“Ey. Anh làm
sao thế? Đi chơi với người ta mà...” tôi hiểu là anh đang không vui và tôi cũng
vậy nhưng tôi muốn buổi hẹn ngày hôm nay phải thật ý nghĩa nên phải tạm gác lại
cái nỗi buồn đang sắp hạ gục nụ cười của tôi bây giờ vào bên trong.
“Nếu... anh
không còn sống nữa em có quên anh không?” tôi sững lại. Sao tự nhiên anh ấy lại
nói vậy chứ? Hôm nay anh nói ra toàn những câu lạ lùng thôi, nào là không gặp
tôi nữa nào là sợ sẽ nhớ tôi đến bây giờ lại là sống với chả chết. Tôi sợ lắm,
tôi không biết là anh đang định làm gì nữa. Có khi nào anh định... vớ vẩn quá rồi,
đúng là điên mới có những suy nghĩ như vậy mà...
Nếu anh chết
thì tôi vẫn yêu anh đến trọn đời và không bao giờ quên... hơn ai hết tôi nhận
ra anh mới là người mà tôi yêu thật lòng.
Với Minh có
lẽ chỉ là cảm giác rung động của tuổi mới lớn mà thôi, với Nguyên thì chỉ
là cảm giác thích một món đồ đẹp và xao xuyến trước những hành động giả tao của
anh mà thôi.
Còn với Win
thì khác. Định mệnh đã mang chúng tôi lại gần nhau nhưng chỉ có điều là số phận
không chịu chấp nhận cho chúng tôi được bên nhau...
“Sao em
không trả lời? Em sẽ quên anh đúng không? Sao em khóc?không sao đâu, đó là điều
mà anh muốn mà, anh muốn em sẽ quên anh đi và sống thật tốt.”anh hình như là
đang kìm nén cảm xúc của mình, tôi nhận thấy đôi mắt của anh đang đỏ...
“Ừ, em sẽ
không nhớ anh đâu. Anh hãy cứ làm một vị thủ lĩnh tốt và hãy luôn nhớ rằng dù
anh có làm chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn luôn tin anh là một người tốt. Em vẫn sẽ dõi theo anh mà,
nhưng anh không cần quan tâm đến em đâu, anh hãy cứ quên em đi...” nói đến đây
tôi bật khóc. Nói vậy thôi chứ tôi rất sợ là anh sẽ quên tôi đi, tôi sợ lắm cái
cảm giác một người thì mãi nhớ còn một người thì đã quên...
Tôi choàng
tay ôm lấy cổ anh ( anh ấy cao nên tôi phải nhón chân lên, mỏi). Tôi chợt lặng
người khi cảm nhận được thứ nước mặn đắng vừa thấm vào vai áo mình. Win, anh ấy
khóc sao?
***
Mặc dù cho bà
nội anh nói là sẽ giúp anh nhưng anh biết rằng bà sẽ không bao giờ có thể trở thành
đối thủ của ông nội được. Bây giờ anh chỉ còn ba sự lựa chọn, một là rời xa nó và
quay lại thế giới tanh mùi máu của mình, hai là cố chấp yêu nó để rồi anh sẽ hại
chết nó, và ba...
Trong bóng đêm
Win nở một nụ cười đau khổ rồi nhưng giọt nước mắt cứ theo đó mà đuổi nhau rơi,
rơi vào nụ cười và rơi vào sự bất lực, nỗi sợ hãi đang lấn át anh...
Yêu nó, bên nó
giúp anh có một cuộc sống thật hạnh phúc. Biết đến nụ cười tươi. Nó cũng cho anh
biết thế nào là nước mắt...
Anh lặng người
nhìn ra ngoài, mặc dù bóng tối bao trùm gần như à tất cả nhưng ánh đèn mờ ảo vẫn
giúp anh nhìn thấy cái bóng yếu ớt, mỏng manh của nó bên ngoài quán cà phê.
Nó ngồi yên lặng
trên bệ cửa và nhìn xuống mặt đường,không gian bấy giờ yên tĩnh đến độ nếu lắng
tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng rơi của nó nữa. Nó đang khóc.
Anh
chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi im và theo dõi nó, trong quán khá là tối nên
nó không thấy anh, cũng bởi đôi mắt đang ngày một mờ đi của nó n