Phải nói là hiện tại thì đầu tôi đang đau
như búa bổ, mắt thì mỏi kinh khủng, mỏi đến mức chẳng muốn mở ra nữa (chỉ là muốn
ngủ thêm một chút thôi) nhưng vì thấy có cảm giác lạ lẫm và cứ thế nào ấy nên
tôi phải cố gượng dậy mở mắt ra xem. Ngay lập tức đập vào mắt tôi là một không
gian hoàn toàn xa lạ, duy chỉ có một thứ nhìn có vẻ quen chính là cái áo khoác
tối qua Win đưa là đang được vắt trên cái ghế ở chính giữa căn phòng rộng thênh
thang và rất “rực rỡ” này, nó khiến tôi vô cùng choáng ngợp, chắc phòng này
cũng rộng gấp 4-5 lần cái phòng bé tin hin của tôi (đã vậy nó còn rất chi là gọn
gàng chứ không hề bừa bộn như phòng của tôi nữa chứ)
Ô nhưng mà điều quan trọng nhất là tại
sao tôi lại ở đây và đây là đâu?
“Em ngủ cũng
ghê thật đấy nhỉ?” á, cái giọng nói này, sao mà ghét quá thế?! Tôi nhắm mắt lại
hít một hơi thật dài để lấy tinh thần rồi sau khi cảm thấy có vẻ như đã sẵn
sàng giao chiến tôi mới bắt đầu:
“Sao anh lại
ở đây?” giọng điệu là nét mặt đều vô cùng nghiêm túc đấy nhé.
Anh lại nở một
nụ cười nửa miệng (nhưng nhìn không đến nỗi đểu cáng lắm, nhìn đỡ hơn những lần
trước) rồi rót một ly nước lọc:
"Sai rồi, phải
hỏi là sao em lại ở đây mới đúng chứ việc anh ở nhà của anh thì có gì là lạ
đâu. Linh Anh nhỉ?”
“Là Linh An
chứ không phải Linh Anh!” tôi nheo mắt lại nhìn anh đầy khó chịu. Trong lịch sử
thì anh là người đầu tiên và có lẽ cũng là người duy nhất gọi nhầm tên tôi.
“Nhưng tôi lại
thích gọi em là Linh Anh có sao không? Vừa nói anh vừa dúi vào tay tôi ly nước
rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cái cửa bên
trái, sau cái cửa đó là nơi mà em đang muốn vào”
“RẦM”
Người đâu mà đến cả cái việc đơn giản là
đóng cái cửa cũng thô bạo nữa là sao? Nhưng mà... nơi tôi đang muốn vào là sao
nhỉ? Vì khá là tò mò nên tôi phải bò dậy ra trước cánh cửa ấy, liệu có cái gì
trong đó nhỉ? Có một bí mật gì động trời mà tôi cần phải biết sao? Hay... như
trong phim kinh dị Win giết Nguyên rồi cất xác vào trong ấy rồi cho tôi xem,
không được đâu:
“Không thể
như vậy được!” tôi vừa hét lên trong sợ hãi vừa lấy hết sức để mở cánh cửa ấy
ra với ý nghĩ biết đâu được là Nguyên vẫn còn sống và tôi có thể sẽ cứu được
anh ấy...
Và rồi....
Tèn ten
ten...
Tôi đứng
chôn chân trước cửa đó, mặt thì nghệt ra... đó chẳng phải là nhà vệ sinh hay
sao? Nơi tôi đang muốn vào ư? Hình như là anh đã chu đáo quá mưc cho phép rồi
thì phải! Anh không thấy xấu hổ hay sao khi... nhưng mà sao cái nhà vệ sinh này
nó rộng thế nhỉ?
***
Xong xuôi mọi sự tôi mò xuống phong khách,
mọi thứ trong nhà này thật sự là quá cầu kì, nhà của ông chủ nhỏ có khác. Nhưng
mà minh anh ở trong căn nhà lớn như thế này sao? Chắc là phải có bố mẹ chứ nhỉ?
Chết, nhỡ không may tôi gặp bố mẹ anh thì phải làm thế nào?
Đang mơ màng nhìn ngắm mọi thứ xung
quanh thì tôi bị tiếng của một phụ nữa tuổi tầm ngoài 50 làm cho giật mình:
“ Cô ăn sáng
luôn chứ ạ? Cậu Win có nhờ tôi đến đây để chuẩn bị bữa sáng riêng cho cô!”
“Ô thế bác
không ở đây sao?”
“Căn nhà này
bình thường chỉ có cậu chủ ra vào thôi, thỉnh thoảng tôi cũng đến đây để dọn dẹp,
ngoài ra cô là người đầu tiên được vào kể từ 10 năm nay...”
“À mà Win
đâu rồi ạ?”
