“Cảm ơn em!”
“Tất cả những
gì em làm không phải vì anh mà là vì em và vì người con gái mà em yêu thôi. Đừng
làm An buồn thêm một lần nào nữa, bằng không thì em sẽ chẳng ngại đánh nhau với
anh đâu” Minh mỉm cười, nhưng liệu đó có được coi là một nụ cười hay không khi
mà anh chỉ có cảm giác là mình đang nhe răng ra thôi...
“em nghĩ là
em có thể thắng được anh sao?” đúng là để đánh nhau mà thắng được anh thì thật
là khó bởi điều đó từ nhỏ anh đã được rèn luyện rồi... tuy cũng là cháu của ông
nhưng vì là cháu ngoại nên Minh không được ông “quan tâm đặc biệt” như Win, hồi
nhỏ thì anh thấy rất ghen tị với Win nhưng khi lớn lên rồi và khi cũng bắt đầu
được học cách để làm một con quỷ anh đã thương anh mình biết bao, anh muốn được
sống một cuộc sống bình thường như bao người khác...
“Được rồi,
em không thể thắng nhưng nếu anh mà làm cho An buồn một lần nữa thì chẳng khác
gì anh tự thua chính bản thân mình đâu...”
“Được rồi
mà! Em yên tâm đi...”
“Em sẽ không
chúc anh hạnh phúc vì em không muốn nói ra thứ ngược với suy nghĩ của mình...”
nói xong không kịp để Win trải lời Minh đã vội quay đi. Tất cả những lời anh vừa
phải nói thật sự làm cho anh đau lắm, nhưng, thà anh chịu đau nghìn lần còn hơn
là để nó phải đau một lần...hơn nữa anh còn làm gì khác được sao khi mà anh chỉ
là người thứ ba xen ngang cuộc tình của họ, và chỉ là yêu đơn phương thôi...
Nghe tiếng mở
cửa, biết là Minh quay lại nó vội vàng lau nước mắt. Nó không muốn chỉ vì mình
mà mọi người phải khổ nữa, nó biết trong thời gian qua nó đã làm mọi người phải
lo lắng cho mình... nó sẽ học cách đối diện với hiện thực:
“Anh còn muốn
gì nữa?”
“Muốn yêu
em, anh yêu em rồi thì em cũng yêu anh nhé?”
Nó sững sờ,
trái tim loạn nhịp. Có phải bệnh của nó nặng lắm rồi không? Có phải nó đang gặp
ảo giác không? Giọng nói, hơi ấm...sao quen thế? Là anh sao?
Nó biết mình
không thể nhầm lẫn được vì nó vẫn luôn tin tưởng là anh còn sống mà, nó vẫn
luôn tin là anh sẽ trở về mà...
“Vậy anh
nghĩ là đã có giây phút em ngừng yêu anh ư?” nó nói xong thì nước mắt đã rơi từ
bao giờ, những giọt nước mắt hạnh phúc...
Anh mỉm cười
kéo tiến về phía trước rồi kéo ghế ngồi đối diện với nó. Nó sợ hãi đưa tay quơ
quơ trong không chung, nó sợ anh sẽ biến mất cũng với giấc mơ...
Anh không biết
nó đã từng rơi vào trạng thái của người tâm thần và cũng không biết mắt nó không còn thấy gì nữa nên giây phút thấy
nó hoảng loạn tìm anh như vậy anh thấy hoảng sợ, nắm lấy tay nó thật chặt anh lắp
bắp:
“Mắt, mắt của
e sao vậy? Sao, sao vậy được?”
“Nói với em đây
không phải là giấc mơ đi anh! Hãy nói rằng anh đã về với em đi!” nó vẫn không dám
tin vào mọi chuyện, nó sợ bệnh của mình đã quá nặng đến mức mơ mà cứ ngỡ là thật.
“Không phải mơ.
Anh về rồi...về bên em rồi...”
***
ps: nhiều người cứ nghĩ đây đã là kết truyện nhưng không phải đâu nhé, truyện còn dài... :)