Nghĩ đến đó, hắn liền dùng ma lực của mình ép phi châm mà hắn luyện được ra khỏi huyệt Ấn Đường của Dung Ly, phi châm lao vun vút bay ngược về phía hắn.
Khi đã nắm được phi châm trong tay, hắn vội vã biến mất ngay lập tức trong màn đêm huyền ảo, không để lại dấu vết gì.
Còn về phía Dung Ly, sau khi phi châm bị rút ra, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong phút chốc, đã ngã gục xuống đất.
Bộ dạng cũng biến lại bình thường, ấn ngay đan điền cũng biến mất, chỉ còn lại những vệt máu khi giết người lúc nảy vương trên y phục, hòa vào máu của vết thương nàng, từ từ rỉ ra, loang khắp cánh tay.
Thấy thế, Đông Cung khá ngạc nhiên, bần thần, không hiểu rốt cuộc là cô ấy đang bị gì.
Nhưng lúc này đây, từ phía sau hậu viện, hai phu phụ Lương Đình Ngan chạy ra.
Thấy cảnh tượng máu me vươn vãi, bọn họ thất kinh hồn vía, hoảng sợ đến run lẩy bẩy.
Thấy cửa phòng con trai mình mở toang, phía trước lại có một xác chết, Lương phu nhân vội vã chạy vào phòng xem sao.
Khi đã bước vào phòng, bà ta hét toáng lên, rồi sau đó là khóc than tuyệt vọng, cảnh tượng tim của con trai mình bị moi ra, gương mặt bị cào xé dã man làm bà ta xém thì đã ngất.
Những nô tì thấy thế, liền vội đỡ bà ấy ra.
Lương Đình Ngan thấy con trai mình đã chết, chưa kịp phân biệt rõ thị phi đúng sai, thì đã lớn tiếng nổi giận chỉ tay về phía Đông Cung đang đứng đó mà quát lớn:
- Người đâu! Mau giết hắn cho ta!
Đám người theo sao Lương Đình Ngạn rút đao ra, cứ thế mà xông thẳng về phía Đông Cung.
Đương nhiên bọn người đó so với chàng thì chẳng là gì, cứ xông vào bao nhiêu, lại bị đánh bật ra hết bấy nhiêu.
Chỉ trong tích tắc, bọn chúng đã nằm sóng soài trên mặt đất.
Thấy vậy, hắn đã tức nay càng thêm tức, vội chớp lấy thanh kiếm rơi dưới đất xông về phía Đông Cung.
Thanh kiếm chưa kịp chạm đến chàng thì đã bị chàng bắt lấy kề ngược lại cổ hắn.
Với gương mặt lạnh lùng, Đông Cung gườm hắn một cái rồi lên tiếng:
- Không có lửa thì làm sao có khói? Nếu con trai ngươi không bắt muội muội ta đi\, hà cớ gì lại xảy ra sự tình như đêm nay? Lúc trước ta đã cảnh cáo hắn rồi\, là do tự bản thân hắn chuốc lấy!
Lương Phu nhân thấy chồng mình đang bị lưỡi kiếm kề sát ngay cổ liền khóc dở chết dở chạy lại van xin:
- Ta xin ngài\, ta cầu xin thiếu hiệp! Đừng giết ông nhà ta! Chúng ta đã biết sai rồi! Người cũng đã giết\, ta cầu xin thiều hiệp\, hãy làm ơn tha cho ông ấy\, huhuhu...
Thấy thế, mặc dù chàng không muốn tha cho hắn nhưng nghĩ lại, thấy tốt nhất chuyện này đến đây là kết thúc, vì Dung Nhi muội ấy, cũng đã giết quá nhiều người của bọn họ.
Đông Cung từ từ buông tay ra, rồi thả kiếm của ông ta xuống đất.
Sau đó chàng quay người lại, không nói tí nào, mang theo Tử Thanh kiếm bước về phía Dung Ly.
Phu nhân thấy thế vội vàng đa tạ rồi chạy lại ôm ông ta khóc nức nở.
Nhưng chuyện đâu kết thúc nhanh như vậy, với tình cách ngang bướng của ông ta, Lương Đình Ngan đã đẩy phu nhân ra, nạt bà ta là kẻ vô dụng, rồi nhanh chóng cầm lại thanh kiếm lên.
Lợi dụng lúc Đông Cung đang quay lưng bước đi mà nhắm thẳng về phía trước: "NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!"
Vài phút sau người ta nghe "phụp" một tiếng, ai cũng nghĩ là Đông Cung đã bị Lương Đình Ngan đâm trúng, nhưng nào ngờ người ngã xuống không phải Đông Cung mà chính là tên già đê tiện.
