễ vỡ: “ Bạn học Ninh , em thật đáng yêu.”


Bỏ qua khoảnh khắc Ninh Thu trợn tròn hai mắt. Phong Tứ dường như không có việc gì mà thu hồi tay vui sướng đứng ngoài cửa của một gian phòng học. Đi vào trước trấn an Ninh Thu: “Học sinh lớp này tính tình rất tốt hẳn là không khó ở chung, không cần khẩn trương.”


Nói xong hắn đi vào, Ninh Thu theo sau cũng bước lên bục giảng. Phòng học ban đầu náo nhiệt nhất thời an tĩnh lại, từng đôi mắt tò mò lộ ra đánh giá.


Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, tim Ninh Thu có chút đập nhanh, lòng bàn tay không tự giác siết lại nắm nắm quai đeo cặp sách của mình. Viết tên mình xuống bảng đen, thanh âm thanh thúy mà vang dội: “Chào mọi người, tớ tên là Ninh Thu rất vui khi được học cùng mọi người.”


Một câu giới thiệu quy củ lại làm trong phòng học nổ tung. Học sinh ngồi ở phía dưới biểu tình cổ quái lại hưng phấn, hưng phấn hỏi Phong Tứ: “Tứ ca,  như thế nào lại đem cậu ấy vào lớp này? Thật sự muốn để cậu ấy học ở lớp chúng ta, sẽ không bị làm hư sao?”


Con người yếu ớt lại nhát gan hù dọa một chút không chừng liền sẽ ngất. Ở trong lớp này thật sự sẽ không có vấn đề gì? Lỡ may bị bọn họ chọc cho sợ hãi thì làm sao bây giờ?


“……” Ninh Thu nhìn đến học sinh phía dưới nói chuyện, ánh mắt cố ý vô tình dừng ở trên người cô. Trong lúc nhất thời chân tay có chút luống cuống.


Cô trước kia là học ở 1 trường trong huyện nhỏ. Đây là lần đầu tiên đến thành phố lớn còn học ở đây. Ninh Thu biết học sinh ở thành phố lớn.


Có lẽ sẽ không vui vẻ tiếp thu một bạn học chưa hiểu việc đời đồ nhà quê.
Ninh Thu nghĩ chắc chính mình có lẽ sẽ bị làm khó dễ nhưng không nghĩ tới sẽ ở nhập học ngày đầu tiên còn làm trò trước mặt chủ nhiệm lớp. Tức khắc trên mặt đỏ lên.


“Bạn học Ninh, em không cần để ý. Bọn họ không có ác ý.” Phong Tứ thấy Ninh Thu có chút không được tự nhiên, mặt mày ôn hòa thu liễm, ánh mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén hướng bục giảng tiếp theo quét. Học sinh lúc trước còn cợt nhả nháy mắt liền im lặng, sắc mặt ẩn ẩn trắng bệch,  thành thành thật thật ngồi xong.


Trấn áp đám học sinh này Phong Tứ liền quan sát sắc mặt của Ninh Thu, lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhưng cũng may không có bài xích. Hắn thoáng buông tâm, khóe miệng lại treo lên nhu hòa cười: “Bạn học Ninh , bây giờ em tự chọn vị trí ngồi mà mình thích đi, chỗ nào cũng được.”


Phòng học rộng mở sáng ngời, bên trong đại khái bày 40 cái bàn, mỗi cái bàn chỉ có một người dùng, không tồn tại cái gọi là bạn cùng bàn. Ninh Thu tưởng ngồi nơi nào, trực tiếp dọn bàn lại đây liền có thể.


“Thầy ơi, em muốn ngồi nơi đó .” Ninh Thu chỉ chỉ góc hàng sau cùng phòng học.
Vóc dáng cô không cao, vốn dĩ nên ngồi ở hàng phía trước mới không đến nỗi bị ngăn trở tầm mắt. Nhưng Ninh Thu biết có thể ngồi ở hàng phía trước đều là học sinh có thành tích tốt, mà cô chỉ mới chuyển tới, còn không có tham gia kì thi tuyển sinh. Xét cho cùng thì vẫn là tạm thời ngồi ở đằng sau, chờ thi xong có thành tích rồi lại đổi vị trí cũng không muộn.


