Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Gặp phải người mình không muốn gặp nhất, dù cho tâm tình có tốt đến thế nào cũng bị ảnh hưởng. Nam Cung Phiêu cảm giác sự tức giận của mình không thể phát tiết, máy chạy bộ càng lúc càng nhanh, đôi mắt đẹp sắp phun ra lửa.
Chết tiệt tên Nghiệt Thần kia, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ rơi vào tay cô !!!
Từ phòng tập thể hình đi ra, đi đến phòng xông hơi. Nam Cung Phiêu nằm ở trong bồn tắm mát xa, nhìn chăm chú vào TV, một tiết mục phỏng vấn hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Snow, anh tin tưởng có ma cà rồng sao?”
“Đương nhiên!” Hai chân thon dài vắt hình chữ ngũ, Snow ngửa thân mình ra sau, dựa vào thành ghế, trong đôi mắt có chút mông lung, đối mặt với màn ảnh lộ ra một nụ cười mê người.
“Vì sao xác định như thế? Hay là anh đã gặp qua ma cà rồng?” Người chủ trì kinh ngạc nhìn anh, tiếp tục phỏng vấn.
“Tôi có quen biết một vị bằng hữu, anh ta chính là một ma cà rồng đặc biệt. Tuy rằng anh ta không chính thức thừa nhận, nhưng anh ta quả thật thực hấp dẫn người khác.”
“Như vậy…” Người chủ trì nhìn bản thảo trong tay một chút, “Có người cho rằng,VISTAlà ma cà rồng, đó là người mà anh đang nói đến sao?”
“Anh ta quả thật thần bí làm cho kẻ khác đố kỵ!” Snow hơi hơi gật gật đầu, “Có được khí chất ma cà rồng, nhưng đối với tôi mà nói, tôi không cho rằng anh ta là ma cà rồng.”
“Vì sao?”
“Không thấy rằng tôi so với anh ta càng giống ma cà rồng hơn sao?” Snow tự tin cười rộ lên, cầm lấy chén trà, tao nhã uống một ngụm trà thơm ngát.
“Anh đối với ma cà rồng có ý kiến gì không? Rất nhiều người cho rằng anh so với ma cà rồng cao quý hơn. Không biết anh đối với ma cà rồng có hiểu biết gì không?”
“Ha ha… Ma cà rồng không cần tươi cười, chỉ cần một ánh mắt đủ để mê đảo toàn bộ nhân loại thấp kém.”
“Bằng hữu của anh bản lĩnh rất lớn sao?”
“Tôi cho là rất lớn, ít nhất theo tôi thấy là rất lớn.”
“Bọn họ làm như thế nào để dụ dỗ con người để hút máu tươi chứ?”
“… Điều này khó có thể phỏng đoán được, ít nhất tôi chưa từng bị hấp huyết. Tôi mới chỉ gặp qua một bộ phận ma cà rồng mà răng nanh bị tha hóa. Chỉ có thể sống sót nhờ vào việc trở thành sủng vật của ma cà rồng. Bọn họ sẽ không bán đứng chủ nhân. Còn có một bộ phận nhỏ nhân loại bị hấp quá nhiều huyết, bọn họ đều xuất phát từ tự nguyện, hưởng thụ ảo giác ma cà rồng mang đến, thích là được ngay.”
“Trên người ma cà rồng cao nhã, tràn ngập mị lực không thể ngăn cản, có lẽ đều là lợi dụng thân hình làm điều kiện hấp dẫn nhân loại chú ý chăng?”. Người chủ trì xấu hổ cười hai tiếng, “Nghe nói, ma cà rồng về khoảng tình dục có vẻ mạnh mẽ hơn người thường.”
“Ha ha ha… Anh thật tài tình, thực sự là sắc đẹp dụ hoặc, tôi còn rất muốn trở thành người bị dụ hoặc đây.”
“Cám ơn Snow!”
Người chủ trì mỉm cười quay người lại, đối mặt màn ảnh: “Người mẫu nổi tiếng toàn cầu— Snow & 8226; Dracula ngày kia sẽ đến đến Đại Lục. Vì bộ phim “Lượm trở về vua ma cà rồng” tiến hành quay trong hai tháng, đồng hành còn có mười hai ảnh thị hồng tinh (???) nổi tiếng, bộ phim một lần nữa sẽ đưa hình ảnh ma cà rồng lên sóng Y…”
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào Snow trong TV, đôi mắt đặc biệt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, tóc ngắn phiêu dật. Cảm giác rằng nam nhân này cùng KING có vài phần giống nhau, khí chất cao ngạo, tiếng nói làm cho người ta mê hoặc, quả thực chính là người phát ngôn của ma cà rồng.
Gần đây ở chung cùng KING, trực giác đối với huyết tộc rất nhạy bén. Hơn nữa cô đã mê huyết tộc này từ rất lâu, có thể khẳng định 90% anh ta chính là ma cà rồng.
“Snow, không sai!” Nàng quyết định nhà mình sẽ lại thêm nhiều một ……áp phích (tranh lớn) nam nhân!
