“AAA...” tôi
hét lên. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng...
“Em sao vậy?
Lại gặp ác mộng sao?” Win nhìn tôi đầy lo lắng. Cơn ác mộng đó, hình như nó đã
tìm đến tôi rất nhiều lần trong đêm hôm qua thì phải, lạ quá.
“Em, em đang
ở đâu đây Win?” tôi đưa mắt nhìn không gian xung quanh, hình như không phải là
nhà Win.
“Bệnh viện...”
hai từ đó làm tôi bất chợt cảm thấy rùng mình, Lâm Anh, tôi phải sang phòng nó
ngay, có một dự cảm chẳng lành ập tới.
Mặc
dù không chắc là mình có nằm chung bệnh viện với nó hay không nhưng tôi vẫn lao
ra ngoài mặc cho Win ra sức ngăn cản. Bất lực anh đành để tôi đi và theo tôi.
Sau một hồi tìm kiếm tôi thấy Hùng đang đứng
trước cửa phòng cấp cứu. Thật sao? Trái tim tôi thắt lại. Tôi sợ, cảm thấy sợ,
cơn ác mộng đó...nó tan biến...
“Lâm Anh?
Sao lại vậy Hùng ơi?” tôi bật khóc nức nở, chẳng hiểu vì gì nữa nhưng mà tôi cảm
thấy sợ lắm. Win mặc dù chẳng hiểu gì nhưng cũng ôm lấy tôi. Lúc này tôi quên
anh là người cầm đầu những con quỷ tàn ác nhất thế gian...
“Lâm Anh biết
hết rồi nên...” Hùng đưa hai tay lên ôm đầu, chắc cậu đang khổ sở lắm. Tôi là người
ngoài mà còn chịu không nổi nữa huống chi là hai người họ, nhưng người trong cuộc.
Trò chơi này thật đau và nó được nhuộm đẫm màu máu. Bi thương...
Chưa kịp nói gì thêm thì y tá và bác sỹ chạy ra
nhìn Hùng rồi hỏi:
“Ở đây có ai
chung nhóm máu với bệnh nhân không? Bệnh viện không còn nữa.”
“Sao có thể thế
được, nhóm máu AB có thể tiếp nhận tất cả các loại máu mà. Tại sao?” Hùng nhìn vị
bác sỹ chăm chăm như có gì nhầm lẫn.
“Không phải AB
mà là O, máu này chỉ...” chưa kịp nói nói câu thì ông bác sỹ ngừng lại vì Hùng đang
trong trạng thái bất ổn. Tôi biết cậu ta đang sợ, hỏi thử xem có mấy ai không sợ
khi tính mạng của người mà mình yêu thương đang đứng trên bờ vực thẳm mà mình chỉ
có thể đứng nhìn, không làm gì khác được...
“Lấy máu của
tôi đi” anh im lặng bên tôi nãy giờ mới lên tiếng. Những gì anh nói ra rất có giá
trị. Anh là hy vọng sống cha cả Lâm Anh và Hùng...
“Cậu đi theo
cô này làm thủ tục xét nghiệm rồi lấy máu” ông bác sỹ thở phà nhẹ nhõm nhìn Win.
Anh gật đầu nhìn tôi với vẻ như trấn an “em sẽ không sao đâu, em đừng lo” rồi nhanh
chóng bước theo cô y tá. Tôi nhìn theo Win, anh đúng là vị cứu tinh của mọi người.
Win chẳng giống với những gì tôi biết, chẳng giống với những gì mà người ta nói.
Ngay lúc này đây điều tôi tin tưởng chỉ có
một, rằng anh là một thiên thần sống trong động quỷ...có lẽ mọi việc anh làm chỉ
là do hoàn cảnh...tôi có thể hiểu cho anh mà... không cần biết anh đã làm gì, đã
giết bao nhiêu người, chỉ cần quan tâm rằng anh đang ở đây, đang cứu sống một mạng
người. Thủ lĩnh tương lai của RED, tổ chức đầm máu đối với tôi là vô cũng xa vời...