Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 1: Chương 1: Soái ca ngủ trong quan tài






Edit: Linhxu
Beta: Dark angel
【 ba tháng trước 】
Bên bờ bể bơi của một biệt thự cao cấp
Xung quanh bể bơi, tiếng chơi đùa của nam nữ thanh niên vang lên bốn phía, nơi nơi là các cô gái cao gầy mặc bikini cùng các nam nhân to lớn. Nhóm người này là tập hợp hỗn tạp của các cô gái hám giàu cùng các công tử phú gia phong lưu phóng khoáng, các ánh mắt đáng khinh đang nhìn chằm chằm vào ngực của các cô gái!
Ít nhất là Nam Cung Phiêu cho là như vậy. Trên bờ bể bơi, một cô gái nhỏ mặc bikini màu đỏ, đang nằm ở trên ghế dài, tai đeo tai nghe MP3 nghe những giai điệu sôi nổi, đeo kính râm màu đen, hai chân bắt chéo, nhìn chăm chú vào đám nam nữ ngoại quốc trông thật cao hứng kia.
Vừa uống cô ca lạnh vừa thấp giọng lầm bầm: “Dựa vào! Đám nữ nhân kia cũng dám tự xưng là mỹ nữ sao?”
“Di! Ngôi sao cũng đến loại PARTY này?”
“Oa tắc! Cơ bắp thật to lớn.”
Một sắc nữ phát ngôn, đương nhiên sẽ không bỏ qua gì một cơ hội xem soái ca, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này tự nhận là mỹ nữ, vũ nhục nữ nhân.
Ách… Miệng hơi nhếch lên một chút.
Ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng, vài nam nhân mặc tây trang màu đen đi vào cửa chính, mang kính râm, tay cầm cặp da, đi vào biệt thự.
“Cá lớn đến rồi!”
Thân ảnh cao gầy đứng lên, đi chân trần, lắc lắc mông, phong tình vạn chủng lướt qua bể bơi. Lướt qua vài kẻ cơ bắp, đi qua liếc mắt đưa tình với vài soái ca, vờ như hôn gió với những kẻ háo sắc trên đường đi, cuối cũng cũng tiến vào biệt thự.

Vừa đẩy cánh cửa thủy tinh ra, một thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt Nam Cung Phiêu, lạnh lùng nhìn cô: “Tiểu thư, khách mời không thể tiến vào bên trong.”
Nam Cung Phiêu tháo tai nghe MP3, vội vàng kẹp chặt hai chân, dáng vẻ đáng thương nhìn hắn: “Soái ca, ta… Ta thực vội… Chẳng lẽ ngươi bảo ta giải quyết ở bể bơi?”
“Đúng vậy.”
“Dựa vào! Ngươi có thể nào kêu mỹ nữ tiểu tiện trước mặt mọi người!”
Namnhân lắc đầu, vẫn như cũ chắn trước mặt cô, không có nửa điểm nhượng bộ.
“Không cho ta vào ta đi tiểu ngay trước mặt ngươi!”
Mày hắn nhướng lên, làm ra vẻ “Ngươi không dám”.
“Mỹ nữ ta nói được thì làm được!”
Vừa nói, một bên đặt tay ở hai bên quần bikini, từ từ co người lại đồng thời chậm rãi kéo quần xuống trước mặt hắn.
Tầm mắt nam nhân hoàn toàn đặt ở trên cặp mông tuyết trắng đang dần nhếch lên, hoàn toàn không có lưu ý đến giữa những sợi tóc lòa xòa đang cúi xuống kia lộ ra một cây kim châm.
Nam Cung Phiêu thuần thục rút cây kim ra, đứng thẳng người, một luồng sáng xẹt qua, xoay người một cái đầy mĩ lệ, quay lại, khuôn mặt lạnh lung. Nam nhân đứng ngây ra, con ngươi đen trừng lớn đầy kinh ngạc.
Nam Cung Phiêu vươn tay ra, vỗ vỗ hai má nam nhân, tà ác nói: “Đối với mỹ nữ phải khách khí một chút, biết không?” Nói xong, tiếp tục bước đi quyến rũ như mèo, bước theo cầu thang đi lên lầu hai.
Thân thể cao lớn của nam nhân từ từ ngã vào ghế sô pha, trên cổ có một cái kim bạc cắm thật sâu, giờ phút này đang phun ra một dòng máu tươi…
Đi đến lầu hai, trực tiếp đẩy cửa đại sảnh ra, nhìn chằm chằm vào bốn bảo tiêu mặc tây trang, còn có một nam nhân đi đầu.