Vì kiếm chưa tra vào bao, nên Đông Cung đã chổng ngược mũi kiếm lên rồi đưa thẳng ra phía sau, chàng không hề quay lại nhìn một lần mà chỉ dùng âm thanh cảm nhận.
Thanh kiếm của lão già ấy vừa chạm đến y phục của Đông Cung, thì cũng là lúc Tử Thanh đã đâm xuyên qua bụng của hắn tự bao giờ.
Rút Tử Thanh ra, hắn ngã quỵ xuống đất, phu nhân thấy chồng mình đã bị thương, bèn nhanh chóng chạy lại ôm ông ấy khóc thảm thiết.
Bà ta gào lên: "Người đâu! Còn đứng đấy làm gì? Mau cứu lão gia mau!"
Nhưng đã không kịp nữa rồi vì lúc hắn ngã quỵ cũng là lúc hơi thở cuối cùng được trút ra, kết thúc một cuộc đời giàu sang nhưng lạm quyền cưỡng chế người khác.
Vẫn coi như là một ân huệ cho hắn vì đã được đoàn tụ cùng với con trai mình dưới hoàng tuyền.
Còn về phía phu nhân, sau đêm ấy hình như bà ta đã phát điên, cứ như người thất thần, không còn nhận biết được gì nữa cả, suốt ngày chỉ cười ngây ngô ngốc nghếch, cũng tội nghiệp thật, nhưng bà ta phải trả giá cho những tội nghiệp mình và phu quân gây ra.
Còn về phía Đông Cung, lúc này chàng đi về chỗ Dung Ly đang nằm bất tỉnh dưới đất, nhẹ nhàng bế cơ thể mềm nhũn của nàng lên rồi đi ra khỏi nơi ấy.
Chàng không thèm ngoảnh mặt quay lại nhìn lấy dù chỉ một lần, bỏ lại sau lưng cảnh tượng đẫm máu tàn khốc, cộng thêm tiếng người than khóc làm khuấy động cả một góc trời đêm tĩnh mịch.
Chàng đã quá quen thuộc với cảnh chém chém giết giết, nhưng lần này, quả thật là vì người con gái ấy mà ra tay...
…
Về đến phòng, Đông Cung nhẹ nhàng đặt Dung Ly xuống chiếc giường, cố gắng không làm động đến vết thương bên tay trái của nàng.
Phần tay áo của Dung Ly giờ đây đã tơi tả, nhuốm máu đỏ tươi, chàng nhanh chóng cắt phần tay áo ra, cũng may là vải không dính vào chỗ da thịt, chứ nếu không thì nguy cơ bị nhiễm trùng vết thương rất cao.
Vô tình chàng phát hiện ra phía vai trái nàng có một hình xăm phượng hoàng đỏ.
Nhưng giờ đây tình huống cấp bách nên Đông Cung không mấy để ý đến, chàng nghĩ rằng đợi khi Dung Nhi tỉnh dậy sẽ hỏi thực hư ra sao, như vậy sẽ tốt hơn.
Đông Cung chuẩn bị một thau nước ấm, sau đó dùng chiếc khăn từ từ lau sạch vết thương trên vai, đắp thuốc rồi băn bó cẩn thận.
Sau khi đảm bảo được vết thương đã không còn rỉ máu ra nữa và đã an toàn, chàng mới dùng một chiếc khăn khác lau đi những vết bẩn trên mặt, nhửng vệt máu khô trên tay.
Cầm đến đôi bàn tay mềm mại của nàng, ai mà có thể nghĩ được đây lại là một yêu nữ đằng đằng sát khí khi nảy chứ?
Chỉ lau gương mặt và tay của nàng thôi, còn những phần khác thì Đông Cung không hề chạm đến.
Còn y phục thì cứ đợi nàng ấy tỉnh dậy rồi sẽ tự xử lý sau.
Xong xuôi, chàng lấy chiếc chăn nhẹ đắp lên người Dung Nhi, sợ nàng sẽ lạnh.
Chợt nhớ lại hình xăm trên vai khi nảy, chàng liên tưởng đến một quyển sách đã đọc được lúc nhỏ.
Trong sách ghi rằng sau khi Triệu vương đánh thắng nữ ma vương, thì cô ta bảo rằng sau này sẽ quay lại phục hận.
Sách còn chép: "Truyền nhân của nữ ma vương sẽ là phượng hoàng rực lửa trong truyền thuyết".
Nhưng làm sao có thể, vì Dung Nhi lại là cửu vĩ bạch hồ, suy đi ngẫm lại, mặc dù liên kết các chuỗi sự kiện lại, nàng rất giống với những gì sách miêu tả về truyền nhân của ma vương, nhưng thân thế của nàng hoàn toàn khác.
