Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 55: Phiên ngoại sử lộc: nếu một lần gặp gỡ trong đời




“Trung học J, tao tới rồi đây!” Sử Lộc 16 tuổi kéo theo hành lý giản dị của mình, đứng ở cổng trung học J xa hoa, thầm reo lên trong lòng.

Trung học J là trường quý tộc ở thành phố C, học sinh học trường này, đều phi phú tức quý (Sa: không giàu cũng là con nhà quyền quý): người là con cháu nhà quan to, người thì con nhà có công ty lớn cùng bọn nhà giàu mới nổi. Nhưng trung học J hàng năm đều tuyển nhận từ bên ngoài khoảng 100 học sinh có thành tích nổi trội xuất sắc, trao học bổng toàn phần, để bọn họ an tâm học tập.

Vì cái danh sách 100 này, không ít học sinh con nhà thường dân cùng phụ huynh chen nhau vỡ đầu nghĩ cách để con mình vào được trường này—— phàm là thi vào được trường này, tương đương với việc đã có một chân bước vào cửa các trường đại học danh tiếng. Mà Sử Lộc, năm nay là một trong 100 người may mắn đó!

Bất quá, khi nhìn các học sinh khác đều được cha mẹ dùng xe ô tô cao cấp đưa tới nhập học , trong lòng Sử Lộc vẫn là có chút khó chịu, điều kiện gia đình mình không tốt lắm, cha mẹ không cách nào cho mình điều kiện học tập tốt, cho nên hết thảy đều phải dựa vào bản thân mình tranh thủ; mà một nguyên nhân khác khi lựa chọn trường này là: mỗi kỳ thi, học sinh có thành tích xuất sắc sẽ được trường thưởng cho một khoản tiền không nhỏ, Sử Lộc đã tính rồi, nếu có thể nằm trong top năm toàn trường cuối mỗi kỳ thi, là có thể kiếm đủ học phí và tiền sinh hoạt học kỳ sau.

Bước vào trường, chỗ làm thủ tục nhập học cho học sinh mới rất đông, Sử Lộc liền đứng một bên nghỉ ngơi, đợi ít người bớt sẽ đi qua làm thủ tục nhập học. Mắt lạnh nhìn mọi người bận rộn, đồng thời cũng đánh giá xung quanh. Những nơi mắt có thể nhìn thấy, đều là hình ảnh các phụ huynh cùng học sinh bận rộn, nhưng khi đảo qua một góc tường nhỏ thì lại phát hiện một học sinh nữ, bộ dạng không tính là xinh đẹp, là loại ở trong một đám người tuỳ tiện nắm liền nắm được một bó to… Cô cũng đang ngồi ở ghế dành cho học sinh mới cùng các phụ huynh nghỉ ngơi, hành lý đặt ở bên chân, đang không ngừng ngáp, giống như chưa có tỉnh ngủ vậy! Đầu miễn cưỡng tựa vào ghế dựa, ngẩn người nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, toàn thân tản ra sự bình yên, tựa hồ như những tranh cãi ầm ĩ xung quanh không có quan hệ gì với cô vậy.

Sử Lộc nhìn cô, hình như sự bình yên trên người cô ảnh hưởng tới anh, cảm giác ngột ngạt khó hiểu trong lòng vừa rồi cũng giảm đi hơn phân nửa. “Không biết cô ấy học lớp nào? Nhìn cô cũng chỉ có một mình, có thể cũng giống như mình không nhỉ, cũng là người được trường tuyển nhận thêm từ ngoài vào sao? Thật muốn đi qua hỏi một chút xem cô ấy tên gì, nhưng như vậy, có phải rất đường đột hay không?” Sử Lộc thầm nhủ chính mình. Do dự thật lâu, đến khi Sử Lộc cố lấy dũng khí để đi hỏi tên nữ sinh kia thì lại phát hiện, nữ sinh kia đã sớm không còn tăm hơi.

Trong lòng Sử Lộc có chút mất mát, đi báo danh, làm xong thủ tục nhập học, cũng biết mình được phân vào lớp 10E.

