Được một ngày đẹp trời, Lâm Tiết Kha vui vẻ tỉnh dậy từ sáng sớm. Vệ sinh cá nhân thật nhanh chóng, cô chạy xuống nhà muốn tìm ba mình nhõng nhẽo thì lại bắt gặp Dương Tuân Phong đang ngồi đó với dáng vẻ uy nghiêm đọc sách. Tiết Kha trở nên chậm chạp hơn bước xuống nhà trong ánh mắt dò xét anh.
- Tuân Phong, sao anh lại ở đây?
- Là anh đưa ba Diệp qua đây.
- Vậy bác Diệp và ba em đâu rồi?
Dương Tuân Phong lúc này mới đóng sách lại, anh ngước mắt lên nhướn vai với cô.
- Ban sáng, ba anh muốn anh chở ông ấy qua đây chơi cùng ba em. Anh vừa bước vào nhà còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ông ấy đã nắm tay ba em ra ngoài xe rồi chạy mất hút.
Advertisement
Nghe anh kể thôi mà cô cũng phải bật cười, hai lão già lúc nào cũng bày mưu, tính kế để cô và anh được ở bên nhau. Dương Tuân Phong nhìn cô cười đến híp mắt thì cũng hạnh phúc nở một nụ cười ngọt, anh đứng dậy tiến lại phía cô, búng yêu một cái lên trán rồi thầm thì mấy lời trêu ghẹo.
- Hôm nay, không còn ngần ngại để anh thấy mặt mộc nữa sao?
- Hừ, chẳng phải chính anh nói, em dù thế nào cũng xinh đẹp sao?
- Chính xác rồi, em lúc nào cũng xinh đẹp.
Advertisement
Dương Tuân Phong ôm lấy cô gái nhỏ trong bộ dáng chiếc đầm ngủ rộng thùng thình lại càng thêm đáng yêu. Cúi xuống dự hôn vào môi cô thì tiếng động lạ bên ngoài vang lên khiến cả hai mau chóng tách nhau ra. Người làm bước ngang qua cúi đầu chào bọn họ rồi cũng tranh thủ ai làm việc nấy. Lâm Tiết Kha nhìn bộ mặt ủy khuất của anh thì chỉ còn biết cười.
- Xem anh kìa, mới như vậy đã cọc cằn rồi.
- Anh không cọc cằn, là đang thấy hụt hẫng thôi.
Lâm Tiết Kha bật cười, cô lén lút nhìn quanh một chút rồi vội vã hôn chụt lên môi anh. Tuân Phong hạnh phúc đến ngây người, chỉ còn biết cười đến không thấy ánh mặt trời.
- Tiết Kha, em đúng là thuốc phiện của anh.
- Anh chỉ giỏi dẻo miệng… nhưng mà hôm nay, anh người yêu của em có ý định đưa em đi đâu chơi chưa?
Dương Tuân Phong lắc nhẹ đầu, anh không giỏi trong chuyện hẹn hò nên làm sao mà có kế hoạch sẵn được. Sự thành thật này cũng quá đáng yêu rồi.
- Vậy hôm nay, anh làm thư ký cho em đi.
- Thư ký?
- Phải rồi, em muốn đẩy nhanh việc mở công ty riêng, muốn bản thân nhanh chóng phát triển để ba có thể yên tâm.
Dương Tuân Phong đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ mạnh mẽ của mình. Cả hai nhanh chóng ăn uống rồi cùng nhau tới công trường xây dựng công ty. Tiết Kha đưa bảng kế hoạch cho anh, Tuân Phong xem kỹ đến mức không thiếu xót một chữ.
- Tiết Kha, em không nên đưa dự án nhanh như vậy đâu. Công ty còn chưa xây dựng xong, sao có thể quảng bá sản phẩm.
- Em là muốn quảng bá trước, sau khi công ty thành lập xong liền có thể ra mắt ngay.
- Đúng là rất rút ngắn thời gian, nhưng em có nghĩ là em sẽ khiến dư luận xôn xao về chính công ty của em không?
- Tại sao cơ?
- Em nói thử xem, em quảng bá bộ sưu tập thời trang đầu tiên của em với tư cách là gì đây?
- Là chính em.
Dương Tuân Phong đóng lại hết tất cả tài liệu cô đưa cho mình. Anh nhíu nhẹ mày nhìn cô, ánh mắt ấy rất phức tạp và nghiêm túc.
- Em hiện tại chưa xây dựng được công ty, em quảng bá với tư cách là chính em thì chỉ có một mình em biết. Còn dư luận, họ sẽ chỉ vào em và nói em đang dựa vào thế lực của Lâm thị thôi.
- Gì chứ, ai dám nói như vậy?
- Lâm Tiết Kha, em nghĩ ai cũng đơn thuần như em sao? Giới kinh doanh này chính là kiểu đì người khác xuống để kiếm lợi nhuận cho cá nhân.
- Em không quan tâm, mọi thứ em làm, em tự biết.
Dương Tuân Phong hít sâu một hơi, anh muốn bảo vệ cô nhưng cô lại quá lì lợm. Lấy điện thoại gọi cho ông Lâm, Tuân Phong chào thưa một chút liền vào vấn đề chính.
- Bác Lâm, con muốn chính con là người đưa ra toàn bộ quyết định cho việc xây dựng công ty thời trang riêng của Tiết Kha, thật mong bác có thể xem xét.
“Được, được, ta không có thời gian quán xuyến, có con quyết định thì ta tin tưởng hết giao cho con.”
- Con cảm ơn bác.
Tắt máy, anh không quan tâm đến thái độ của cô, trực tiếp ném bỏ bản kế hoạch ban đầu vào thùng rác. Tiết Kha tức đến điếng người, quay sang trách mắng anh.
- Anh điên rồi sao? Đó là công sức của em mà.
- Cho dù là gì, thì anh bây giờ mới là người có quyền quyết định. Công ty này trực thuộc Lâm thị, chính Lâm thị đã bàn giao cho anh thì em buộc phải nghe lời của anh!
- Anh… không giấy tờ, anh nói thế nào là ủy quyền hả?
Dương Tuân Phong rõ ràng rất lưu manh, đã ghi âm toàn bộ cuộc gọi với lão Lâm. Việc ủy quyền đúng là chỉ cần bây giờ anh chạy tới Lâm thị và ký kết thì coi như đã thỏa thuận xong. Tiết Kha không cam lòng.
- Em muốn đẩy nhanh tiến trình.
- Hoàn thành xong công ty đã rồi hẵng tính những chuyện khác. Em càng ôm việc thì càng làm ẩu thôi, không tác dụng gì cả.
- Mặc kệ anh, em có hướng đi của riêng em.
- Lâm Tiết Kha, anh nói một là một, hai là hai!
Anh gắt lên rồi còn cô thì chỉ còn biết uất ức đứng đó. Đau lòng đến mức nước mắt đã rơi xuống.
- Anh không lắng nghe ý kiến của em, anh có thương em không vậy?
- Chuyện công việc không liên quan đến tình cảm.
- Đồ đáng ghét, em ghét anh.
Nói rồi Tiết Kha bỏ đi, cô uất ức khóc rất nhiều. Tại sao trong tất cả mọi chuyện, Tuân Phong chưa bao giờ lắng nghe cô. Anh luôn áp đặt suy nghĩ của anh rồi bắt cô phải làm theo. Tại sao anh chưa từng nuông chiều và làm theo ý cô một lần.