“Cậu ấy vừa
mới ra ngoài vì có việc gấp rồi. Mà cô ăn đi cho nóng, tôi cũng vừa mới nấu
xong thôi”
Tôi mỉm cười rồi bắt đầu ăn, với tôi một bữa
sáng như này là hơi nhiều... chỉ là ăn sáng thôi mà bác ấy mất cả công để nấu
cháo, hầm xương rồi có cả nhưng thứ mà tôi không biết tên nhưng ngại nên không
dám hỏi nữa...
Ăn xong tôi được phép tự do di chuyển
trong nhà, tha thẩn một lúc tôi dừng lại trước cánh cửa được khóa kin từ bên
ngoài. Chẳng lẽ phòng này không được sử dụng, nhưng mà không đúng, chỉ có mỗi
mình anh ở trong căn nhà này nên có rất nhiều phòng thừa nhưng mà để ý thì thấy
có mỗi căn phòng này là bị khóa lại thôi.... hay... trong phòng này có thứ gì.
Hàng cấm? Hay...ma ám sao? Nghĩ đến vậy tôi rùng mình và theo phản xạ tôi lùi về
sau mấy bước thì chạm phải thứ gì đó. Vội vàng quay lại như kẻ đang làm điều gì
đó mà bị phát hiện, tôi còn có cảm giác như mặt mình đang tái nhợt đi nữa.
Thật may sao khi cái vật cản ấy là Win,
thấy tôi có vẻ chú ý tới căn phòng khóa kín đó anh thoáng bối rối rồi rất nhanh
khi bình tĩnh lại anh kéo tay tôi ra khỏi chỗ đó.
“Lần sau thì
đừng có mà đi linh tinh như vậy dễ bị lạc lắm!”
“Xì! Anh
nghĩ nhà anh rộng lắm sao? Mà cũng rộng thật nhưng đâu đến mức để mà bị lạc chứ!”
Anh dừng bước và tôi cũng dừng, nhìn lên anh như vẻ muốn hỏi tại sao tự nhiên dừng
lại làm gì thì anh nhìn tôi rồi hất mặt sang phía bên phải, theo hướng đó tôi
cũng đưa ánh mắt theo. Ngay lập tức tôi choáng váng đến mức run chân và đứng
không vững nữa, hơi ngại một chút nhưng vẫn không thể chối cái một sự thật là
lúc ấy tôi phải vịn vào vai anh để khỏi bị ngã, cũng vì đột ngột quá thôi...
Trước mắt tôi là cả một khu biệt thự rộng
lớn, sẽ chẳng khác nào là bê cả một khu nghỉ dưỡng xa xỉ tôi vẫn hay thấy trên
phim để đặt vào đây. Có đài phun nước, có cả hồ bơi và rất nhiều cây cao nữa,
còn có cả một vườn hoa rộng nữa cơ....
“Tất cả... đều
là của anh sao?” tôi không chắc vào câu hỏi của mình nữa
“không. Đây
là một khu chung cư và nhà của anh chỉ là nơi em đang đứng thôi” ra là vậy, thế
mà tôi cứ tưởng tất cả khu nhà này là của anh cơ, mà cũng phải thôi, đúng là
anh giàu thật nhưng làm gì đến mức có thể sở hữu cả một khu nhà xa hoa như vậy
được.
Mà căn phòng khóa đó là sao nhỉ? Chẳng hiểu
sao tự dưng tôi lại thấy tò mò về căn phòng đó một cách kinh khủng, đánh liều
tôi quay sang hỏi anh:
“Căn phòng
đó...?” một câu hỏi nửa chừng nhưng chắc chắng đến cả một thằng khờ cũng biết
là tôi đang nhắc đến căn phòng nào. Mặt anh biến sắc trong giây lát rồi anh đi ra cái ghế đá đặt dưới gốc cây ở
trước cửa nhà, tôi cũng theo ra đó ngồi. Thật thích khi xung quanh có vài khóm
hoa tường vi...
“Đó là phòng
của bố mẹ anh khi họ còn hạnh phúc... bây giờ thì mỗi người một thế giới rồi” tuy chưa hiểu lắm nhưng tôi không dám hỏi
thêm và cũng không muốn hỏi thêm gì nữa vì trông anh lúc này buồn đến não lòng.
Chỉ biết rằng bây giờ họ không còn hạnh phúc nữa thôi, có thể là ly hôn. Tôi sẽ
chẳng bao giờ có thể hiểu nổi được cảm giác của anh vì bố mẹ tôi lúc nào cũng hạnh
phúc. Họ rất hay cãi nhau nhưng mà không phải là gay gắt, chỉ là cãi nhau theo
kiểu trẻ con thôi. Tôi có cảm giác là sau mỗi lần cãi nhau thì họ thêm yêu nhau
hơn thôi.
Chẳng hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì mà lại nắm
lấy tay anh:
“Em xin lỗi!”
anh có chút bất ngờ vì cái nắm tay của tôi..., thật may là anh không rụt tay lại
nếu không thì chắc là tôi sẽ chẳng biết giấu mặt vào đâu mất...