Trong trung học J, từ lớp A đến lớp D, đều là học sinh “quý tộc” chân chính; lớp E và F còn lại là học sinh ‘bình dân’ từ bên ngoài tuyển vào. Mặc dù ở trong trường, có văn bản quy định rõ ràng không cho phép phân biệt đẳng cấp, nhưng trên thực tế, học sinh từ lớp A đến lớp D không bao giờ chung đụng gì với học sinh lớp E và lớp F, chưa bao giờ hoạt động chung một chỗ, học sinh hai bên cũng không qua lại gì với nhau. (đại khái là nước sông không phạm nước giếng, ngươi là ngươi mà ta là ta)

Điề này, đối với Sử Lộc mà nói, tựa hồ như cũng không liên quan gì đến anh, bởi vì anh tới đây là để học, cũng không thèm để ý có phân biệt giai cấp gì đó hay không—— chỉ cần mình có thực lực, sẽ không ai khinh thường mình!

Ngày đầu tiên khai giảng, theo lệ thường, đầu tiên là tiến hành đọc diễn văn hoan nghênh học sinh mới. Nghe hiệu trưởng ở phía trên nói những lời khích lệ ý chí học tập của học sinh, Sử Lộc tự nhiên cũng là nghe thực chuyên tâm, tình cảm mãnh liệt dâng trào khắp chốn! (HMC: ngây thơ nhỉ, hồi trước hôm khai giảng, toàn ngồi dưới nói chuyện, giáo viên bên trên nói gì nửa câu cũng chả nghe).

“A!” Đột nhiên Sử Lộc nghe được bên cạnh có một trận cười khẽ, mang ý trào phúng rất mạnh, quay đầu nhìn lên, vốn cũng có chút tâm tình kích động, lại càng thêm kích động hơn—— hóa ra là nữ sinh mình vẫn muốn biết tên lúc hôm nhập học! Cũng giống như mọi người, mặc đồng phục trung học J, đồng phục của J rất đẹp, cũng rất mới, nhưng không biết tại sao, mặc lên trên người của cô, lại giống như cô em gái bên nhà hàng xóm.

Đang muốn lên tiếng gọi cô thì cô lại nhỏ giọng nói thầm với bạn học bên cạnh một câu, sau đó liền đứng dậy đi. Sử Lộc đoán, có lẽ là đi toilet! Nhưng là, thẳng đến khi lễ khai giảng chấm dứt, cũng không còn thấy cô quay lại! A! Hóa ra là quang minh chính đại cúp!

Nghĩ rằng không còn cơ hội biết tên của cô rồi, nhưng điều làm Sử Lộc ngoài ý muốn là, nữ sinh kia cư nhiên cùng lớp với anh, đồng thời cũng biết cô tên Y Thượng Tĩnh.

Học trung học (cấp 3) không thể so với sơ trung (cấp 2), đặc biệt là trong lớp lại có nhiều học sinh giỏi đến như vậy, Sử Lộc cảm thấy học rất căng thẳng và áp lực. Thi thử tháng đầu, xếp thứ 10 trong lớp, hạng 15 toàn trường.

Sử Lộc cảm thấy khủng hoảng, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, học bổng thật sự không có cách nào lấy được!

“Y Thượng Tĩnh, trò lúc vừa mới vào không phải nằm trong top 3 của lớp sao? Sao mới một tháng, liền rớt xuống hạng 45 rồi?” Chủ nhiệm lớp ở trong cuộc họp lớp hỏi, “Có phải là không có cách nào theo kịp tiến độ dạy học của giáo viên, hay là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới?”

“Có lẽ!” Y Thượng Tĩnh bình thản đứng lên, hai chữ đơn giản, ngữ khí miễn cưỡng, khiến chủ nhiệm lớp cũng không biết phải nói gì hơn.

