“Ách xì!” Mới bước vào phòng làm việc, mông còn chưa
dính vào ghế, đã đột nhiên hắt hơi một cái, Tô Thiên Thiên dụi dụi mũi, mùa hè
mà hắt hơi, xem ra điều hòa của công ty mở nhiều quá rồi.
“Ai nhớ em kìa!” Âu Dương đi bên cạnh cô trêu chọc.
Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, “Chắc là mẹ em rồi!
Bà ấy sống sung sướng rồi là quên ngay chia cho em một chút.”
“Sắp phát lương rồi, em còn sợ không có tiền à?’ Âu
Dương trả lời, “Nhưng nghĩ mà thấy thực khó
tin, em thế mà cũng làm được một tháng rồi!”
“Đúng à nha.” Tô Thiên Thiên cũng tự thấy giật mình,
“Xem ra em cũng không lười như vậy! Em vẫn rất tích cực phấn đấu đấy chứ!”
“Coi như lần này em lợi hại.” Âu Dương gật đầu một
cái, “Xem ra em thực sự quyết đấu với Ninh Xuyên rồi, khụ, làm giúp việc, thật
đúng là ý hay...”
Nhắc đến đề tài này, Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy
nghĩ một chút, hình như cô đã quên mất cái dự tính ban đầu này, lấy quan hệ của
cô và Ninh Xuyên bây giờ, sợ rằng ai làm giúp việc cũng sẽ khó xử.
Có điều vấn đề này chưa quấn quít cô được bao lâu, đã
bị Diệp Khinh Chu vội vã đi vào phòng làm việc cắt đứt, “A! Hai người tới rồi!”
Trong tay cô đang ôm một đống những đồ đồng nghiệp nhờ mua hộ, có cà phê, có
bánh bao, rõ ràng là mới vừa chạy về.
Cô đặt từng thứ lên bàn của đồng nghiệp, nhanh chóng
bước tới bên cạnh Tô Thiên Thiên, “Chị mới thấy Tổng giám Ninh lại ôm trẻ con
đi làm nữa đấy!”
Mặc dù từ cái hôm bước ra khỏi phòng làm việc của Ninh
Xuyên, Tô Thiên Thiên đã quyết tâm không quan tâm đến vấn đề của anh nữa, nhưng
đề tài này vẫn khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô, hình như mới đó không lâu cô thấy
chị Ninh San đã về rồi cơ mà, chẳng lẽ nhanh vậy đã đi rồi? Mặc dù không phải
kỳ thị, nhưng một phụ nữ đã ly dị một lần, còn mang theo con, không có việc làm
mà lại có nhiều hoạt động bên ngoài thế sao?
“Chẳng lẽ Ninh Xuyên đánh cuộc thua với chị gái anh
ta, cho nên bị bắt làm bảo mẫu?” Âu Dương giật giật khóe miệng, “Chị anh ta làm
gì, sao bận rộn như vậy?”
Diệp Khinh Chu ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, “Mình
vừa mới đứng ở chỗ thang máy, nghe có người bàn tán, nói đứa bé này có thể
chính là con của tổng giám Ninh, nói là do bạn gái trước của anh ta sau khi
chia tay sinh ra, bây giờ bạn gái cũ tìm được một công tử nhà giàu sắp kết hôn,
liền vứt đứa bé này cho anh ta.”
“Oa!” Âu Dương sợ hãi kêu lên, “Buôn dưa bịa chuyện
khủng đến thế là cùng! Nghe cứ như chuyện thật ấy!”
“Đúng nha!” Diệp Khinh Chu hạ thấp giọng nói, “Nếu
không biết bạn gái trước của Tổng giám Ninh là em họ Thiên Thiên, mình chắc
cũng tin luôn!”
Tô Thiên Thiên không nhịn được tiếp lời, “Em nhiều
nhất cũng chỉ là một trong số bạn gái cũ thôi chứ, ai biết anh ta có bạn gái
nào nữa không, chưa chắc đã là em.”
“Cái loại người cuồng công việc như Ninh Xuyên….” Âu
Dương vỗ vỗ cô, “Cộng thêm lại bị ba em làm cho tổn thương lòng tự ái, chị thấy
khả năng anh ta có bạn gái khác không lớn đâu.”
Mặc dù có thể giữ vững địa vị độc nhất vô nhị trong
một lĩnh vực cũng khiến người ta sinh ra một chút cảm giác tự hào nho nhỏ,
nhưng mà cái vị trí độc nhất vô nhị này lại là —– bạn gái trước?! Tô Thiên
Thiên cảm thấy mình vừa đau khổ vừa bi kịch.
