“Tô Thiên Thiên! Giờ làm việc không được phép ngủ!”
“A?” Tô Thiên Thiên ôm chiếc gối ngủ của người lười
ngẩng đầu, “Nhưng bây giờ là giờ nghỉ trưa mà…” Cô bĩu môi, hếch mắt nhìn đồng
hồ trên tường, mới một giờ mười.
“Sao?” Ninh Xuyên dường như có chút không tin, nhưng
vừa quay ra nhìn đồng hồ, đúng là một giờ mười thật.
Tô Thiên Thiên vặn mình, “Anh căn bản là chưa đi ăn
cơm được chưa…” Cô vỗ vỗ cái gối mềm nhũn, “Có đói hay không cũng không biết.”
Ninh Xuyên giờ mới phát hiện, mình đúng là đã quên đi
ăn cơm thật, mơ hồ cảm thấy hơi đau bao tử, hầu như lúc nào có một mình, anh
đều quên ăn cơm.
“Phòng ăn chắc hết đồ ăn rồi.” Tô Thiên Thiên nghiêng
đầu nhắc nhở, nhưng lại ngẫm lại, “Ầy, chẳng qua là tôi nhớ anh hình như không
cần biết đồ ăn thừa lại là cái gì, cái gì cũng ăn được, đúng là dễ nuôi.”
“Nhưng mà có người ngay cả nước luộc của đồ ăn thừa
còn ăn được, dễ nuôi hơn đấy.” Ninh Xuyên đứng dậy, cầm ví tiền bước ra ngoài.
Tô Thiên Thiên nheo mắt, xem ra ân oán giữa bọn họ quá
sâu, bốn năm, còn nhớ rõ những thói xấu này. Đúng là chứng minh một câu nói
kinh điển, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Nhưng mà nhắc đến chuyện ăn cơm… có lẽ chỉ có lúc Tô
Thiên Thiên còn ở bên cạnh, Ninh Xuyên mới có thể nhớ rõ ràng. Mùa hè bốn năm
trước, cô làm tổ trong căn phòng hai người thuê, chẳng qua là lúc đầu Ninh
Xuyên còn chưa biết cô là một tiểu phú bà, dù sao vấn đề không ai hỏi, Tô Thiên
Thiên tuyệt đối sẽ lười phải chủ động nói ra.
Nói đến gia đình, cô nói như vầy, “Ba em làm xây dựng,
ông ấy bủn xỉn chết đi được, một ngày ba bữa đều là rau cỏ bánh bao… Mẹ em
không có việc làm, thân thể bà ấy không được tốt, đi đường lúc nào cũng bị vẹo
thắt lưng.”
Cho nên Ninh Xuyên cảm thấy Tô Thiên Thiên rất đáng
thương, vẫn luôn chăm sóc cho cô, cũng nhớ đúng giờ ăn cơm, hoặc có thể nói là,
đúng giờ nấu cơm cho cô ăn. Nhớ có một lần, anh đi làm ở tiệm ăn nhanh đột
nhiên lại bị người ta gây sự, giằng co cả nửa ngày mới giải quyết xong, anh vội
vàng chạy về nhà, đã thấy Tô Thiên Thiên giống như con cún cảnh đứng trước cửa,
giương mắt mong mỏi nhìn ra ngoài hành lang, thấy Ninh Xuyên thở hổn hển chạy
vào, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chu miệng nói, “Anh đi đâu vậy, gọi điện thoại
cũng tắt máy, muốn đi tìm anh, sau đó mới phát hiện, em không có chìa khóa, chỉ
biết đợi ở đây…”
Trong nháy mắt ấy, nhìn Tô Thiên Thiên mở to mắt trông
mong chờ anh, Ninh Xuyên bỗng nhớ lại bản thân đã từng đứng trước cửa nhà thím
để chờ chị gái mình. Anh ôm lấy cổ cô, “Anh không sao, có người gây sự thôi….”
“Vậy à.” Tô Thiên Thiên tựa đầu vào vai anh, thấp
giọng nói, “Em đói bụng, đói lắm đói lắm ấy…”
“Em không biết tự nấu cơm sao?” Anh tức giận nói, sau
khi ở chung một chỗ với Tô Thiên Thiên, anh phát hiện ra, mình càng ngày càng
ít phát cáu.
Cô vùi đầu trong lòng anh cọ tới cọ lui “Không biết,
sau này cũng không học, chờ anh nấu cho em ăn.”
Anh thở dài, buộc tạp dề nấu cơm cho cô ăn, Tô Thiên
Thiên đứng sau nhảy nhót hoan hô như chú chim sẻ, “Thơm quá thơm quá…”
Có lẽ chỉ có khi đó, anh mới có thể nhớ, phải ăn cơm
đúng giờ, nếu không bị đói không chỉ có mình anh, còn có Tô Thiên Thiên nữa...
