Ninh Xuyên gọi điện nhờ thủ trưởng Lâm giúp anh liên
lạc vị trưởng khoa ở bộ Nội vụ, người trưởng khoa đã được mãn hạn tù đó, lúc
nhận được hồi âm đã là cuối tuần.
Chị Ninh San vẫn không có tung tích hay tin tức gì,
nhờ chỉ dẫn của dì hàng xóm, Ninh Xuyên tìm được nhà trẻ trong khu, tạm thời
gửi Bối Bối vào đó, mặc dù không yên lòng, có điều thực sự không có cách nào.
Cuối tuần, Ninh Xuyên tan làm, đi đón Bối Bối, cậu
nhóc kích động hệt như trẻ em bị lừa bán nhìn thấy bố mẹ, ôm chặt lấy anh, giáo
viên mầm non cười nói, “Bối Bối, cậu không phải ngày nào cũng sẽ tới đón con
sao, sao ngày nào con cũng như là sợ người ta bỏ rơi thế!”
Ninh Xuyên ôm cậu bé, nói cám ơn giáo viên, “Cháu hơi
nhát gan, làm phiền cô quá.”
Mới vừa về đến nhà, Ninh Xuyên đã nhận được điện thoại
của thủ trưởng Lâm, “Bác Lâm.”
“Tiểu Xuyên à...” Ông Lâm gọi anh một tiếng, giọng nói
nghe cũng không mấy tinh thần lắm, trong lòng Ninh Xuyên đã mơ hồ cảm thấy
chuyện không dễ dàng thuận lợi như vậy, “Bác khó khăn lắm mới tìm được cậu ta,
kết quả cậu ta nói những chuyện kia cậu ta cũng chỉ nghe người khác nói hồi còn
trong tù, cho dù là thật, cũng không có chứng cứ. Bác thì bác nói là tôi biết
cậu nghe được, nhưng muốn hỏi xem còn có đầu mối gì khác không, mới đầu cậu ta
còn nghi ngờ bác nói chuyện đó ra. Bác bảo Triệu Cương vừa rồi cũng đã bị thẩm
tra, cậu còn sợ gì chứ, cậu ta mới nói là nhớ hồi đó là nghe một bạn tù nói,
người đó phạm phải án kinh tế, điều kiện gia đình không tệ, thường xuyên chuyển
tiền vào cho anh ta đút lót cho mấy cảnh ngục với nhân viên, cho nên bình
thường cảnh ngục hay tán gẫu với anh ta, mới nói ra chuyện này. Viên cảnh ngục
này vốn công tác ở trại tạm giam, cho nên mới biết chuyện trong kỳ thẩm
tra của ba cháu. Thế nên đây cũng có thể coi là bí mật tương đối nội bộ, nếu
thực sự muốn điều tra, bác nghĩ mấy người đó chắc không ai dám thừa nhận đâu,
dù sao nếu tra rõ chân tướng ra, người xui xẻo chính là bọn họ.”
“Điều này cũng đúng.” Ninh Xuyên thấy lòng lạnh đi một
nửa, có điều ngay từ đầu anh cũng không quá trông chờ chuyện này có thể giải
quyết một cách dễ dàng, xã hội bây giờ, đừng nói là giúp người khác làm chứng
hại đến mình, cho dù không có tổn hại gì đến bản thân cũng chưa chắc đã có
người đồng ý giúp người khác làm chứng, khó mà bảo đảm mình sẽ không có thêm
một kẻ thù. “Vậy vụ án của Triệu Cương thì sao ạ, thẩm tra thế nào, có tra được
chuyện trước kia không ạ?”
“Bác cũng mới nghe về tình hình của Triệu Cương, mặc
dù nói là muốn điều tra vụ án của gã, nhưng cũng là điều tra cả một đường dây,
tuy nhiên có một số việc không ai có thể làm quá to chuyện, có tra thế nào đi
nữa, thì cũng chỉ tra được chuyện lúc gã còn làm thị trưởng trước kia là cùng,
muốn sâu hơn nữa, cho dù thật sự có quyết tâm nghiêm túc điều tra và lực lượng,
cũng chưa chắc có thể tra được chuyện đã lâu như vậy, thời gian quá dài, không
nhắc đến những cái khác, nhất là những người trước đây làm việc với ba cháu
cũng không biết đã đi đầu rồi!” Thủ trưởng Lâm nói xong, liền thở dài một
tiếng.
Ninh Xuyên cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy
chuyện này giống như tia sáng le lói phía cuối con đường dài đen kịt, nhìn thấy
từ rất xa, nhưng đi mãi vẫn không sao tới gần được.
“Aiz, bây giờ bác cũng không giúp gì được cho cháu,
người quen cũ phần lớn cũng đã lui về giống bác, còn mấy người trẻ hơn còn tại
chức thì lại chẳng nể mặt ông già này.”
