Dung Ly bước xuống xe, cùng Đông Cung đi váo quán nước.
Tuy y phục của nàng mang
một màu trắng đơn giản thuần khiết, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng của nàng.
Cả hai cùng
ngồi xuống, lúc này tiểu nhị bước đến ân cần hỏi:
- Chào hai vị khách quan, các vị cần gì ạ? Trong quán chúng tôi hiện chỉ có vài món đơn
giản như màn thầu hay rau xào với thịt mà thôi, mong hai vị thông cảm.
Đông Cung nhìn về phía Dung Ly rồi cất giọng hỏi:
- Cô muốn dùng gì thì cứ gọi.
Ăn hay không thì cũng tùy cô.
- Um...!tiểu nhị à,cho ta một đĩa rau xào không thôi được không? Ta không ăn thịt được.
- Dạ vâng.
Còn ngài đây muốn dùng gì ạ?
- Cho ta vài cái màn thầu với một tí trà là được rồi.
- Khách quan đợi tí, sẽ có ngay thôi ạ.
- Tiểu nhị vui vẻ đi vào trong.
Lúc này Đông Cung nhếch mép cười, nói với Dung Ly:
- Chẳng phải yêu quái các người thường dùng máu của người khác để tu luyện sao? Cớ sao
cô lại nói là mình không ăn thịt được?
Dung Ly có vẻ hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng:
- Đâu phải yêu quái nào cũng sát sinh đâu.
Sau khi nữ ma vương bị Triệu vương loài người
các ngươi tiêu diệt, yêu ma chia năm xẻ bảy, tứ tán khắp nơi.
Nhưng điển hình có hai loại chính,
một là dùng máu của vật sống để gia tăng công pháp, chuyên luyện những cấm thuật, còn hai là
không sát sinh nên tuy pháp thuật kém hơn nhưng máu và linh lực của bọn ta rất trong sạch.
Do
đó bọn người ở loại đầu tiên thường hay giết bọn ta để dùng nó làm nguồn năng lượng thiết yếu
cho bọn chúng luyện cấm thuật, vì vậy số lượng của bọn ta ngày càng giảm, bây giờ còn lại chẳng
bao nhiêu.
- Thi ra là vậy sao...
Dung Ly liền tiếp lời:
- Chứ còn sao nữa, ngươi đừng có đánh đồng người khác như vậy chứ.
Đúng là loài người
các ngươi không biết phân biệt đâu là phải trái, đúng sai.
- Ah, cô có vẻ mạnh miệng nhỉ, đừng quên những gì ta đã nói lúc nảy với cô.
Chợt nhớ lại chuyện Đông Cung hứa sẽ trả lại Thanh Xà nếu Dung Ly có biểu hiện tốt,
Dung Ly tức giận nhưng không thể nói được gì:
- Ngươi...
Lúc này tiểu nhị từ bên trong chạy ra, mang theo các món ăn mà hai người yêu cầu, vẻ mặt
niềm nở:
- Đồ ăn tới rồi đây! Chúc khách quan ngọn miệng!
Khi này Đông Cung chợt nhìn thấy bàn tay của tiểu nhị.
Bàn tay của hắn có vẻ chay sần,
lại thô.
Chàng thầm nghĩ rằng tên tiểu nhị này không phải là người bình thường, chỉ có những
người đã từng luyện võ, cầm qua kiếm thì bàn tay mới như thế này.
Dung Ly ngồi đối diện đã cầm đũa lên định gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhưng nàng chợt
nhận ra trong món ăn có điều gì bất thường, liền lên tiếng:
- Khoan đã, trong thức ăn có độc!
Các binh sĩ trong quán chợt dừng ăn, cả bầu khí trong quán trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Tiểu nhị lúc này chợt phì cười lên tiếng:
- Cô nương à, tại hạ nghĩ cô đã nhầm lẫn gì đó rồi.
Trong đồ ăn làm sao mà có độc được!
Dung Ly liền đứng dậy, nói to:
- Ta không có nhầm, rõ ràng trong món ăn này có độc từ cây Liễu Ma trong ma giáo.
Làm
sao mà ta không biết được!
Lúc này mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử.
Đột nhiên hắn rút
ra một con dao ngắn hai đầu định tiến thẳng đến đâm Dung Ly, đồng thời lưỡi dao còn lại chém
vào Đông Cung.
Nhưng làm sao hắn lại có thể nhanh bằng Đông Cung được chứ? Chỉ trong nháy
mắt, Tử Thanh kiếm rút ra, ánh sáng lóe lên.
Người xung quanh chưa kịp nhìn thấy gì cả thì tên
tiểu nhị đã đổ gục xuống đất.
Binh sĩ lúc này rất đỗi bàng hoàng, đột nhiên từ trong đám binh lính, có vài người phát
chứng kỳ lạ sùi bọt mép mà chết.
Rõ ràng là trong thức ăn có độc, người trong quán chắc hẳn muốn
hành thích người của Hoàng Nguyệt thành.
Từ trong quán đột nhiên hàng loại kiếm khách vận y phục đen, che mặt, đồng loạt xông ra
tấn công thẳng vào đám binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng tấn
công.
.