_ 17 năm
trước tại bệnh viện Roses_
“Con bé chết
rồi!” ông bác sỹ nói giọng run run, mặt tái mét nhìn đứa bé tím ngắt trên tay
mình. Trong khi chưa biết phải làm thế nào thì người mẹ yếu ớt kia đòi được xem
mặt đứa con của mình. Cũng may là bà nhanh chóng lịm đi ngay sau đó và được
chuyển sang phòng hồi sức.
“Con bé chết
từ khi còn trong bụng mẹ rồi.” Ông bác sỹ dè chừng nhìn người đàn ông đang đứng
tại cửa phòng cấp cứu
Ông bác sỹ đó nhanh chóng trở thành kẻ thất
nghiệp, một sự rủi ro không hề được lường trước khi mà ông ta đã nhận chịu
trách nhiệm cho ca mổ này, tất nhiên là nếu không có sự gì thì hiển nhiên sau
đó công việc của ông ta sẽ tăng tiến nhanh đến chóng mặt nhưng bây giờ thì chỉ
vì một đứa nhỏ đã chết từ trong bụng mẹ mà ông ta mất việc và sẽ chẳng bao giờ có
thể làm bác sỹ hay một công việc nào khác.
“Giữ bí mật chuyện
này và đưa một đứa bé khác về cho bà ấy!” người đàn ông đó vẫn giữ nét mặt lạnh
tanh và ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Đứa nhỏ ở lồng kính số 18 bị bế đi có một nốt ruồi
son ở cổ tay, đứa bé mà từ nay sẽ sống với cái tên Lâm Anh thay cho người bạn xấu
số của mình.
“Cô ơi! Con gái
tôi?” cặp vợ chồng trẻ đảo mắt quanh căn phòng nhỏ. Lồng kính số 18 không có đứa
bé nào. Cô ý tá nhìn xung quanh một lượt rồi tiến lại ôm đứa bé ở lồng kính số 16
ra.
“Là bé này phải
không?”
“Đúng rồi! Nốt
ruồi son cạnh cổ tay này” bà mẹ nở một nụ cười tươi rói với đứa con của mình rồi
đón lấy nó từ tay của ý tá.
Tại lồng kính số 5 thằng bé vẫn nằm đó nhìn theo
đứa em bé bỏng vừa mới chào đời của mình bị bế đi. Đứa bé đáng ra sẽ sống với cái
tên là Linh Anh chứ không phải Linh An.
Thằng bé hôm đó đột nhiên khóc rất nhiều và không
ai đó thể dỗ cho nó nín, mắt nó cứ nhìn ra ngoài cửa...