Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 12: Chương 12: Mị lực vô hạn






Edit: Linhxu
Beta: Hana
Đến trường ngày đầu tiên, với tính cách cởi mở của mình Nam Cung Phiêu rất nhanh cùng hoà mình đồng học, lợi dụng căng tim moi thông tin của toàn bộ nữ sinh, còn trái tim nam sinh cũng nhanh chóng bị thu phục, thành công nghe được tên của sáu bạn học sinh mới, còn có tất cả những điều cơ bản về họ.
Bên KING thì ngược lại, hắn ngủ cả một ngày, khiến bạn học của hắn ngay cả bộ dáng hắn thế nào đều không rõ. Có điều, là do hiệu trưởng cố ý an bài, hắn ngồi ngay bên cạnh Đức Húc, chỉ là Đức Húc cũng mới nhìn thấy… Bên cạnh của hắn.
Một buổi sáng phiền chán, KING ngủ thẳng đến tiết cuối cùng mới miễn vừa mở mắt. Hắn trước tiên quay đầu lại, liếc mắt Đức Húc đang nghe MP3, không phát hiện hắn có gì không ổn.
Mắt nhìn lại ảnh chụp, cao thấp đánh giá một phen, phát hiện không thể tin cậy người chụp ảnh của thế giới hiện đại. Trong ảnh rõ ràng vương tử điện hạ có một bộ dáng nhu thuận, trước mắt hắn chỉ thấy một thiếu gia phong lưu, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, đừng nói là những người khác, ngay cả hắn cũng có tư tưởng muốn đánh người, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Người như thế còn muốn hắn đến bảo hộ? Hắn không đi bắt nạt người đã là quá tốt rồi.
Đức Húc cảm giác được ánh mắt đánh giá của hắn, cao ngạo quay đầu nhìn KING: “Chưa thấy soái ca bao giờ sao?”
“…”
“Đừng nói với tôi, cậu là BL (*)?”
(*)BL: BoyLove: tình yêu nam nam đó. Còn là một loại truyện tranh cho hủ nữ thì phải. Bạn cũng mù đammie}
“…” Mỗ nam sửng sốt, danh từ mới.
” Tóc màu bạc, rất ít có; mắt màu lam, thật câu dẫn; dáng người cao lớn, rất có cảm giác an toàn. Không sai không sai!”
KING bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, hắn quan sát còn cẩn thận hơn mình.

“Được rồi, cho cậu làm người hầu của tôi đi.”
“…” Mỗ nam không thèm nhìn hắn, đứng lên rời khỏi phòng học.
Thật tự cao tự đại đến không thể chấp nhận! !
Bên này, đã đến giờ cơm trưa, Nam Cung Phiêu cùng bạn cùng bàn của cô Ny Ny cùng nhau đi vào canteen, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Nam Cung Phiêu nhìn lướt qua sinh viên trong canteen, cũng không phát hiện đám nam sinh khả nghi, không phải nói bọn họ mỗi ngày đều tụ tập lại ở chỗ này vào giữa trưa sao? Chẳng lẽ còn có nghỉ ngơi?
Ny Ny lắc lắc ví tiền trong tay, đứng lên mỉm cười hỏi: “A Phiêu, bạn ăn cái gì? Bữa cơm này mình mời.”
“Như thế này thật xấu hổ, vẫn là mình…”
“Hôm nay bạn đã mời nhiều rồi, lần này để mình mời đi, nói mau ăn cái gì, mình rất đói.”
“Được rồi! Vậy… Mì xào thêm Côca.”
“OK!”
Ny Ny nhanh chóng chạy đi, Nam Cung Phiêu lấy điện thoại ra gọi cho KING, đợi một hồi lâu vẫn không có người nghe, thẳng đến lúc hộp thư thoại tự động của hắn trả lời, cô nổi giận đùng đùng rống lớn: “Lợn chết, trong vòng nửa giờ nữa lăn đến canteen cho tôi!”
“A.”
“A!”
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, Nam Cung Phiêu sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn cặp lam mâu. Nam nhân này như thế nào đi đường lại không phát ra thanh âm?
Thân ảnh cao lớn vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thẳng cặp đôi mắt đẹp kia: “Hơi đói, cho nên… Dùng người thay điện thoại.”
” Muốn ăn gì? Tôi đi mua.”
“Em ăn gì, tôi ăn đấy.”
“OK!”
Nam Cung Phiêu vừa đứng lên, Ny Ny đã cầm một đống đồ ăn đi đến trước mặt bọn họ, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào KING, kinh ngạc há hốc miệng, có chút không tin tưởng hai mắt của mình.
“Trời ạ! Đẹp trai quá! !”
“…”
KING chậm rãi ngẩng đầu, lam mâu nửa mở, lười nói chuyện, trực tiếp cầm lấy hamburger trên khay đưa vào miệng cắn.
“… Cái kia của A Phiêu!” Ny Ny giờ mới hoàn hồn lại, đáng thương nhìn cái hamburger chỉ còn một nửa.
Nam nhân này miệng ghê gớm thật!
“Ách, không có việc gì, đây là anh trai mình.” Nam Cung Phiêu vội vàng giới thiệu, “Anh, cô ấy là bạn cùng bàn với em, Finnie.”