...
Ninh Xuyên tùy tiện ăn vài miếng đồ ăn thừa cùng cơm ở
phòng ăn, lúc quay lại phòng làm việc, Tô Thiên Thiên đã chìm vào mộng đẹp từ
bao giờ, còn khẽ ngáy, thanh âm cùng hơi thở quá mức quen thuộc, khiến cho anh
không nhịn được tiến lại gần, gió nhẹ từ máy điều hòa trong phòng làm việc thổi
lên người cô, dường như ngay cả lông mi thật dài cũng đang rung động, anh vươn
tay, đầu ngón tay gần như sắp chạm vào mái tóc xõa tung của cô, lại lặng lẽ
dừng lại, mà vỗ một cái nặng nề lên bàn, “Rời giường đi làm!”
“A!” Tô Thiên Thiên bị dọa cho kinh hoàng, mơ hồ nhìn
lại, một giờ ba mươi phút, đúng là một giây cũng không thừa, một giây cũng
không thiếu.
Tổng kết một câu có thể nói như sau, cho dù hôm đó Tô
Thiên Thiên pha trà một lần, khiến cho Ninh Xuyên giật mình không ít, nhưng
chuyện này không thể thay đổi bản chất làm một nàng lười của cô được. Hoặc là
nói, cho dù hai người đã bắt đầu nhớ lại năm xưa, cũng không thể thay đổi trạng
thái giằng co bây giờ.
“Tô Thiên Thiên, tôi bảo cô sửa sang lại mấy tài liệu
này, sao chỉnh xong rồi, kiểu chữ lại không đồng nhất?” Ninh Xuyên nhìn văn bản
trong máy tính, khó tin mà nói.
Tô Thiên Thiên ló đầu ra từ sau máy tính của mình,
“Tôi thực sự đã sửa lại rồi mà, copy paste cut, không sai mà!”
“Vậy cô copy paste xong, không biết chỉnh lại cùng một
kiểu chữ sao!”
“A…” Tô Thiên Thiên há mồm, “Quên mất, vậy anh send
lại cho tôi, tôi chỉnh lại.”
“Tự tôi làm cho xong.” Ninh Xuyên tức giận nói.
Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Nếu tự mình làm được, sao còn
gọi tôi làm gì, chuyện nhấc tay tiện làm, việc gì mà phải lớn tiếng như thế, cứ
làm như là mình bị mất sức lắm ấy…”
Ninh Xuyên thò đầu ra từ sau máy vi tính nhìn, “Tô
Thiên Thiên, có phải cô nghĩ là, chọc cho tôi tức thì có thể khiến cho tôi
không nhịn được khai trừ cô, sau đó cô sẽ thắng?”
“Ực!” Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, cô đúng là nghĩ
thế thật, hoặc là nói, khiêu khích Ninh Xuyên, gần như là một loại hành vi theo
bản năng, ai bảo mình cứ nhìn thấy anh ta là khó chịu chứ.
“Nếu cô nhàn nhã như thế, vậy đi pha cho tôi cốc cà
phê đi, ngay bây giờ!”
“Cà phê?” Tô Thiên Thiên nháy mắt một cái, “Bây giờ là
thời gian tinh thần tỉnh táo nhất, anh uống cà phê làm cái gì chứ!”
“Cô tưởng là ai cũng được ngủ trưa như cô, tinh thần
cực tốt sao?” Ninh Xuyên nháy mắt mấy cái, gần tới cuối tháng, việc không phải
là nhiều bình thường.
Tô Thiên Thiên đứng dậy, nhỏ giọng lầu bầu, “Giờ nghỉ
trưa thì không nghỉ trưa, lúc được ngủ thì không ngủ, anh tưởng anh là siêu
nhân chắc.”
Nói đến siêu nhân, Tô Thiên Thiên cũng là siêu nhân,
chẳng qua là siêu nhân dùng hết sức mạnh trong vòng ba phút – siêu nhân trứng
muối.
Ví dụ như mới ba giờ chiều, cô đã bắt đầu thấy cạn
kiệt sức lực, một cái công ti nhìn cũng không to lắm, bên trong ngồi bao nhiêu
người như vậy, tại sao chia việc lên đầu từng người rồi mà vẫn còn nhiều việc
như vậy?
“Tô tiểu thư?” Ôn Nhược Hà đi ngang qua cửa phòng tài
vụ, vừa đúng lúc thấy Tô Thiên Thiên đang rũ đầu, lê bước chân nặng nề bước ra
ngoài.