Có tí đau đầu, Đông Cung liền lấy tay xoa nhẹ vào huyệt Thái Dương của mình và thầm nghĩ: "Rốt cuộc muội còn bao nhiêu bí mật nữa đây?"
__________Sáng hôm sau__________
Đôi mắt nhỏ của Dung Ly cuối cùng cũng nhấp nháy nhè nhẹ rồi mở ra.
Cảnh vật xung quanh nàng nhìn từ đôi mắt ấy khá chói, nhưng vài phút sau đã nhìn rõ.
Dung Ly thử cử động cơ thể, cả người tê nhứt, nhưng lạ thật, phần vai bên trái lại khá nhói đau.
Khó khăn lắm nàng mới dịch chuyển đầu của mình quay về hướng vai để xem, mới chợt nhận ra mình đã bị thương.
Đầu của nàng lúc này đau như búa bổ, không hiểu là tối qua đã xảy ra chuyện gì, càng cố gắng nhớ, thì đầu lại càng đau hơn.
Nằm trên giường một hồi, Dung Ly mới quyết định sẽ ngồi dậy, nàng dùng tay phải chống cả người lên.
Nhưng lần đầu đã thất bại, không hiểu sao xương tay mình lại yếu thế này.
Cả thân người ngã quỵ xuống về phía bên phải, vì đau nên nàng buộc miệng thốt lên một tiếng "Ui da!"
Đông Cung nghe động liền choàng tỉnh, chàng lúc này mới đi về phía Dung Ly.
Tuy nhìn gương mặt không thể nói lên được điều gì, nhưng qua giọng nói có thể cho thấy chàng đang rất lo lắng cho Dung Ly:
- Muội tỉnh rồi sao? Đang làm gì thế? Không khỏe à?
Dung Ly cố mỉm cười chứng tỏ rằng mình vẫn không sao:
- Muội không sao.
Chỉ là có hơi khó ngồi dậy.
Nhưng mà...!tối qua đã xảy ra chuyện gì sao? Sao muội không nhớ gì cả? Sao muội lại bị thương như vậy?
Đông Cung có vẻ khá ngạc nhiên, chẳng lẽ những gì đêm qua không hề tồn tại trong ký ức của nàng ấy ư?
- Muội thật sự không nhớ gì sao? Một chút cũng không?
- Muội...!muội cảm thấy đau đầu quá...!- Dung Ly cố gắng nhớ lại\, nhưng đầu lại đau nữa.
Nàng lấy tay chạm nhẹ vào trán.
Cố gắng ngồi thẳng dậy.
Tuy đã chống tay lên được nhưng phải ngồi tựa vào vách tường mới vững được.
- Không cần phải cố gắng nhớ gì cả\, ta sẽ kể toàn bộ cho muội nghe.
Nói xông Đông Cung liền đi đến ngồi cạnh giường, kể hết những chuyện đã xảy ra đêm qua cho nàng ấy nghe.
Sắc mặt của Dung Ly chuyển từ mơ hồ sang ngạc nhiên rồi đăm chiêu suy nghĩ, nàng không biết liệu đêm qua có phải chính là tâm ma đã điều khiển được tâm trí mình hay không, nhưng vì sao tâm ma lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ có kẻ đứng sau chuyện này?
Sau khi đã kể xong đầu đuôi câu chuyện, đột nhiên lúc này sắc mặt của Đông Cung khá nghiêm túc, quay sang nhìn Dung Ly và hỏi:
- Muội có bao giờ từng nghĩ rằng sẽ muốn lấy mạng ta không?
Nhận được câu hỏi khá bất ngờ này, Dung Ly có vẻ lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.
Trong lòng nàng hơi có chút bối rối, nàng không hiểu vì sao Đông Cung lại hỏi như vậy, rõ ràng là câu hỏi này...!không có câu trả lời vẹn toàn.
Do mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nàng không để ý rằng lúc này một tay của Đông Cung đang để gần phía đôi ủng của mình.
Ẩn dưới đôi ủng là một cán dao, đây chính là phi đao mà chàng thường dùng để phòng thân.
Không hiểu vì sao lúc này chàng lại quyết định làm như vậy, chàng muốn giết Dung Ly, vì chàng không muốn sau này cả thiên hạ loài người sẽ phải chịu thống khổ.
"Ta xin lỗi muội, nhưng nếu những gì trong truyền thuyết là thật, thì...!hậu quả sẽ khó lường." Trong đầu chàng lúc này chỉ còn lại dòng suy nghĩ dứt khoát ấy, chỉ cần nghe xong câu trả lời, chàng sẵn sàng lấy mạng Dung Nhi.
~ Hết tập 48 ~.