Lưới Tình - ChangNocMi

Chương 13




Mộ Khanh đúng là vô tình, chẳng có chút nào lưu luyến nào dành cho cô. Bước lên phòng, Lam Tuệ Di ngồi trên giường, bắt đầu chơi vài ván game offline, lướt trang thông tin điện tử và mua sắm online. Cô muốn giết bớt đi thời gian nhàm chán của mình, bằng cách nào đó, chỉ cần cô không phải suy nghĩ về chính mình là được.

Diệp Mộ Khanh từ phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng được anh dùng khăn bông lau khô đi, vậy nhưng vẫn chẳng tránh được những giọt nước nhỏ rơi rớt xuống qua từng cọng tóc, hình ảnh này hệt như một nam thần ngôn tình vậy. Nhưng mà anh không có ngôn tình, anh lạnh nhạt và vô cảm. Mặc kệ cô làm gì, anh chỉ tiến lại sofa mở điện thoại và làm những việc cá nhân riêng tư của mình. Lam Tuệ Di cũng không biết nên nói gì, cả hai có phải là vợ chồng không nhỉ? Tại sao giữa cả hai lại luôn có những việc làm cá nhân khi ở cạnh nhau như vậy.

Tối hôm đó, Lam Tuệ Di ngồi trên giường, cô không làm gì hết, chỉ ngồi bó gối đưa tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ về cuộc đời của mình. Trong ánh mắt ấy hiện rõ lên sự đáng thương và cô độc. Cuộc đời của cô khác xa với Diệp Mộ Khanh, cô không có ba mẹ, không có tiền tài cũng không có địa vị. Ba mẹ cô đã bị gi3t chết từ khi cô còn nhỏ, đứa trẻ 5 tuổi năm ấy đã khóc đến nghẹn lòng khi phải chứng kiến cái chết thảm thương của ba mẹ.

Tưởng chừng như cuộc sống của cô hoàn toàn kết thúc, cô sẽ mãi cô độc trên thế gian này nhưng rồi lại xuất hiện một người đàn ông, ông ấy giúp cô có được một cuộc sống mới, nuôi nấng và dạy dỗ cô rất nhiều. Có được cô của ngày hôm nay, chắc chắn phải cảm ơn người đàn ông ấy rất nhiều.

- Tuệ Di, cuộc đời mày là những khoản nợ…

Advertisement

Lúc này, Diệp Mộ Khanh bước vào phòng, nhìn cô thẩn thờ trên giường. Anh không nói gì chỉ cởi chiếc áo thun rộng của mình ném xuống sàn nhà, trực tiếp bước lại đè cô xuống giường mà hôn lên đôi môi đỏ mọng. Tuệ Di lúc đầu có chút bất ngờ nhưng rồi cũng im lặng để anh quấy phá môi lưỡi.

- Cô đang suy nghĩ tới ai sao?

- Không, em chỉ là đang cảm ơn số mệnh của mình thôi. Hóa ra, ông trời chưa bao giờ để em phải cô đơn.

Diệp Mộ Khanh đang mê đắm vùi mặt vào cổ cô hít những mùi hương dịu ngọt cũng phải khựng lại. Ngước lên nhìn cô, anh nhếch nhẹ môi cắn mạnh xuống cổ khiến cô hét lớn lên.

Advertisement

- Aaa… anh bị điên sao Diệp Mộ Khanh.

- Cả cuộc đời này, cô lúc nào cũng cô đơn.

Nói rồi anh chấn lột cơ thể của cô trên giường, cô không phản ứng, không la hét, chỉ im lặng nằm mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô quá mệt mỏi rồi, cuộc hôn nhân này chưa có ngày nào cô cảm thấy hạnh phúc và thoải mái. Gồng gánh đi, bởi đây là trách nhiệm mà cô cần phải làm.

Sáng hôm sau, khi cả hai còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì chuông điện thoại của Diệp Mộ Khanh vang lên. Bọn họ cựa quậy trong sự khó chịu, nhíu mày dần mở mắt. Nhìn danh bạ “Baba” trên màn hình, Diệp Mộ Khanh hít một hơi sâu.

- Ba gọi con.

“Hôm nay, con cùng vợ tới trại mồ côi Hòa Bình, đại diện công ty tài trợ cơ sở vật chất giúp ba.”

- Vậy ai sẽ điều hành công ty trong ngày hôm nay? Ba và mẹ có thể tới đó mà.

“Chuyện ở công ty cứ để ba lo, con vừa nhận chức, cần xây dựng những hình ảnh tốt đẹp. Hơn nữa, trại mồ côi này đang rất cần những nhà tài trợ như chúng ta. Chia sẻ với những người khó khăn là một điều hạnh phúc.”

- Con biết rồi, một lát nữa con sẽ cùng vợ tới đó.

“Như vậy rất tốt, ba tắt máy đây.”

