“Phụt——-!” Âu Dương đang ngồi trong phòng làm việc đùa
giỡn với đứa trẻ nghe Ninh Xuyên kể lại hành động của Tô Thiên Thiên xong, hết
sức không phúc hậu mà phụt ra, “Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là phong cách của
tôi mới đúng!”
Diệp Khinh Chu vừa mới sinh con xong, cho nên có chút
kinh nghiệm chăm trẻ, Bối Bối ngồi trong lòng cô cũng không nhúc nhích chăm chú
xem phim hoạt hình.
“Tô Thiên Thiên...” Ninh Xuyên hồi tưởng lại cảnh cô
đột nhiên lao ra rống một tràng dài như vậy, có chút nghi ngờ hỏi, “Nói sinh ra
đã bị cho là sai lầm, rồi nét bút hỏng, là có ý gì?”
“Khụ khụ!” Âu Dương ho khan một tiếng, “Cái này...”
...
Chạy như bay đến rạp chiếu phim, nửa tiếng đồng hồ, Tô
Thiên Thiên chỉ biết đứng đó thở, hớp từng ngụm nước uống, ùng ục ùng ục xử lý
xong cả cốc nước, cuối cùng Ôn Nhược Hà còn lịch thiệp cống hiến nốt cả phần
nước ngọt chưa uống của mình.
Nửa giờ sau đó, cô bắt đầu chỉnh trang lại suy nghĩ
hỗn loạn, vừa rồi mình đã đánh chị Ninh San! Lại còn ngay trước mặt Ninh Xuyên!
Sao lại dễ bị kích thích như vậy chứ. Huống chi cẩn thận suy nghĩ mà nói, hình
như có chút hổ thẹn thì phải, chính cô trước đây không phải cũng bị sự thờ ơ
của ba mình làm cho sa đọa lại lười biếng sao? Bây giờ cũng chưa phản kháng ra
hiệu quả gì đây.
Ninh San cũng là bị ảnh hưởng do chuyện của ba, có
điều... cho dù làm ba có chỗ không đúng, cũng không thể nói vậy được đúng
không.
Nhưng mà ngẫm lại, mặc dù nói ông Tô keo kiệt, cô cũng
không có cảm giác mình là thiên kim tiểu thư gì cả, nhưng từ khi cô trưởng
thành đến giờ, mãi đến gần đây mới có việc làm đầu tiên, mặc dù ở nhà gặm bánh
bao, nhưng cũng là gặm bánh bao của ba cô mua cho.
Chưa từng trải qua quá khứ như của Ninh San và Ninh
Xuyên, lời mà cô nói, nhìn qua quả thực không có chút khuyến khích gì. Cô giơ
bàn tay vừa mới vung lên lúc nãy, có phải cô có chút xúc động quá chăng? Hình
như thực sự có chút xúc động rồi! Bây giờ nói xin lỗi có kịp không đây?!
Huống chi... nói xin lỗi thế nào đây?
Cái kia, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả
tiền, chẳng lẽ để chị Ninh San tát lại một cái?
Xoắn xuýt cả nửa giờ, phim đã đến hồi kịch tính, tất
cả mọi người đều dán mắt vào tình tiết đặc sắc, nhưng thỉnh thoảng lại thấy một
bóng người cúi đầu trên màn ảnh, còn kèm theo, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi,
thật xin lỗi...”
Tô Thiên Thiên uống quá nhiều nước, vậy là cứ chạy đi
chạy lại vào nhà vệ sinh, ra ra vào vào mấy chuyến, ngay cả Ôn Nhược Hà cũng
không nhịn được mà hỏi cô, “Em ăn phải đồ hỏng à?”
Cuối cùng chờ Tô Thiên Thiên lăn qua lộn lại xong mấy
chuyện phức tạp này, cô chuẩn bị lẳng lặng xem phim, hun đúc tình cảm nồng đậm
một chút thì đèn vàng đã sáng lên, người xung quanh cũng đứng dậy.
Ôn Nhược Hà thở dài nói, “Bộ phim này không tệ, đúng
không, Thiên Thiên?”
“Ách... Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Thiên Thiên gật đầu.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Ôn Nhược Hà cười nói,
“Hôm nay hơi muộn nhỉ.”
“Cái đó...” Tô Thiên Thiên lên tiếng, “Dạo này em ở
nhà chị họ hai.”
“Âu Dương?” Ôn Nhược Hà hơi giật mình một chút, lát
sau cười cười, “Chị em đến chơi với nhau à.”