“Về điều
gì?”
“Em đã nghĩ
trong phòng đó có chứa hàng cấm. Tại em không nghĩ là chỉ với một công ty và 7
quán cà phê mà nhà anh có thể giàu như vậy...bác lúc sáng nói nhà anh rất
giàu...” nghĩ lại thì tôi thấy mình thật ngu ngốc khi mà nói ra suy nghĩ thật
như vậy...
“à... cá đó!
Thực ra thì là cả một tập đoàn chứ không phải công ty. Không phải anh phô
chương đâu nhé, vì sợ em hiểu làm nhà anh buôn bán trái phép rồi báo công an
nên anh mới nói thôi nhé. Hì hì” trông anh lúc này dễ thương thật, càng được
nuosc tôi càng lấn tới hỏi nhiều hơn:
“tập đoàn gì
ạ?” câu hỏi này làm cho anh khá bối rối, sao vậy nhỉ?
“À...ừ...thì
là...,là...là GREEN!”
“GREEN? Sao
em chưa nghe bao giờ nhỉ? Mà GREEN có lớn như RED không? À mà nói đến RED mới nhớ, anh có biết cậu chủ của
tập đoàn ấy không? Nghe nói cũng tầm tuổi anh đấy, mới trẻ vậy thôi mà đã ác
như vậy rồi...”
“À cũng nghe
qua thôi chứ anh chưa có gặp mặt, nhưng sao em biết rằng cậu ta ác? Những thông
tin ấy đâu có được công bố ra ngoài đâu, chỉ những người trong ngành kinh doanh
mới được biết thôi mà, thậm chí là phải kinh doanh lớn mới được biết mà...” ban
đầu anh thoáng bối rối rồi sau thì lại tò mò hỏi tôi một loạt các câu hỏi, sao
vậy nhỉ? Bình thường anh đâu có như vậy đâu, anh đâu có quan tâm đến chuyện của
người khác...
“Ờ tại vì
nghe lỏm được mấy đứa ở lớp nói chuyện với nhau thôi, chúng nó toàn những đứa
con ông cháu cha, gia đình bề thế cả mà...”
Chẳng hiểu lúc ấy tôi làm sao nữa mà tự
nhiên lại làm cái mặt nhìn...khốn nạn không tả nổi, thế là anh bật cười... nụ
cười của anh ấy càng lúc càng thường xuyên hơn thì phải...
Giá như ban
đầu gặp mà anh ấy cũng cười như vậy thì có phải hơn không... mà hơn cái gì thì
tôi cũng không biết nữa...
Có bao giờ
em biết?
Anh chỉ là một
con quỷ
Một con quỷ
trong hàng nghìn con quỷ
Nhưng...
Anh sẽ chấp
nhận tháo mặt nạ
Để làm một
thiên thần khi bên em
Em đã chạm đến
trái tim anh
Em làm nó
tan chảy và loạn nhịp
Chẳng thể
nào biết được..
Anh đã yêu
em từ lúc nào?
Từ buổi sáng
trong veo
Buổi trưa ấm
áp
Buổi chiều dịu
êm
Hay buổi đêm
lộng gió...
***
Win là một thiên thần ẩn sau con người khó
ưa nhất mà tôi từng gặp.
Vậy còn
Nguyên? Có khi nào anh lại là một con quỷ được chê đậy kín đá bởi lớp ngoài hiền
lành và thánh thiện kia không?
Không! Tôi
không muốn vậy.
Nhưng, tại
sao Nguyên lại muốn giết Win chứ? Tôi thật không ngờ là ở cái tuổi chưa đầy 18(
Minh Anh nói đó là chuyện cách đây 2 năm) hay nói đúng hơn thì là bằng tuổi tôi
bây giờ-17 mà Nguyên lại có suy nghĩ mình sẽ giết người chỉ vì thua kém, anh thậm
chí còn thực hiện rồi mà. Thật may là nó thất bại nếu không chắc có lẽ anh đã
trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh rồi.
Xin anh, xin anh đừng là ác quỷ. Xin anh
hãy để em hối hận về những suy nghĩ sai lệch về anh và dừng khiến em phải bật
khóc về một sự thật nào đó...
Em yêu anh như sương rồng xa mạc...yêu mãnh
liệt và yêu đến kiệt cùng. Em yêu anh như bồ công anh trong gió...rất nhẹ nhàng
và cũng rất mong manh. Em yêu anh như giợt nắng long lanh...sẽ chẳng ồn ào mà ấm
áp đến lạ... ***
Chiếc ly rơi xuống vỡ tan thành vô vàn mảnh vụn
nhỏ mà sắc nhọn, rượu vang đỏ trong ly tràn ra ngoài như một vũng máu đỏ rực rỡ
và có sức hút đến lạ...