Hóa ra lúc vào trường cô cầm học bổng của một trong ba người đứng đầu à! Sử Lộc thầm cảm thán trong lòng, hiện tại cô tụt xuống hạng 45, trong lớp tổng cộng có 46 người, xếp hạng toàn trường không biết nằm đâu nữa! Nghĩ có lẽ tâm tình của cô nhất định sẽ không tốt! Tan học nên đi an ủi cô một chút hay không? Tuy rằng cùng lớp hơn một tháng rồi, nhưng chưa từng trò chuyện một câu—— không phải là anh xấu hổ khi nói chuyện với bạn học nữ, mà là giờ ra chơi mỗi buổi chiều, đều thấy cô nằm dài ra bàn ngủ.

“Tóm lại, Y Thượng Tĩnh, em phải cố gắng lên, bằng không… Kết quả em cũng biết rồi đấy!” Chủ nhiệm lớp không nói hết lời, nơi này đều là những người thông minh, có mấy lời, không cần nói rõ, tất cả mọi người đều hiểu được. Học ở trung học J, nếu thành tích quá kém, là phải nộp tiền học phí nhiều hơn bình thường, mặc kệ ‘bình dân’, hay ‘quý tộc’.

“Vâng, thưa cô.” Vẫn đơn giản như trước, mặt không đổi sắc đáp lại, thật yên lặng, nghe không ra vui buồn.

Tiếp đến cuộc thi tháng thứ 2, thành tích Sử Lộc xếp hạng nhất trong lớp, toàn trường đứng thứ 4. Sử Lộc cảm thấy vui mừng, sự cố gắng của anh không có uổng phí! Lại nhìn Y Thượng Tĩnh, cô cũng tiến bộ, đứng thứ 28 trong lớp, toàn trường đứng thứ 68 (HMC: học gì toàn chăm chăm xem mình xếp hạng mấy thế, ko mệt à?)

Sử Lộc cũng vì Y Thượng Tĩnh cảm thấy cao hứng, tuy rằng giờ học buổi chiều nào cô cũng ngủ, lúc người khác cố gắng đọc sách thì cô lại ngủ, nhưng Sử Lộc tin nếu cô cố gắng, hẳn là có thể lấy được thành tích rất tốt! Mà anh cũng nên càng thêm cố gắng, có lẽ lần sau có thể lấy được hạng nhất toàn trường!

Nhưng điều làm Sử Lộc ủ rũ là, vô luận anh có cố gắng thế nào đi nữa, ba năm trung học tiếp đó thành tích thủy chung đều xếp hạng 4 trong top5 toàn trường, 3 hạng đầu tựa hồ như là bị người ta cố định chiếm lấy rồi, hơn nữa còn là ba người cố định, ba người kia, nghe nói đều là lớp A, một người tên là Dịch Thiếu Ương—— vào trường một tháng, đã trở thành chủ tịch hội học sinh; một người tên là Trương Giai Thành—— đội trưởng đội bóng rổ mới của trường; còn một người là Bùi Nhĩ Phàm—— người này hình như không có chức vị trọng yếu gì, nhưng tựa hồ cũng rất có lực ảnh hưởng.

————

Học kỳ 2 lớp 10, giáo viên tiến hành thay đổi vị trí, cho giỏi yếu ngồi xen kẽ, để các học sinh giúp đỡ lẫn nhau.

Điều khiến Sử Lộc cao hứng là, anh cư nhiên được ngồi cùng bàn với Y Thượng Tĩnh! Lúc này thành tích của Y Thượng Tĩnh vẫn quanh quẩn ở hạng 30 trong lớp, nhưng giáo viên cho rằng cô có tiềm lực phát triển rất lớn, vì thế sắp xếp người có thành tích cao nhất lớp đến giúp đỡ cô.