“Dạ dạ!” Tô Thiên Thiên nói, giờ này chị họ hai có làm
thêm giờ thì cũng về rồi đúng không.
Ôn Nhược Hà chở Tô Thiên Thiến tới trước cổng tiểu khu
nhà Âu Dương, mặc dù cô đã hết sức từ chối, bất quá Ôn Nhược Hà vẫn kiên trì
muốn đưa cô đến tận dưới nhà, hành động này không thể nghi ngờ là khiến cho lời
giấu trong lòng của Tô Thiên Thiên càng khó nói ra khỏi miệng, hai người bước
song song, tựa như không có chút cảm giác nào đó vậy!
“Cái đó...” Tô Thiên Thiên hít một hơi, nếu bây giờ cô
đã có dũng khí phản kháng lại ba mình, cũng có dũng khí quát to với chị Ninh
San, hôm nay chắc là bị Shera* nhập vào rồi, cơ hội hiếm có, phải nắm cho chắc!
“Tổng giám, trước kia sao anh lại phải đi xem mặt vậy?”
*Tên một nhân vật hoạt hình
“A? Chuyện này ấy à...” Ôn Nhược Hà sửng sốt một chút,
“Bởi vì vẫn chưa có đối tượng, lại thấy sắp đến tuổi phải kết hôn, nên ba mẹ
trong nhà bắt đầu sắp xếp những chuyện này.”
“Nhưng mà anh tốt như vậy...” Tô Thiên Thiên có chút
nghi hoặc, “Mà cũng cần phải xem mặt sao?” Xem mặt phải dành cho cái loại sâu
gạo không làm việc gì không tiếp xúc với xã hội cứ chết dí mốc meo bốc mùi
trong nhà như cô mới đúng.
“Anh...” Ôn Nhược Hà nuốt nước miếng, chẳng lẽ anh
phải nói là vì tính khí hiền lành của mình, mới dẫn đến chuyện tất cả những cô
gái qua lại với anh đều phát cho anh cái bằng người tốt, nên mới bất đắc dĩ
phải đi xem mặt sao? “Thực ra thì không có tốt như vậy...”
“Anh khiêm tốn quá rồi.” Tô Thiên Thiên nói, “Anh là
người tốt nhất em từng gặp.”
“...” Trong nháy mắt, Ôn Nhược Hà cứng người, “Em nói
gì cơ?”
Mắt đã thấy tòa nhà, Tô Thiên Thiên không kìm được rảo
bước, quay đầu nói với anh, “Em nói con người của anh thực sự quá tốt!” Cô nghĩ
hay trước cứ làm đệm lót đã, sau này hãy giải thích rõ ràng, tránh việc nói ra
thẳng thừng quá, sau này đi làm cũng không tiện.
Có điều Ôn Nhược Hà đứng kia đã bị cái đệm lót này
chọc đúng vào tim đen, xem ra thì cách nói gián tiếp này đã đạt đến hiệu quả
trực tiếp, “Vậy... anh không tiễn em nữa, em cứ đi từ từ, thứ Hai gặp ở công ty
nhé!”
“Đi đường cẩn thận!” Tô Thiên Thiên phất phất tay với
anh, là ảo giác của cô sao, sao cảm thấy bóng lưng của Tổng giám dưới ánh đèn
đường, nhìn có vẻ suy sụp như vậy...
Chờ Ôn Nhược Hà đi xa, Tô Thiên Thiên mới xoay người
lại, lát về phải hỏi chị họ hai, xem cô phải biểu đạt sự áy náy của mình bằng
cách nào?
Mới đi được mấy bước, cô phát hiện chân mình đang đạp
lên không phải một cái bóng của cô, mà còn có một cái bóng của người khác nữa,
“Á!” Tô Thiên Thiên kinh hãi, bắn người lên, vừa ngoái đầu lại đã thấy Ninh
Xuyên đứng ở đó.
“Làm tôi sợ muốn chết!” Mặc dù không biết tại sao lại
là anh, có điều cô thực sự bị làm cho hoảng hồn không ít, Ninh Xuyên ôm Bối Bối
đã ngủ say trong lòng, anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây vậy?” Cô có chút lúng túng gãi gãi
mũi, lát sau bị một suy nghĩ làm cho cả kinh, chẳng lẽ trước khi cô định xin
lỗi, anh ta đã chuẩn bị tới báo thù thay cho chị gái mình rồi? “Anh muốn làm
gì?”
