Lâm Tiết Kha sau khi làm xong liền trở về Lâm gia ngủ một mạch tới sáng. Cô uể oải khi biết bản thân lại phải cày cấy công việc. Tiết Kha trước nay vốn không hứng thú với việc kinh doanh, cô chỉ muốn bản thân tự do, trở thành một nhà thiết kế thời trang được cả thế giới công nhận. Nhưng biết làm sao đây, số phận của cô là con gái của Lâm Trường Vỹ, là tiểu thư của Lâm gia, những trọng trách này nếu cô không làm thì ai sẽ làm đây?
Bước xuống nhà, Lâm Tiết Kha khẽ cười khi ông Lâm đang ngồi chăm chú đọc báo kinh tế buổi sáng sớm. Bước lại ngồi cạnh ba mình, Tiết Kha rót một ly trà nóng đưa ba và một ly cho chính mình.
- Ba của con suốt ngày chỉ biết mỗi công việc thôi.
- Nhóc con lại nói bậy rồi, trong mắt của ba, con mới là thứ quan trọng nhất.
- Ba này, con thấy ba vẫn còn trẻ, hay là… ba đi thêm bước nữa đi, con thấy như vậy sẽ…
- Tiết Kha, ba biết là con muốn tốt cho ba, muốn ba có bạn mỗi ngày cùng tâm sự, trò chuyện. Nhưng mà con không hiểu đâu, tình yêu nó kỳ lạ lắm, khi mình yêu ai đó quá nhiều, mình chỉ muốn trái tim của mình cả đời này là của riêng người đó. Sau này, khi con gặp được người con yêu, con sẽ thấu những gì mà ba nói. Trái tim này của ba, ở kiếp này nó đã theo mẹ của con mãi mãi rồi. Chỉ mong rằng đó là khoản nợ mà mẹ con phải luôn nhớ, để kiếp sau còn có thể gặp lại và trả tình yêu cho ba.
Advertisement
Nghe từng lời ba nói mà cô chỉ muốn rưng rưng nước mắt, ba cô chắc chắn đã yêu mẹ cô rất nhiều. Có phải nếu mẹ còn sống thì ba sẽ vui vẻ và hay cười hơn hay không? Ba cô suốt ngày chỉ có công việc, cốt là cũng để không có thời gian nhớ tới mẹ.
Nhiều lúc cô tự nghĩ, sự hiện diện của cô trên cõi đời này, chính là sự đau khổ của Lâm gia. Mẹ cô thì phải chịu đau đớn, chịu hi sinh để cô có được mạng sống, ba cô vì có cô mà mất đi người vợ thân yêu của mình, để phải sống cảnh đời cô đơn. Nghĩ xem, cô có gì xứng đáng với tình yêu của ba và với danh phận tiểu thư Lâm gia đây?
Như biết con gái mình đang nghĩ gì, Lâm Trường Vỹ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái. Trên môi ông hiện lên một nụ cười hiền đầy tình yêu thương và che chở.
- Lâm Tiết Kha, con đừng nghĩ con là không xứng đáng. Con chính là báu vật duy nhất của ba mẹ, là minh chứng cho tình yêu của ba mẹ. Sự xuất hiện của con chính là sự hạnh phúc của ba mẹ.
Advertisement
- Ba à…
- Ba cả đời cũng chỉ mong con sống hạnh phúc. Ba tin là cho dù ba có già yếu, ba cũng không cô đơn. Ba tin con gái của ba mãi mãi ở bên cạnh ba, chăm sóc cho ba lúc ba cần.
Lâm Tiết Kha bật khóc nhào vào lòng ông Lâm mà khóc. Đương nhiên là cô sẽ mãi ở bên cạnh ba cô rồi, cô phải chăm sóc và yêu thương ba của mình thay cho cả phần của mẹ. Tình yêu của ba mẹ khiến cô thêm hãnh diện và cô mong muốn rằng, sau này mình và Dương Tuân Phong cũng ngọt ngào như vậy.
Sau bữa sáng, Lâm Tiết Kha cũng tới công ty bắt đầu điều hành công việc đang dang dở. Dù muốn hay không thì cô cũng cần hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Chuông điện thoại bàn vang lên, Tiết Kha bắt máy với giọng điệu chỉnh chu và nghiêm túc.
- Tôi nghe.
“Dạ thưa giám đốc, có phía đại diện bên Diệp thị tới muốn trao đổi thêm xông việc với giám đốc ạ.”
- Diệp thị sao? Cho người ấy lên phòng của tôi!
“Dạ vâng.”
Tắt máy bộ phận tiếp tân, Lâm Tiết Kha hơi khó hiểu vì không biết ai tìm gặp mình. Công việc ở bên Diệp thị vẫn đang rất ổn định theo kế hoạch, sao lại cần phải trao đổi? Chẳng phải cứ thi công tiếp tục theo tiến trình thôi sao? Thở dài, cô mở ra tệp tin tài liệu kinh doanh với Diệp thị, cảm thấy không có gì chỉnh sửa lại càng khó hiểu hơn. Tiếng gõ của vang lên, Lâm Tiết Kha hơi hạ giọng.