…
“Chủ nhân, hai giờ chiều rồi.”
“… nửa giờ nữa gọi ta.”
“Đã qua năm giờ ba mươi .”
“… Ừm”
Nắp quan tài vô cùng không tình nguyện rớt ra, thân hình cao lớn chậm rãi ngồi dậy, mỗ nam lấy tay xoa xoa mắt, đôi mắt lam nửa khép nửa mở, liếc rèm cửa sổ một cái, thở dài thật sâu.
Vừa lấy lại tinh thần, cái mũi có chút ngứa, vội vàng lấy tay lau đi, “Hắt xì!”
“Chủ nhân, nhanh…”
“Hắt xì!” KING đột nhiên thất thần, nhíu mày, phát hiện đầu có chút choáng váng, yết hầu có chút đau, có phải vì tối hôm qua uống máu đen có vấn đề hay không?
Senke vươn tay tới, đặt trên trán KING, vừa tiếp xúc lập tức rút tay về, kinh ngạc nhìn hắn: “Chủ nhân, ngươi phát sốt ?”
“… Hắt xì!”
“Cái gì?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Nam Cung Phiêu, thân ảnh yêu kiều nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh quan tài, mu bàn tay chạm vào trán KING, nghi hoặc nhăn mày lại.
Đôi mắt lam lười biếng hơi hơi liếc qua cô một chút. Một thân trang phục thể thao, lại còn lộ ra mùi hương vừa mới tắm xong, mới sáng sớm cô đã đi tắm ở đâu trở về?
Aiz, không đúng, là buổi chiều .
Nam Cung Phiêu thong thả lắc đầu, không biết là buồn cười hay là tức giận, ma cà rồng không phải động vật lãnh thể sao, tại sao lại có thể phát sốt chứ?
“… Muốn cười thì cười đi, bộ dáng ngươi cố nhịn cười thực xấu.”
Nam Cung Phiêu nhíu mày, rút tay về, nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh sẽ không bị cảm cúm chứ?”
* bệnh cảm cúm= trư lưu cảm( trư ở đây nghĩa là đọng nước chứ không phải trư bát giớ nhá)
“Tôi không tiếp xúc với trư.”
“… Anh mới là trư!”
“Hắt xì ! !”
“Aiz, anh vẫn là nên nhanh nhanh đi rửa mặt, tôi đi tìm ít thuốc.”
“Dược vật đối tôi vô dụng.”
“Vậy anh còn cảm mạo!!!”
“…” Mỗ nam không để ý tới cô, xoay người đi vào phòng tắm.
Nam Cung Phiêu ngồi ở trên giường, cầm lấy di động, bấm bấm số điện thoại, chờ đợi kết nối.
KING đột nhiên mở cửa phòng tắm ra, thân thể xích lõa đứng ở cửa, trầm thấp nói: “Không được nói cho Aojie.”
“…” Nam Cung Phiêu vội vàng ngắt điện thoại, tầm mắt dán chặt vào thân hình to lớn, vô cùng háo sắc nuốt nước miếng. Quả nhiên là phong cảnh hợp lòng người.
KING rửa mặt xong, vừa hắt xì vừa ra khỏi phòng. Senke đã sớm chuẩn bị tốt cơm trưa, sắp xếp chỉnh tề đặt ở trên bàn ăn. Nam Cung Phiêu bưng bát cơm lên, gắp liên hồi.
Thân ảnh cao lớn ngồi vào vị trí của mình, cầm lấy dao nĩa vừa định ăn. Nam Cung Phiêu đột nhiên kéo cái đĩa của hắn qua, đôi mắt lam bỗng dưng nheo lại, chậm rãi nhướng mi mắt lên, khó hiểu nhìn cô.
Nam Cung Phiêu nhìn Senke nói: “Đi mang một chén cơm đến, Senke.”
“… Ma cà rồng ăn cơm?”
“Không được sao?! Hắn còn đang bị cảm cúm.”
“… Ừm.”
KING buông dao nĩa, nhìn phần thịt bò ba phần chín, đây chính là đồ ăn hắn ăn mấy trăm năm nay nha.
Nam Cung Phiêu kiên quyết đem thịt bò đổ vào thùng rác bên cạnh, nhắm mắt làm ngơ.
“…” Mỗ nam cầm lấy bình huyết bên cạnh, bất đắc dĩ hút mấy ngụm.
“Buổi tối mới là thời điểm uống máu, để cho Senke đun nóng mới uống.”
“… Tôi còn cần đi bệnh viện khám bệnh, tiêm thuốc nữa đúng không?”
“Tốt nhất là lấy chút máu xét nghiệm, bệnh cảm cúm rất dễ lây.”
KING bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, huyết của hắn quý giá như vậy, còn cầm xét nghiệm?
Hay nói giỡn?!
Mỗ nam tiếp nhận bát cơm Senke đưa cho, rũ mắt xuống trầm thấp nói: “Buổi tối trộm ít thịt lợn trở về, đem máu nhiễm bệnh bôi lên, sau đó làm nhân bánh cho A Phiêu ăn.”
“Dạ, chủ nhân.”