Tuệ Di nghe anh nói sẽ cùng mình đi đâu liền ngồi bật dậy. Cơ thể không một manh vải che thân nên cô cũng cẩn thận dùng chăn che chắn kỹ càng.

- Chúng ta sẽ đi đâu sao?

- Ừm, tới trại mồ côi Hòa Bình để tài trợ cơ sở vật chất.

Tuệ di nghe đến trại mồ côi liền hào hứng hơn hẳn. Cô không muốn đi cùng anh nhưng lại muốn tới những nơi như vậy. Cô muốn được chia sẻ với những số phận cùng cảnh ngộ với mình. Chắc hẳn những đứa trẻ ở nơi đó đang rất cần những tấm lòng hảo tâm.

Bọn họ nhanh chóng tắm rửa, xuống nhà. Lam Tuệ Di hôm nay rất khác, cô ăn uống rất nhanh, không chậm chạp lề mề như mọi hôm. Ăn xong, chính cô còn là người chủ động lôi anh xuống gara. Nhìn cô như vậy, Diệp Mộ Khanh không khỏi khó hiểu.

- Cô hôm nay bị làm sao vậy?

- Em không sao, anh có thể dừng lại trước trung tâm thương mại không?

- Làm gì?

- Em muốn mua thật nhiều quà cho tụi nhỏ.

Diệp Mộ Khanh không nói đồng ý hay không, anh chỉ im lặng lái xe về phía trước. Nhưng rồi chiếc xe cũng dừng lại ở trung tâm thương mại, Lam Tuệ Di thấy như vậy thì rất vui vẻ, cô chạy vào bên trong, mua không biết bao nhiêu kẹo bánh nhưng lúc chất lên xe đã đầy ự một cốp.

Trại mồ côi Hòa Bình nghèo nàn, căn nhà cấp bốn sơ xài, vách tường chỗ mềm chỗ cứng, dường như có vài chỗ đã ẩm mốc đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể đổ vỡ. Nóc nhà rộp nát, không có mấy chỗ lành lặn. Nhưng những người ở đây vẫn kiên cường sống vui vẻ từng ngày mà không một chút phàn nàn hay buồn tủi.

Thấy được có khách tới chơi nhà, trong trại ai cũng vui vẻ tiếp đón. Lũ nhỏ được phát bánh kẹo thì vui mừng quấn chặt lấy chân của Lam Tuệ Di. Diệp Mộ Khanh đứng một góc nhìn ra ngoài, anh thấy được nụ cười hạnh phúc đó của Tuệ Di, có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi như vậy, trong nụ cười ấy chứa đựng rất nhiều điều ý nghĩa.

Vị sư cô đứng bên cạnh anh, đôi mắt hiền hậu lại vô cùng ấm áp. Đôi mắt ấy cũng đang hướng về Lam Tuệ Di, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng vang lên bên tai Mộ Khanh.

- Cô gái này hình như đã rất đau khổ.

Diệp Mộ Khanh không biết nên nói gì, chỉ biết gật đầu. Anh không muốn dứt ra khỏi tầm nhìn hướng về cô, anh muốn ngắm nụ cười ấy, một nụ cười đơn thuần của Lam Tuệ Di.

- Sư cô à, cô không hiểu Lam Tuệ Di đâu.

- Cho dù là có chuyện gì xảy ra giữa hai người thì tôi vẫn tin cô gái ấy là một người tốt.

- Thôi, không nói về cô ấy nữa. Tôi đến đây là muốn tài trợ cho trại mồ côi của mình. Mọi người ở đây vất vả nhiều rồi.

- Cậu nói gì cơ?

Ánh mắt vị sư cô đã rươm rướm nước mắt. Diệp Mộ Khanh đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng gầy đang run rẩy.

- Tôi nói tôi muốn tài trợ, sửa chữa lại nơi đây.

- Thật… thật sao…

- Ừm.

Anh gật đầu chắc chắn nở một nụ cười ấm áp với bà. Vị sư cô ấy nghẹn ngào, vui mừng đi thông báo với tất cả mọi người trong trại. Ai nấy đều vui mừng đến phát khóc, lũ nhỏ không hiểu chuyện nhưng cũng cười hớn hở chạy đi khắp nơi để thể hiện bản thân đang rất hạnh phúc. Tuệ Di như vậy lại đứng chôn chân một chỗ, ánh mắt đã long lanh vài giọt nước mắt. Diệp Mộ Khanh bước lại cạnh cô, không ngừng tò mò mà lên tiếng.

- Sao vậy?

- Không, chỉ là cuộc đời của tụi nhỏ giống với cuộc đời của tôi…

Ánh mắt anh như sâu hơn khi nghe câu nói nghẹn ngào này của cô. Trong tim bất giác lại xuất hiện cảm giác muốn che chở và yêu thương. Cô gái này… rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Lam Tuệ Di có phải như những gì mà anh suy nghĩ hay không?