“À.”
KING đáp một câu, thuận tay cầm lấy Côca, tiếp tục ăn.
Nam Cung Phiêu vội vàng đi đến bên người Ny Ny, đem cô kéo đến trước mặt, ấn vai cô xuống, làm cho cô ngồi đối diện KING: “Bạn ăn trước, mình lại đi mua, cẩn thận một chút, đừng để bị người này bắt nạt.”
“Mình còn mong bị bắt nạt a.”
“…”
“… Tôi cũng đi xem.” KING bị Ny Ny làm cho hoảng sợ, thân ảnh cao lớn đứng lên, tay khoác lên vai Nam Cung Phiêu, kéo cô đến chỗ bán cơm.
Hai người tới chỗ gọi cơm, cố ý xem nhẹ những ánh mắt háo sắc bên người, Nam Cung Phiêu nhanh chóng chọn mấy thứ này nọ, bàn tay mềm giữ chặt bên hông KING.
Tay nắm thật chặt, KING rũ mắt nhìn xuống, nhìn cô bé mạnh mẽ kia, đây là lần đầu cô có hành động thân mật như thế này.
Ma cà rồng là sinh vật phải dựa vào máu tươi của người khác để sống sót, trong thân thể nội tạng không hề có độ ấm, cơ bản không tồn tại nhiệt năng. Cho nên, ma cà rồng đối với nhiệt lượng phi thường mẫn cảm. Ánh nắng mặt trời mà quá lớn có thể a cà rồng khủng hoảng, sợ hãi.
Khát vọng lại sợ hãi, thập phần mâu thuẫn.
Bên hông bàn tay kia thật ấm áp, cuốn hút kẻ lạnh như băng như hắn. Nhiệt khí theo lưng áo vẫn lẻn đến trong ngực, tràn ngập vào tim, cái cảm giác ấm áp này đặc biệt kỳ quái, có thể cho trái tim ngủ say trăm năm gợi lên rung động,
Người bán hàng đưa khay, mỉm cười nói: “Những món em gọi đã đủ, cám ơn, hân hạnh được phục vụ.”
“Cám ơn.”
Nam Cung Phiêu buông tay ra, đang muốn lấy khay, bàn tay mềm bỗng dưng bị nắm lấy, một bàn tay to khác một tay cầm lấy khay, kéo cô hướng đi đến chỗ Ny Ny.
Nam Cung Phiêu đi theo phía sau KING, tầm mắt đứng ở bàn tay đang nắm tay cô, đã lâu không có thử qua cảm giác được người dắt, đã lâu không có ai nắm tay cô đơn giản như thế, đã lâu không có…
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một đôi tay máu chảy đầm đìa, im lặng nằm trên mặt đất, không hề tức giận .
Trong lòng chợt căng thẳng, Nam Cung Phiêu theo bản năng giãy ra khỏi tay hắn, lùi về phía sau. Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của KING.

KING nhíu mi, lam mâu xẹt qua đỉnh đầu cô, không có cưỡng cầu, cũng không nói gì, ngồi trở lại vị trí.
Ny Ny buông Côca trong tay, ngọt ngào cười, ôn nhu hỏi: “A Phiêu, giới thiệu một chút về anh của bạn đi.” Tầm mắt sớm bắt đầu đảo quanh ở trên người KING.
KING liếc mắt nhìn cô một cái, cố ý cầm lấy Côca của A Phiêu, ngửa thân mình ra sau, dựa vào ghế dựa, cánh tay dài khóa đặt ở trên lưng ghế dựa của A Phiêu.
Lam mâu nheo lại, mặt không chút thay đổi nhìn Ny Ny.
“Nam Cung Triết, KING” Nam Cung Phiêu thấp giọng trả lời, trong giọng nói không có nửa điểm ấm áp.
“Em đây về sau gọi anh là KING đi.”
“Ờ.”
KING đáp nhẹ một tiếng, ăn hamburger của hắn, uống Côca của cô.
“Oa! Anh ấy là KING.”
“Ừ, đúng là đẹp trai, mình rất thích.”
“Hỏi thăm xem hắn ở ban nào, mình muốn xin cùng lớp với anh ấy.”
Nữ sinh bên cạnh điên cuồng bàn bạc, Ny Ny không chút nào kỵ úy ánh mắt ái mộ, các nam sinh ghen tị, các sư phụ hâm mộ. Nhà ăn quý tộc vốn dĩ yên tĩnh, nhanh chóng trở nên ầm ỹ.
Chỉ có tâm tư hai người vẫn bất động.
Một người tính cách như thế, một người lại đang chìm trong hoài niệm…