- Mời vào.
- Hello!
Giọng nam nhân trầm ấp vang lên sau tiếng mở cửa, Tiết Kha ngước mắt lên khẽ cười khi thấy Dương Tuân Phong. Đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, cô tiến lại sofa tiếp khách ngồi xuống cùng anh. Hơi liếc xéo anh, Tiết Kha bỏ đi tông giọng nghiêm túc mà trở nên thoải mái hơn.
- Anh muốn uống gì không?
- Ừm… cà phê là được rồi.
- Uống cà phê nhiều không tốt, hay là uống sữa ấm nhé.
- Ngay từ đầu đã quyết định, sao còn hỏi?
Lâm Tiết Kha gọi cho thư ký làm cho mình hai ly sữa ấm, mặc kệ anh còn đang lạnh giọng trách móc cô lắm trò. Tiết Kha quay lại nhìn anh, thoải mái ngáp một cái rồi mới nhìn sang anh bắt đầu dò hỏi.
- Bộ công việc có chuyện gì sao? Bỗng dưng lại cần phải bàn bạc. Việc ở công trường, chẳng phải chiều nay mới làm?
- Không, công việc đang rất tốt, chỉ là muốn rủ cô cùng đi ăn trưa nay thôi.
- Bây giờ chỉ mới gần 10 giờ thôi. Ăn uống gì tầm này chứ.
- Rủ trước thôi mà, thế giờ có chịu đi hay không đây?
- Thì tất nhiên là đi rồi, mặt cọc cằn như vậy làm gì chứ, xấu trai chết đi được.
Dương Tuân Phong nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô mà có chút buồn cười. Càng ở bên cạnh lại càng muốn làm bạn với cô, đôi khi có chút tiểu thư quá đáng nhưng mà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hay hờn dỗi. Lâm Tiết Kha nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng nhìn anh một cách thích thú.
- Mình đi ăn bún bò đi, có một quán lề đường gần đây, siêu ngon.
- Quán lề đường sao?
Khuôn mặt lo lắng về độ an toàn vệ sinh thực phẩm của anh hiện lên khiến Lâm Tiết Kha không hài lòng. Cô đánh lên vai anh một cái liếc nhẹ anh trách móc.
- Đừng có học cái thói cuồng sạch sẽ của Diệp Mộ Khanh được không? Tuy là quán lề đường nhưng mà cũng rất sạch sẽ và an toàn nha.
- Vốn dĩ cũng không có ý chê bai, cô chọn thì mình đi thôi.
- Ok thôi, chốt!
Dương Tuân Phong hôm nay có thể rảnh rỗi như vậy là do thuyền trưởng Diệp Mộ Khanh ưu ái cho nghỉ phép một buổi sáng. Có vẻ như Mộ Khanh rất muốn dựng vợ cho cậu bạn thân này rồi đây. Cũng đoán được, Tuân Phong sẽ tìm đến Tiết Kha thì đúng là anh cũng rất chuẩn nha.
Tranh thủ giải quyết công việc để được đi ăn với crush, Lâm Tiết Kha quả thật là đã mê mệt Dương Tuân Phong đến không lối thoát rồi. Có vẻ như cần phải đánh nhanh, rút gọn, mau chóng nói ra lòng mình cho nhẹ nhõm thôi. Ôm tương tư càng lâu thì càng đau lòng, sợ đến khi nói ra rồi thì chẳng còn cơ hội nữa.
Rời khỏi Lâm thị, Tiết Kha không cho anh đi xe mà bắt anh phải đi bộ cùng mình. Việc tới quán lề đường mà đi ô tô thì nó quá ô dề rồi, Lâm Tiết Kha cô không chấp nhận việc như vậy. Người đòi đi bộ là cô, và người đang than ngắn thở dài cũng là cô. Vừa đi vừa la hét với Tuân Phong, cô ỉu xìu đánh vào lưng anh.
- Tuân Phong à, mỏi chân quá, đau đầu gối quá.
- Sao mà cứ như vậy nhỉ? Là do ai đây?
- Nhưng mà đi xe tới đó kì lắm… Tuân Phong…
- Vậy bây giờ cô muốn thế nào đây?
- Anh cõng tôi đi!
Tuân Phong lơ đi lời cô nói, anh bước thẳng về phía trước, không một chút lưu luyến mà quay đầu lại. Lâm Tiết Kha tự mắng bản thân mình, sao có thể mơ mộng cái tên mặt lạnh đó sẽ cõng cô chứ. Dương Tuân Phong không những không cõng cô mà còn lên giọng thúc giục sự chậm chạp của cô ở phía sau.
- Nhanh chân lên đi, cô quá chậm chạp, sắp đói chết tôi rồi.
- Dương Tuân Phong là cái đồ đáng ghét!