Đôi mắt đẹp xoẹt qua, một cái quan tài thật lớn đặt ở một bên, một nam nhân đang cầm kim tiêm, đứng ở trước quan tài.
Nam Cung Phiêu khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực, tà ác nói: “Không nghĩ tới các ngươi là trộm mộ đó.”
“Xử lý nàng!”
“Vâng, lão đại!”
Bốn nam nhân xoa tay, toàn bộ tầm mắt xẹt qua thân hình nhỏ bé kia, bẻ ngón tay, dần dần đi về phía Nam Cung Phiêu.
“Tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, đáng giá cả bốn cùng tiến lên sao?”
“Chúng ta thích 5P.”
“Đúng! Để ngươi sảng khoái.”
“Ha ha!”
Nam Cung Phiêu bất đắc dĩ thở dài, chu miệng, bàn tay mềm mại đặt ở dưới tóc, đáp lại nói: “Được rồi, ta đây đành phải ứng yêu cầu của dân chúng!”
Nói vừa xong, rút ra một khẩu súng lục tinh xảo, khuôn mặt vẫn mỉm cười quyến rũ như cũ.
“Bằng bằng bằng!” Ba kẻ ngã xuống, còn lại một đứng yên bất động.
“Thật có lỗi, chỉ có ba viên đạn.”
“FU-CK!”Namnhân hướng tới Nam Cung Phiêu tiến lên, vừa đến trước mặt, bỗng dưng lại ngây người.

Đôi môi đỏ mọng gợi lên độ cong xinh đẹp, mắt đẹp long lanh tươi cười: “Quên chưa nói cho ngươi, ta còn có dao.”
“Hưu!” Không chớp mắt, quyết đoán nhanh chóng, tâm ngoan thủ lạt, còn không quên rút dao ra, lau vết máu vào người hắn.
Giải quyết bốn tên cao to, cô mới phát hiện mình lại không mang theo tai nghe điện thoại, SHIT! Trách không được tiếng kêu của nam nhân này làm cho toàn thân nàng nổi da gà, khó nghe muốn chết!
Nam Cung Phiêu nhìn lướt qua nam nhân quan trọng hơn đang run run, chớp chớp mắt thật đáng yêu, hỏi: “Ngươi muốn tự mình biến đi, hay là để cho ta giúp ngươi?”
“Ta… Ta tự mình đi!” Hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, “Lách cách” trực tiếp nhảy qua cửa kính xuống dưới, rơi vào trong bể bơi, làm cho bọt nước bắn tung tóe.
Nam Cung Phiêu đi đến cạnh khung cửa vỡ, nhìn về phía thân ảnh đang cuống quít chạy trốn kia lắc đầu: “Có cửa không đi, cố tình thích nhảy lầu, thực là làm cho người ta không hiểu.”
Cô bỏ tóc giả ra, lộ ra một mái tóc ngắn gọn gàng, nhanh chóng đi đến bên bàn làm việc, mở máy tính ra, mở file tư liệu, đi vào danh sách cá nhân. Nam Cung Phiêu mỉm cười gật gật đầu, cầm lấy một cái USB bên cạnh cắm vào khe cắm USB.
Trong lúc chờ đợi, Nam Cung Phiêu đi đến bên quan tài, tò mò đánh giá một chút.
Bề ngoài quan tài được chạm khắc rất tinh tế, có sự giao hòa văn minh lịch sử Hy Lạp cổ cùng nghệ thuật lãng mạn Pháp, lại phối hợp hoàn mỹ với đường cong bên ngoài, biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân.
Một quan tài hoa lệ như thế làm sao có thể đặt ở trong biệt thự của lão đại xã hội đen đâu?
Dù sao phải đợi, Nam Cung Phiêu mang theo nghi hoặc đi đến bên cạnh quan tài, lấy tay vỗ vỗ lên bề mặt quan tài, nhẹ nhàng đẩy một cái, không tốn chút sức nào, nắp quan tài đã bị đẩy ra.
Không nghĩ tới dễ dàng mở quan tài ra như vậy, Nam Cung Phiêu kinh ngạc trừng to mắt, dần dần đẩy tấm màn che ra, nhìn vào bên trong quan tài.
Vừa thấy thứ bên trong, đồng tử liền mở rộng, kinh ngạc khoa trương há miệng, hoàn toàn không chớp mắt.
“Trời ạ! Thật suất…”
Chỉ thấy một thân thể thon dài, hình dáng rõ ràng là một người đàn ông đang nằm ở trong quan tài.
Hai mắt Nam Cung Phiêu dán chặt vào ngũ quan mê người kia, mày kiếm đậm nhạt thích hợp, hai mắt hẹp dài nhắm chặt hơi hơi xếch lên, lông mi thon dài cong vút, ngay cả con gái nhìn thấy cũng phải ghen tị, mũi thẳng, bạc môi hoàn mỹ mà khêu gợi.
Khuôn mặt thâm thúy sắc nét, làn da tái nhợt giống như hàn băng, có loại mộng ảo như sương mù bao phủ. Nhưng làn da trắng bệch chẳng những không làm yếu đi khí chất của hắn, ngược lại tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng!