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, chào hỏi cô, cô chỉ là thật trả lời đơn giản, cũng không nói thêm gì, có loại cảm giác xa cách ngàn dặm. Dường như anh nói thêm gì, cô cũng chỉ gật đầu ứng phó cho qua chuyện. Sau vài lần nói chuyện với nhau, một bầu nhiệt huyết của Sử Lộc cũng bị Y Thượng Tĩnh dùng nước lạnh dội cho tắt ngấm. Kết quả là, hai người mặc dù là ngồi cùng bàn, mỗi ngày chung sống chín giờ, nhưng mỗi ngày nói chuyện với nhau, không quá 3 câu.

Sử Lộc cảm thấy cô có điểm quái, nói cô khó ở chung, thì cô cùng những bạn học khác trong lớp chơi rất thân, đặc biệt là với những người thành tích không tốt lắm; nói cô dễ ở chung, thì cô đối với anh luôn ôn hoà, giống như có ngồi chung bàn cũng như không.

Thẳng đến một ngày nào đó, Sử Lộc đã phát hiện ra chuyện cô không muốn người khác biết:

Chiều hôm đó, là giờ số học mọi người trong lớp ghét nhất, cũng không phải mọi người chán ghét học toán, mà là chán ghét vị giáo viên kia.

Có lẽ là giáo viên kia ngày đó tâm tình không tốt, nhìn học sinh vừa nghe giảng vừa ngủ gật, liền phát hỏa. Ra một đề toán, chỉ vào vài bạn học, lại không có ai làm ra được đáp án, những người kia, không có ngoại lệ nhận lấy phương thức trừng phạt của giáo viên; lúc gọi đến Sử Lộc- người có một thành tích tốt nhất lớp thì Sử Lộc chính là vừa mới cùng Chu Công chơi cờ trở về, tỉnh táo xoa xoa mắt, nhìn đề bài trên bảng đen, trong đầu trống rỗng.

Mà đúng lúc này, Y Thượng Tĩnh ngồi bên cạnh lại quăng qua một tờ giấy nhỏ, Sử Lộc đưa mắt nhìn, là lời giải của đề bài trên bảng. Sử Lộc cũng không biết đáp án chính xác hay không, nhưng cho dù là sai cũng tốt hơn là không làm được! Mang theo bài giải vừa nhận được, lên bảng, đem đáp án chép lên không thiếu một chữ, sau đó sắc mặt bình tĩnh, tim đập như trống về tới chỗ ngồi.

Giáo viên số học vừa thấy đáp án của Sử Lộc, liền cực kỳ vui mừng, còn khen Sử Lộc không hổ là xếp hạng 4 toàn trường, hạng nhất trong lớp! Đề này có thể coi là học sinh lớp 12 cũng chưa chắc làm được, bởi vì nó đã vượt qua phạm vi toán học trung học. Cả khối 10 cũng chỉ có hai người làm ra được, mà Sử Lộc là người thứ ba!

Trước mặt mọi người có người hỏi là hai người nào làm được, giáo viên thập phần tự hào nói là Dịch Thiếu Ương cùng Bùi Nhĩ Phàm của lớp A! Mọi người bĩu môi, bởi vì ông là giáo viên chủ nhiệm của lớp A!

Sử Lộc sau khi nghe xong, thập phần khiếp sợ nhìn Y Thượng Tĩnh ngồi ở bên cạnh mình, hóa ra, cô mới chân chính là hạng nhất trong lớp, cô vẫn luôn là thâm tàng bất lộ! Cô ấy vì sao chưa bao giờ thể hiện ra khả năng của bản thân?

Mà khi giáo viên số học nói đến đây thì Y Thượng Tĩnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, vẻ mặt bình tĩnh, không một tia gợn sóng. Theo ánh mắt của cô nhìn lại, trời vừa tạnh mưa, ánh nắng thực nhẹ sau cơn mưa, đối diện phòng học là một thảm cỏ, ngồi một nam một nữ, nam trong tay cầm một quyển sách, lật xem, nữ tựa hồ như đang nói gì đó, vẻ mặt sáng lạn. Sử Lộc biết hai người kia: nam là Bùi Nhĩ Phàm, nữ còn lại là mỹ nữ nổi danh bên sơ trung—— Phùng Mỹ Nhàn!

………………………….