“Bác Lâm.” Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, “Cháu sẽ đến
thành phố N một chuyến, bác có thể giúp cháu hẹn mấy người đó được không, bất
kể thế nào, cháu muốn tự mình đi hỏi, cho dù không có kết quả gì, cũng không
thể cứ làm phiền bác giúp đỡ cháu mãi được, chuyện của ba cháu, cháu nên tự
mình làm gì đó.”
“Vậy cũng được.” Ông Lâm suy ngẫm một chút, “Bác giúp
cháu sắp xếp vậy.”
Quyết định phải đi thành phố N một chuyến, Ninh Xuyên
lại thêm một chuyện phiền não, bây giờ mặc dù có thể gửi Bối Bối đến nhà trẻ
trong lúc làm việc, tan làm anh đón cậu bé về, nhưng giờ anh muốn xin nghỉ đi
thành phố N, thì phải mang theo cả Bối Bối, đây cũng là một chuyện phiền toái
không lớn không nhỏ.
Mấy ngày này nếu có thể tìm được chị gái thì không còn
gì tốt hơn, có điều nếu tìm được mà chị ấy vẫn còn khăng khăng với suy nghĩ kỳ
quái đó, mình vừa mới đi, chị ấy đã bỏ Bối Bối ở nhà, vậy thì còn nguy hiểm
hơn!
“Đậu Đậu...” Bối Bối chập chững đi tới, ôm lấy chân
anh, “Bối Bối đói!”
Ninh Xuyên vươn tay bế cậu nhóc lên, nghĩ đến một
người không biết có thể giúp anh không đây.
...
“Tôi giúp anh chăm sóc Bối Bối?” Tô Thiên Thiên nhíu
nhíu mày, “Bây giờ tôi là một nữ nhân viên văn phòng chăm chỉ, anh bảo tôi làm
bảo mẫu á!”
“Ban ngày nó ở nhà trẻ, tan làm em đến đón nó thôi, dĩ
nhiên là buổi tối còn phải nhờ em chăm sóc nó.” Ninh Xuyên nói, “Mặc dù cũng
hơi ngại, cũng thấy hơi khó mở miệng.”
“Vậy sao anh còn mở miệng?” Tô Thiên Thiên hừ một
tiếng.
Ninh Xuyên cười cười, “Hôm đó chính em nói, không có
gì không làm được, không làm được chẳng qua là chưa thử đã bỏ qua còn gì.”
“...” Tô Thiên Thiên nheo mắt nhìn anh, “Anh đúng là
học đi đôi với hành đấy!”
“Nếu muốn thay đổi thì phải học thêm chút bản lãnh
trước kia không có mới tính là bắt đầu lại lần nữa mà.” Ninh Xuyên thản nhiên
nói.
Nhìn gương mặt mang theo ý cười của anh, Tô Thiên
Thiên quay đầu qua chỗ khác, người này cứ cười mãi làm gì vậy, làm như phát
xuân giống hồi còn đang yêu nhau ấy, “Vậy anh tìm người khác mà luyện tập, tìm
tôi làm gì...”
“Giao Bối Bối cho người khác, anh không yên lòng, mà
nó cũng không chịu.” Ninh Xuyên nói.
“Vậy anh đến thành phố N bao lâu vậy....” Tô Thiên
Thiên ngoài miệng chưa đồng ý, có điều trong lòng thì đã yên lặng đón nhận
chuyện xui xẻo này.
Ninh Xuyên cúi đầu, “Thực ra thì anh cũng không biết,
nếu như không có cách nào, thì chắc sẽ sớm quay về thôi, nếu như có cách, hoặc
là có khả năng gì đó, anh sẽ ở lại đó một thời gian.”
“Anh còn ngày nghỉ phép chứ?” Tô Thiên Thiên hỏi.
“Cũng may trước kia anh chưa nghỉ phép gì cả, lần này
tính cả vào nghỉ đông, tổng công ty sẽ điều người đến tạm thời tiếp nhận công
việc của anh.”
“Trước kia chẳng nói gì cả, bây giờ ngay cả chuyên ba
anh có thể bị vu oan cũng chạy tới nói với tôi...” Cô ngồi trên băng ghế dài ở
vườn hoa dưới công ty lắc lắc chân, “Có điều ba anh chắc là bị oan rồi, nhìn
anh là biết ngay ba anh là người thế nào.”
“Sao cơ?”
“Vùi đầu làm việc, không lơ là không chê mệt, làm việc
còn không kịp, làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện tham ô chứ.” Tô Thiên
Thiên nói xong, giật mình một cái, “Người như vậy thực đáng sợ, làm cấp trên
với nhân viên của anh, chắc đời trước đều là thiên sứ gãy cánh cả!”
“Không phải em cũng nói muốn làm một nữ nhân viên văn
phòng chăm chỉ sao?” Ninh Xuyên kỳ quái hỏi.
“Tôi chẳng qua là chăm chỉ làm việc, không phải là bán
mạng làm việc.” Tô Thiên Thiên cao giọng, “Mệt chết đi được lại còn chẳng có gì
hay ho.” Cô nói xong đứng dậy, “Con người anh mặc dù đầu óc không ngu ngốc, hồi
đi học cũng quá thông minh, làm việc cũng có năng lực, nhưng mà lại không có
những kiến thức thông thường về xã hội, chẳng biết đối nhân xử thế gì cả!”