Đoán được băn khoăn của Ninh Thu. Bất đắc dĩ Phong Tứ cũng cảm thấy buồn cười. Bỗng nhiên lại hạ mi, nhìn chằm chằm cái chỗ mà Ninh Thu có chút khó xử. Vị trí Ninh Thu chỉ cái vốn chính là chỗ trống, nguyên bản có thể ngồi ở đó, chẳng qua người bên cạnh lại chưa chắc sẽ nguyện ý.


Không đợi đến khi Phong Tứ kiến nghị cô đổi vị trí, Ninh Thu liền trực tiếp đi qua. Ở phía sau phòng học để đó không dùng hai cái bàn trung tùy ý dọn một cái đem tới góc kia, lại chọn cái ghế dựa. Đem sách vở mới và dụng cụ học tập đặt lên bàn, cặp sách để ở hộc bàn, lập tức ngồi đoan chính.


Ninh Thu bỗng nhiên phản ứng lại bàn học này tựa hồ có chút nhẹ nhàng, cô không phí sức lực gì liền xách lại đây. Lặng lẽ duỗi đôi tay nhìn nhìn, cô buồn bực chính mình sức lực tại sao đột nhiên lại lớn như vậy.


Phong Tứ phóng tay nhỏ không dấu vết động động với người bên cạnh, thấy Ninh Thu đã ổn định liền bắt đầu dạy học. Môn hắn dạy chính là toán học, một đôi bàn tay thon dài ở trên bảng đen vẽ vẽ vạch vạch viết bảng phiêu dật lại không hỗn độn.


Tiếng nói dễ nghe tri thức uyên thâm làm Ninh Thu nghe đến mê mẩn cô hạ bút bay nhanh, một tiết khóa xuống dưới đã làm suốt hai trang bút ký.


Giáo viên dạy học ở trường học quý tộc trình độ thật sự cao lời nói cũng không thao thao bất tuyệt. Nhưng những câu nói ra đều giảng đến điểm mấu chốt, làm người rộng mở thông suốt.


Ninh Thu trong lúc lơ đãng nghiêng đầu liền nhìn bạn học cách vách đang nhìn chằm chằm chính mình, đến nháy mắt cũng không.


Bị nhìn đến có chút xấu hổ, Ninh Thu moi moi ngón tay, thử thăm dò đáp lời: “Cậu là muốn mượn bút ký sao? Tớ có thể cho cậu mượn.”
Nói liền đem notebook mình mới mua đưa qua. Thời điểm tiến vào phòng học Ninh Thu liền phát hiện người này đang ghé vào bàn học ngủ ngon lành, đi học giống như cũng không nghe giảng. Sách cũng chưa mở ra, đừng nói nghiêm túc làm bút ký.


Hai người giằng co một lát, thiếu niên rốt cuộc cũng vươn tay, chậm rì rì tiếp nhận notebook màu lam nhạt. Đầu ngón tay ấm áp trong lúc vô tình cọ qua ngón tay của Ninh Thu lưu lại một chút dư âm.


Ninh Thu nhanh chóng thu hồi tay, ngón tay như là có điện chạy qua hơi tê dại. Không đau, nhưng thật ra tê tê dại dại còn có chút ngứa.


Bất quá chạm vào đầu ngón tay của người khác, vì cái gì sẽ có loại cảm giác này ? Ninh Thu vô cùng xác định này tuyệt không phải tâm lý của cô tác động.


Đang lúc tâm tồn cô hoang mang không được lý giải. Thiếu niên tiếp nhận notebook  khó được cười cười, môi mỏng hé mở: "Trên người của cậu thơm quá."
_________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN