“Bối Bối!” Đột nhiên một tiếng kêu vang lên, làm cho
hai người sợ hết hồn, Tô Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, thì ra là Ninh Xuyên đã
mấy ngày không gặp, nhìn vẻ căng thẳng trên mặt anh, có lẽ là bởi vì không tìm
được Bối Bối.
“Đậu Đậu!” Bối Bối thò đầu ra khua khua tay với anh.
Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Cái đó… vừa nãy
thằng bé chạy ra đây,” cô đã quá mức sơ ý, Bối Bối chạy đến đây, tất nhiên phía
sau sẽ là Ninh Xuyên rồi!
“Tôi ra ngoài phòng lấy chút đồ, mới chớp mắt đã không
thấy nó đâu…” Ninh Xuyên dường như cũng có chút lúng túng, cúi đầu không nhìn
cô.
Tô Thiên Thiên cũng quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục
nhét tiền xu vào, nhấn vào nút chọn nước mật đào, loảng xoảng một tiếng, đồ
uống rơi ra ngoài, cô cúi người xuống cầm lấy lon nước, cúi đầu đi về phía Ninh
Xuyên, nhìn khoảng cách giữa hai mũi chân của hai người được chừng nửa mét,
ngừng lại, trao cả Bối Bối và đồ uống cho anh, “Nước mật đào là cho Bối Bối….”
“Cám ơn.” Ninh Xuyên vươn tay ôm lấy Bối Bối, quát cậu
nhóc một câu, “Sao dám tự mình chạy lung tung hả.”
“Anh mang thằng bé đi làm làm sao mà trông nó được…”
Tô Thiên Thiên không nhịn được nói, “Anh, sao anh không để chị Ninh San chăm
nom thằng bé!”
“Ừ.” Ninh Xuyên gật đầu, có chút mơ hồ nói, “Dạo này,
chị ấy… có chút việc.”
Tô Thiên Thiên gật đầu một cái, “Vậy anh trông nó cẩn
thận….” Vừa nói vừa đi thằng lướt qua bên người anh, Bối Bối ở đằng sau có chút
đáng thương gọi một tiếng, “Quả táo!”. Cô không kìm được quay đầu lại, đối mặt
với ánh mắt của Ninh Xuyên, cảm giác anh nhìn qua thực tiều tụy và mệt mỏi,
trái tim nhói lên một cái, nhưng vẫn cười cười với Bối Bối, “Bái bai!”
Lúc xế chiều, Tô Thiên Thiên dường như có chút căng
thẳng thần kinh, lúc đi vệ sinh hay rót nước thường không nhịn được mà chạy ra
cửa ngó ra hành lang, chỉ sợ Bối Bối không cẩn thận lại chạy ra một mình, nhỡ
đâu bị ngã thì làm sao?
“Em đang nhìn cái gì thế?” Âu Dương tò mò hỏi, “Bên
ngoài có người gây gổ? Đánh nhau à?”
Bị chị hai họ nói vậy, Tô Thiên Thiên cũng cảm thấy
mình có chút thần kinh, cho dù là Bối Bối hay Bảo Bảo, đều là chuyện của Ninh
Xuyên! Mà Ninh Xuyên! Là người không có bất cứ quan hệ nào với mình cả!
Nặng nề trở lại chỗ ngồi, cô quyết định cho dù trời có
sập xuống, trước khi tan ca cũng nhất quyết không rời khỏi chỗ! Vất vả lắm mới
ổn định suy nghĩ bắt đầu công việc, di động lại có tin nhắn, Tô Thiên Thiên mở
ra nhìn, lại là do Ôn Nhược Hà gửi tới, muốn mời cô cùng ăn bữa tối.
Có lẽ Ôn Nhược Hà cảm thấy Tô Thiên Thiên cũng không
phải là bài xích mình, hơn nữa còn đến bộ Sáng tạo làm việc, cho nên trong lòng
hừng hực hy vọng.
Theo suy nghĩ của Tô Thiên Thiên, mặc dù đã không còn
dây dưa với Ninh Xuyên, nhưng cũng tạm thời không muốn có dính dấp gì với người
khác, nhưng lại nghĩ ngay từ đầu là mình đề cập đến chuyện xem mặt, bây giờ lại
cự tuyệt anh ta hình như rất đáng ăn đòn thì phải.
Nếu không thì tìm lý do từ chối? Nhưng Ôn Nhược Hà bây
giờ thực sự không có gì để bắt bẻ, vấn đề này nhất thời khiến cho Tô Thiên
Thiên khó xử, vậy nên biểu hiện trầm mặc suy tư liền biến thành ngầm đồng ý
cuộc hẹn buổi tối.
Vậy thì buổi tối hãy thẳng thắn với Ôn Nhược Hà đi… Tô
Thiên Thiên nghĩ vậy.
Nơi ăn tối rất lãng mạng, hơn nữa Ôn Nhược Hà còn nói
là đã đặt chỗ trước, cảm giác quan tâm săn sóc này càng làm cho Tô Thiên Thiên
áy náy trong lòng, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng biến mất, chỉ tận lực
nghe Ôn Nhược Hà nói chuyện, vùi đầu ăn uống.
Ăn được hơi no, Tô Thiên Thiên cảm thấy có một chút
sức lực, nên cô lấy dũng khí ngẩng đầu lên, “Cái đó… Tổng giám này…”
“Ừ?” Ôn Nhược Hà ngước mắt, hai mắt trong suốt, “Sao
vậy?”
Tô Thiên Thiên nhìn vào đôi mắt kia, nhà hát nhỏ trong
đầu liền bắt đầu phát lại những hình ảnh trong ký ức, lần đầu tiên đụng phải Ôn
Nhược Hà, anh đã dịu dàng như vậy, mời mình đi ăn cơm, lần thứ hai mình làm sai
bị Ninh Xuyên quát mắng, cũng là anh an ủi mình, anh còn giúp mình phí công
chuyển công tác…
Cảm giác tội lỗi là đây!! Cô thấy nghèn nghẹn trong
lồng ngực, cảm giác tội lỗi thật mãnh liệt!
Tại sao, gặp phải tên bạn trai ti tiện – mối tình đầu
của cô lại đau đớn như vậy, đụng phải một đối tượng hẹn hò hoàn mỹ không sứt mẻ
lại cũng đau đớn như thế, nội tâm của cô tại sao vẫn luôn trong trạng thái áy
náy, ai bảo tình yêu khiến cho tâm tình của phụ nữ trở nên vui vẻ, lòng tràn
ngập niềm vui chứ, toàn là bịp bợm hết!
“Em làm sao vậy?” Ôn Nhược Hà thấy cô không nói lời
nào, dáng vẻ cau mày rất đau khổ, ân cần hỏi, “Không thoải mái à?”
“Dạ, chút chút…” Tô Thiên Thiên khó khăn đáp lại, đứng
dậy hít một hơi, “Em muốn vào phòng rửa tay!”
Rời khỏi chỗ ngồi, Tô Thiên Thiên thở phào một hơi,
cảm thấy toàn thân đều thả lỏng, “Quả nhiên là khuyết điểm của mình quá nhiều,
tìm một người tốt như vậy, đến ông trời cũng không nhìn được!”
Từ phòng rửa tay bước ra, Tô Thiên Thiên siết tay, bất
kể thế nào, nhất định phải nói cho Ôn Nhược Hà, mình tạm thời không muốn nói
chuyện yêu đương, không phải là do anh ấy không tốt, mà do mình có quá nhiều
khuyết điểm, cần phải thay đổi triệt để, làm người lại lần nữa!
Trong lòng yên lặng suy nghĩ, cúi đầu bước đi, đột
nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không, nói chính xác, là dùng giọng
nói mà cô quen thuộc nói những lời rất xa lạ, “Hôm nay không ở lại khách sạn
với em sao?”
Cô lần theo tiếng nói nhìn, thì ra giọng nói đó truyền
đến từ một ngã rẽ, một nam một nữ, nam nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi, đúng
là dân.. giàu xổi tiêu chuẩn, khụ, cái loại có chút thô tục đó, nữ quay lưng về
phía Tô Thiên Thiên, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng bóng lưng nhìn rất quen
mắt.
Người đàn ông cười hơi bỉ ổi, “Ngại quá, hôm nay con
gái anh từ nước ngoài về, anh phải về nhà.”
Tô Thiên Thiên nhất thời cứng người, ban ngày ban mặt,
trời đất sáng choang, đây chính là đàn ông ăn vụng trắng trợn cùng với tiểu tam
đó! Trái tim cô lộp bộp một cái, giọng nói quen thuộc và bóng lưng quen thuộc
kia, không phải là… là người mà cô quen kia chứ?
“A… Thì ra là con gái về rồi!” Người phụ nữ hơi
nghiêng người, “Aiz, vậy có mình em cô đơn chết đi được…”
Trống rỗng cô đơn ư! Tô Thiên Thiên run một cái, mới
vừa rồi cô vào phòng rửa tay cũng không chú ý đến người ngồi bên cạnh đâu! Vì
không muốn tăng thêm lòng hiếu kỳ và sự hoài nghi của mình, cô quyết định nhanh
chóng chạy lấy người, có điều giọng nói của người đàn ông kia vẫn truyền vào
trong lỗ tai cô, “Em không về nhà thăm con mình sao? Tên là Bối Bối phải
không…”
Tô Thiên Thiên dừng lại, người phụ nữ hừ nhẹ một
tiếng, “Thì ra anh thấy em là cái loại mẹ không có trách nhiệm đó, cho nên vẫn
là vị kia nhà anh cho anh có cảm giác thân thuộc chứ gì…”
“Đâu phải thế đâu phải thế…” Người đàn ông vội vàng
giải thích, “Thật sự là con gái anh về mà.”
“Xem anh khẩn trương kìa.” Người phụ nữ cười một
tiếng, nghiêng mặt vươn tay cầm chiếc ly cao cổ, nhấp một ngụm rượu, “Dù sao
mọi người ở bên nhau là vì vui vẻ, cần gì phải so đo, con em để cho cậu em
trông hộ rồi.”
Nhìn thấy gương mặt nghiêng quen thuộc, Tô Thiên Thiên
hai mắt ngấn lệ, chân tướng trần trụi chọc mù đôi mắt chó hợp kim* của cô!
Người phụ nữ đó là Ninh San! Là Ninh San đó!
* Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ trò
chơi WOW (thế giới ma thú), được diễn tả với ý nghĩa khi nhìn thấy các sự vật
ngu ngốc, những chuyện bất đắc dĩ sẽ dùng như một cách tự giễu.
Không biết mình mang theo khiếp sợ mà trở lại chỗ ngồi
bằng cách nào, Tô Thiên Thiên nghĩ, như thế, tất cả đều có thể lý giải, chị
Ninh San, ly hôn, mang theo con đến tìm Ninh Xuyên, hơn nữa tình tình thay đổi
lớn, cho nên mới thường xuyên bỏ lại Bối Bối chẳng màng quan tâm, ở chung cùng,
cùng một gã giàu xổi đã kết hôn rồi!
Ôn Nhược Hà có chút kỳ lạ nhìn Tô Thiên Thiên, trước
lúc đến phòng rửa tay thì vẻ mặt đau khổ, bây giờ lại là vẻ mặt khiếp sợ, ngắn
ngủi mấy phút, đã xảy ra chuyện gì?
“Thiên Thiên?”
“Dạ?” Tô Thiên Thiên hồi hồn, nhanh chóng giải thích, “Em không sao, em không
thấy gì cả, em không biết gì hết.”
“…” Ôn Nhược Hà càng thêm mờ mịt.
“Dùng bữa dùng bữa…” Tô Thiên Thiên ân cần gắp cho anh
một đống thức ăn, mình cũng vùi đầu vào nhai. Tình huống của chị Ninh San, Ninh
Xuyên có biết không? Hình như lần trước lúc mình còn trông Bối Bối ở nhà anh
ta, anh ta cũng nói không biết Ninh San đi đâu, nhưng mà buổi trưa anh ta úp mở
nói Ninh San có việc, có thể cũng đã biết sơ sơ chuyện này, nhưng chắc là không
tìm được chị ấy, cũng không tiện nói với mình, mới trả lời lấy lệ như vậy.
Nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Xuyên cùng cảnh Bối
Bối một mình chạy lung tung khắp nơi, Tô Thiên Thiên cảm thấy thức ăn ngon nhai
trong miệng cũng như nhai sáp, chẳng có mùi vị gì.
“Cơm nước xong, đi xem phim nhé?” Ôn Nhược Hà hỏi,
“Dạo này nghe nói có một bộ phim mới không tệ đâu…”
“Dạ…” Tô Thiên Thiên lên tiếng, lát nữa cơm nước xong,
chị Ninh San cũng sẽ bỏ đi, rồi sau đó sẽ lại không biết đi đâu! Cô suy
nghĩ một chút, lấy di động trong túi xách ra, nhắn tin cho Ninh Xuyên, “Đường
Trung Ương, quán XX, chị Ninh San đang dùng bữa ở đây, mau tới.”
Coi như là mình giúp Bối Bối đi, dù sao, cậu nhóc đối
xử với mình tốt vô cùng! Suy nghĩ xong lý do, cô nhấn nút gửi đi.
Mới vừa cầm đũa gắp một miếng thức ăn, tin nhắn trả
lời lập tức đến, ngay cả tốc độ hồi âm cũng nhanh vậy, Tô Thiên Thiên ngượng
ngập, mở ra xem ——– “Tôi đang làm thêm giờ, ra ngoài, Bối Bối làm sao đây?”
Tô Thiên Thiên theo bản năng định trả lời lại là anh
mang nó đi làm được, không mang nó tới đây cùng được sao, có điều cẩn thận nghĩ
lại, cô quả nhiên là ngu xuẩn, sao có thể để cho Bối Bối thấy cảnh mẹ mình
thông đồng với một người đàn ông khác phát sóng trực tiếp từ hiện trường được
chứ! Tâm hồn nhỏ bé kia của cậu bé…
Cô vội vàng nhắn lại, “Chị hai họ Âu Dương của tôi
cũng làm thêm giờ, anh giao Bối Bối cho chị ấy đi!”
Lần nay Ninh Xuyên không nhắn lại, Tô Thiên Thiên đoán
chừng phương pháp này hữu dụng, mà Ninh Xuyên đã bắt đầu hành động, cô thở hắt
ra, lần này thì tốt rồi.
Nhìn cô vùi đầu nhắn tin nhoay nhoáy, trong lòng Ôn
Nhược Hà căng thẳng, chẳng lẽ ra ngoài với mình quá nhàm chán, cho nên cô ấy
lúc thì đau khổ lúc thì khiếp sợ, bây giờ lại cắm đầu vào nhắn tin, tâm tư hoàn
toàn không đặt trên người mình sao….
Thực sự… lần xem mặt này của anh lại thất bại sao?!