Mặc dù Ninh Xuyên trước có bị mấy lời rất có triết lý
của Tô Thiên Thiên làm cho chấn động, nhưng thế không có nghĩa là câu nào cô
nói cũng đều có đạo lý như vậy, nhất là... “Người mới vào xã hội được một tháng
như em, không có căn cứ nói anh không có kiến thức xã hội thông thường chứ
nhỉ?”
“Kiến thức thông thường không có dính dáng gì đến thời
gian hết, cái này nó liên quan đến chỉ số cảm xúc.” Tô Thiên Thiên hùng hổ nói,
“Tôi chính là một người có hiểu biết sâu sắc về đạo lý trong xã hội. Bổn phận
công việc thì phải làm, nhưng có thể lười thì cứ lười, dù sao thân thể mới là
của mình, hiệu quả kinh tế là của nhà tư bản cơ mà, không cần làm người kém
nhất trong một nhóm, những cũng không cần phải làm người nổi trội nhất, như vậy
mới dễ thăng tiến...”
“Rồi rồi rồi...” Ninh Xuyên không nhịn được cười, đứng
dậy, đối diện với cô, thành khẩn nói, “Chuyện của Bối Bối, cám ơn em nhé.”
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, nhìn chàng trai đang đứng
ngược sáng trước mặt cô, thân hình cao hơn bốn năm trước, cả người đều trở nên
chín chắn, ngũ quan tuấn tú cương nghị mang theo chút ý cười nhè nhẹ, lại mang
lại cảm giác trẻ trung mấy phần so với tháng trước, giống như quay lại thời
điểm bốn năm trước, mà như đang chứng minh một câu nói —— nhà rộng sẽ trẻ ra*,
có lẽ, rộng lòng cũng sẽ trẻ ra chăng?
*Lấy từ câu thành ngữ: Người nghèo nhớ
nợ cũ, nhà rộng sẽ trẻ ra. Ý nói người ta trong lúc nghèo khổ thì hay nhớ đến
nợ cũ, còn cửa nhà rộng rãi, tâm tình được thoải mái thì sẽ trẻ ra.
Cô cảm thấy mặt hơi nóng lên, hít một hơi, cũng đứng
dậy theo, “Xem ra hai ta hợp làm bạn hơn, anh xem, không có quan hệ gì, không
có rắc rối, không có mâu thuẫn, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.” Cẩn thận suy
ngẫm một chút, cái gọi là tình yêu chẳng thể nhờ vả dựa dẫm gì được cả, vẫn là
tình hữu nghị đáng tin hơn nhiều.
“Bạn...” Ninh Xuyên lặp lại một lần, “Bạn gì đây?”
“...” Tô Thiên Thiên quát, “Đương nhiên là bạn bè bình
thường! Anh tưởng tôi muốn làm bạn gì với anh hả!” Người này được voi đòi tiên
quá đấy, với ý tưởng trước đây của cô, bọn họ còn chẳng có quan hệ gì cả!
“Vậy trước khi bắt đầu quen lại, thì làm bạn bè vậy.”
Ninh Xuyên nói xong, lại bổ sung một câu, “Tạm thời thôi.”
“...” Tô Thiên Thiên xác định và khẳng định, trận quát
tháo kia của mình đã khiến tên này thoát thai hoán cốt, không chỉ mắng cho tự
ti của anh ta mất sạch, ngay cả lòng tự trọng cũng không còn! Làm gì thế, lúc ở
bên cạnh mình thì giả bộ u buồn thâm trầm, hại cô chả hiểu làm sao bị bỏ rơi,
buồn bực bao nhiêu năm như vậy, đến khi chuẩn bị rũ sạch quan hệ, anh ta lại
như một chàng trai mặt trời rạng rỡ vậy, quá đê tiện!
...
Sau khi Ninh Xuyên đến thành phố N, chuyện giống như
lời thủ trưởng Lâm nói, đầu mối và hy vọng tựa như bụi bặm bay trong không khí,
như là nhìn thấy rất rõ ràng, vươn tay lại không bắt được.
Trông cậy vào những người này, sợ rằng rất khó.” Thủ
trưởng Lâm nói, “Ai cũng sợ lửa bén vào người.”
“Nếu dựa hết vào chứng cứ do những người này cung cấp
chỉ sợ cũng vô dụng...” Ninh Xuyên suy ngẫm một chút, “Chủ yếu phải xem phía
trên đã tra chưa. Đúng rồi, người phụ trách vụ án lần này của Triệu Cương là ai
vậy ạ?”
“Aiz!” Thủ trưởng Lâm gật đầu một cái, nếu người điều
tra vụ án này muốn chuyện lớn hóa nhỏ, vậy thì rất khó, nhưng nếu người này
muốn tra đến cùng, vậy thì có hy vọng.”