Một mái tóc nâu dày mượt, làm cho chàng trai này giống như một vị vương cao quý tử đang say ngủ, làm cho người ta tưởng tượng hắn chính là ma cà rồng trong truyền thuyết!
Nam Cung Phiêu nháy mắt mấy, phát hiện trên ngực chàng trai có cắm một thanh gỗ nhọn, chẳng lẽ hắn chính là bị thanh gỗ này giết chết ?
Bàn tay mềm chậm rãi đặt lên đầu thanh gỗ, rút mạnh ra.
“A!”Namnhân đột nhiên kêu rống một tiếng.
“…” Nam Cung Phiêu sợ tới mức vội vàng đem thanh gỗ cắm trở lại!
“… A! !” Thanh âm còn lớn hơn vừa nãy.
“…”
Đợi chút!
Nam Cung Phiêu mới phát hiện kia tiếng kêu phát ra từ người đang nằm trong quan tài phát ra, vội vàng quay đầu lại, chợt nhìn thẳng một đôi mắt màu xanh thâm thúy.
“A! ! !”
Hắn ta nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào cô gái đang thét chói tai, khuôn mặt tuấn mỹ giống như rắc mật, cười dị thường chói mắt.
Nam Cung Phiêu mới nhớ tới chính mình là tới trộm tư liệu, vội vàng che miệng lại, mặc kệ hắn, chạy đến máy tính rút USB ra.
Chàng trai đi ra khỏi quan tài, tò mò nhìn cô gái trước mắt ăn mặc thực khêu gợi, thật lớn mật.
Thời điểm thân thể cao lớn to lớn hoàn toàn lõa lồ trước mắt Nam Cung Phiêu, mỗ nữ thực uất ức thiếu chút nữa phun máu mũi.
“SHIT! Ngươi cuồng khoe thân a!” Nam Cung Phiêu vội vàng cầm lấy áo khoác bên cạnh choàng lên trên người hắn, “Ngươi có đi hay không?”
Hắn theo bản năng gật gật đầu, Nam Cung Phiêu kéo tay hắn, hai người lao ra khỏi phòng…