“Là Tổng giám Ôn à…” Cô ngước mắt hữu khí vô lực nói.
“Sắc mặt cô không được tốt lắm, sao vậy, khó chịu?” Ôn
Nhược Hà nhìn nhìn cô hỏi, hôm đó gặp cô, dù ngã trên đất, nhưng khí sắc trông
vẫn tốt.
Tô Thiên Thiên run run bờ môi nói, “Tôi mệt quá đi…”
“Tôi nghe Âu Dương nói, cô là trợ lý cho Ninh Xuyên?”
“Phải.” Cô gật đầu một cái, “Ngày nào cũng có một đống
việc.”
“Con người anh ấy có hơi nghiêm khắc, chẳng qua là đi
theo anh ấy, có thể nhanh chóng được thăng chức đấy.” Ôn Nhược Hà cười nói,
“Lúc còn trẻ vất vả một chút cũng không sao mà.”
“Nhưng mà tôi căn bản không muốn thăng chức.” Tô Thiên
Thiên hai mắt đẫm lệ, “Thăng chức xong cực khổ lắm, vừa phải cố gắng làm việc,
vừa phải lấy lòng cấp trên, nếu như ai cũng cực khổ như vậy, thì áp lực tình
thần của toàn xã hội sẽ quá lớn, được thăng chức rồi lại muốn cố gắng làm việc
hơn, tiếp tục thăng chức, không được thăng, tâm trạng sẽ buồn bực, làm việc
cũng sẽ không còn tận tâm nữa, hoàn toàn phản tác dụng.”
“Ha ha…” Ôn Nhược Hà nở nụ cười, “Tô tiểu thư, nói
chuyện với cô cũng vui thật đấy, vấn đề này tôi thực sự chưa nghĩ tới đâu.”
“Cũng đâu có gì.” Tô Thiên Thiên cười nói, “Đừng gọi
em là Tô tiểu thư nữa, anh cứ gọi em là Tô Thiên Thiên đi, không thì gọi Thiên
Thiên cũng được.”
Ôn Nhược Hà há mồm đang muốn nói, bảo cô cũng đừng gọi
mình là Tổng giám mãi, chẳng qua là ngay vào lúc bầu không khí đang hài hòa
này, một giọng nói không hài hòa lại vang lên, “Thiên Thiên? Vậy tiểu thư Thiên
Thiên, cô đi chuyển tập tài liệu còn định đứng ở cửa bao lâu nữa?”
“Ninh Xuyên.” Ôn Nhược Hà giơ tay lên tiếng
chào, “Là tôi gọi cô ấy, nếu biết Thiên Thiên có việc gấp, tôi đã không nói
chuyện với cô ấy.”
Đối mặt với tình huống như vậy, Tô Thiên Thiên
luôn bảo trì im lặng, tránh cho mình khỏi chọc phải phiền toái.
“Việc cũng không gấp, chỉ sợ cô ấy đứng ở đây bắt đầu
nói luyên luyên là nói không dứt, làm trễ việc của anh thôi.” Thái độ của người
khác khách khí, giọng điệu của Ninh Xuyên cũng hòa hoãn bớt.
“Tôi thuận đường đi qua ấy mà.” Ôn Nhược Hà cười
nói với Tô Thiên Thiên, “Vậy em mau đi làm việc đi nhé.”
Ôn Nhược Hà vừa đi khuất, Ninh Xuyên đút tay vào
túi quần, nheo mắt quan sát cô, Tô Thiên Thiên đến đầu cũng chẳng thèm
ngẩng, cúi đầu im lặng, sologan của cô là, “Giả bộ ngây ngô đi, giống như mình
chưa từng làm chuyện gì cả, giả chết đi, giống như mình chưa từng thấy cái gì
hết!”
“Có phải cứ có ai chủ động bắt chuyện với cô, cô cũng
đều thấy có thể nắm lấy cơ hội lười biếng, hay là…” Trong lòng anh bỗng bốc lên
một cơn tức khó hiểu, “Cô thấy bất cứ người đàn ông tốt tính nào cũng sẽ bị bộ
dạng này của cô che mắt, sau đó cam tâm tình nguyện làm cu-li cho cô?”
Vừa nghe thấy lời này, Tô Thiên Thiên giương mắt nhìn
chằm chằm anh ta, “Ninh Xuyên, tôi lừa ai gạt ai làm cu-li thì mắc mớ gì tới
anh, anh bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là cấp trên của tôi thôi.” Nói xong
nghiêng đầu đi, Tô Thiên Thiên cô, lười thì lười, cũng không phải là quả hồng
mềm.