“Tôi đến công ty đón Bối Bối, thuận tiện đưa Âu Dương
về nhà luôn.” Ninh Xuyên chậm rãi nói, tâm trạng nhìn qua không kích động đến
như vậy, không giống như đến để báo thù.
“À...” Tô Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chuyện đó...”
Cô phải mở miệng nói chuyện trước đó thế nào đây.
Có điều không đợi cô tìm từ để nói, Ninh Xuyên đã mở
miệng trước, “Thiên... Tô Thiên Thiên, về chuyện của nhà em, sao trước kia em
không nói cho tôi biết?” Vừa dứt lời, dường như anh lại cảm thấy không ổn,
“Đúng rồi, em đã nói, chuyện của tôi tôi cũng không nói với em. Nhưng thì ra em
cũng chưa từng nhắc đến chuyện ba em đối xử không tốt với em, hơn nữa... chuyện
nhà tôi, nếu như em muốn biết...”
Tô Thiên Thiên rất hiếm khi nhìn thấy Ninh Xuyên nói
năng một cách nhún nhường như vậy, với tính cách của anh, cho dù là lúc trước
khi ra đi, cũng nói rất lưu loát, lưu loát đến mức kỳ quái! Cô không nhịn được
bước lên trước mấy bước, lúc này mới nhìn thấy, Ninh Xuyên nói chuyện mặc dù
thẳng người, nhưng đầu cúi thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, thoạt nhìn.
.. là đang hồi hộp và rối rắm?
“Ninh Xuyên?” Cô thừ dò xét gọi một tiếng, người này
không phải là do ai đó ngụy trang đấy chứ!
“Sao?” Anh ngẩng đầu, mặc dù đèn đường không đến mức
sáng trưng, nhưng Tô Thiên Thiên vẫn nhìn thấy, màu da khỏe mạnh kia của anh
đang trở nên ửng đỏ.
“Anh... đang hồi hộp à?’ Cô chớp mắt một cái, loại cảm
giác này chỉ có lúc Ninh Xuyên đang theo đuổi cô mới có, cẩn thận suy nghĩ một
chút, thực sự đã bốn năm rồi! Hiếm khi anh đã bày ra cái vẻ khôn khéo tận bốn
năm trời rồi mà vẫn còn nhớ được dáng dấp ngượng ngùng thưở ban đầu này!
Ninh Xuyên hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Tô Thiên
Thiên, nghiêm túc thành khẩn nói với cô, “Thật xin lỗi!”
“Thật, thật xin lỗi cái gì chứ!” Cô cảm thấy cổ họng
có chút khô rát.
“Trước kia tôi không nói cho em biết, thậm chí còn
không nghĩ tới cảm nhận của em đã ra đi.” Ninh Xuyên nói, “Còn nữa, rất nhiều
chuyện tôi còn chưa hiểu rõ, đã tự mình cho ra kết luận, cũng đều không nói với
em...”
Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, cảm thấy bên trong
cồm cộm thực khó chịu. Cô đột nhiên cảm thấy con người thực kỳ diệu, có vài thứ
dường như rất mong đợi, lúc đột nhiên xuất hiện lại cảm thấy thì ra cũng chẳng
có gì hơn vậy. Cô chẳng qua chỉ là giận Ninh Xuyên trước kia đã bỏ rơi mình,
cho nên đánh cuộc với anh, đối nghịch với anh, thậm chí bao nhiêu chuyện sau
này, có phải đều là để mong đợi một kết cục như thế này, anh đứng trước mặt cô,
nói với cô những lời này. Nhưng mãi mà anh vẫn chưa nói, mãi mà vẫn chưa nói.
Đến khi Tô Thiên Thiên từ mong đợi biến thành không
còn chờ mong gì nữa, lại nói ra vào lúc lơ đãng.
Giống như trước kia anh không cho cô chút thời gian
chuẩn bị nào đã đột nhiên ra đi, không cho cô một con đường sống nào.
Nếu như những lời này xuất hiện sớm hơn một chút, vào
bốn năm trước sau khi anh ra đi, khi cô một mình chờ đợi trong căn phòng đó,
hoặc là chậm hơn một chút, khi cô liều mạng học một đống thứ, rồi lại đi tìm
anh, có lẽ cô sẽ cảm động đến nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng bây giờ, không
phải là không chấp nhận lời xin lỗi này, mà là cảm thấy, câu xin lỗi này, cũng
chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.
Một câu xin lỗi... mà thôi.