“Xem ra chuyện Ninh Xuyên đưa trẻ con đi làm ảnh hưởng
rất lớn, không biết phía trên có nghe được phong thanh gì không đây.” Diệp
Khinh Chu có chút lo lắng nói, phía trên mà cô nói, dĩ nhiên là chỉ lãnh đạo
của công ty rồi.
“Mấy bà cô này thật là…” Âu Dương khinh thường nói,
“Trước thì coi Ninh Xuyên là người đàn ông hoàng kim độc thân, người trước vừa
ngã, người sau tiến lên, thất bại xong thì bắt đầu gièm pha, mình không làm
được thì liều mạng nói không tốt, không biết vậy khác nào tự vả vào mặt mình,
thừa nhận rằng lúc trước mình không có mắt nhìn đàn ông!”
Tô Thiên Thiên mặt đầy vạch đen, hình như cô cũng đã
từng mắng Ninh Xuyên là bạn trai cũ “Đê tiện” thì phải! Chẳng lẽ tâm lý cô cũng
vặn vẹo như vậy, nhưng dù sao ban đầu không giải thích mà chia tay là Ninh
Xuyên mà, cô châm chọc một câu cũng đâu quá đáng.
Âu Dương nhìn ra sự lúng túng của cô, lấy cùi chỏ đẩy
cô một cái, “Em thì được mà, thực ra thì em có trách, là trách Ninh Xuyên trước
kia bỏ đi không giải thích gì cả thôi, so với mấy lời đơm đặt kia, lời của em
coi như cũng có căn có cứ mà.”
“Sau này em không nói nữa đâu.” Tô Thiên Thiên siết
tay, “Anh ta với em mà nói, chính là mây trôi! Mây trôi trong mây trôi!”
Rất rõ ràng, có đôi lúc, người lười Tô Thiên Thiên
cùng với kẻ bận rộn như Ninh Xuyên cũng có vài điểm giống nhau, ví dụ như dự
tính sai một số chuyện. Tô Thiên Thiên đã đoán nhầm năng lực quên lãng người
kia của bản thân, mà Ninh Xuyên thì đã tính sai thể lực của chính mình.
Thứ sáu, tâm trạng của Tô Thiên Thiên tương đối vui
vẻ, không chỉ do đã đến cuối tuần, mà còn là vì đây là cuối tháng, sáng vừa mới
lĩnh lương, mặc dù trước đây đấu đá với Ninh Xuyên đi trễ đến mấy lần, bị trừ
không ít tiền, nhưng mà có thu nhập vẫn là chuyện rất đáng để vui mừng! Vậy nên
cả người cô đến đi bộ cũng nhẹ bẫng bay bay, lúc ăn cơm trưa còn huýt sáo nho
nhỏ.
“Tâm trạng em tốt thế à?’ Âu Dương có chút kỳ quái
hỏi, “Chẳng lẽ hôm qua thần linh nói cho em biết, em sẽ nhanh chóng được chuyển
thế đầu thai làm heo?”
Lúc tâm trạng đang tốt thì cái gì cũng tốt, cho nên Tô
Thiên Thiên ôm mặt trả lời, “Nếu như em mà là heo á, cũng là một con heo gầy
nạc thịt, thon thả như thế này này!”
“Phì!” Âu Dương phun, “Xem ra tâm trạng của em thực sự
không tệ. Chị đây chẳng vui được như vậy, việc còn chưa làm xong, hôm nay phải
làm thêm giờ rồi.”
“Hả! Còn chưa làm xong sao, tối mình giúp cậu vậy!”
Diệp Khinh Chu lập tức nói.
“Vẫn là cậu tốt nhất.” Âu Dương ôm lấy cô, nheo mắt
nhìn Tô Thiên Thiên. Người nào đó nuốt nước miếng, “Chị có nhìn em, em cũng
không ở lại tăng ca với chị đâu!”
Âu Dương liếc xéo, “Em đúng là chả nhờ vả gì được!”
“Hì hì!” Tô Thiên Thiên cười nói, “Mới lại vừa nãy mẹ
em gọi điện thoại nói, tối qua ba em không nhịn nổi, đã gọi điện thoại đường
dài tới rồi!”
“Hả?” Âu Dương trợn tròn mắt, “Cậu không phải kiên trì
là khi đi xa thì chỉ gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại sao?”
“Đúng vậy!” Tô Thiên Thiên cười hà hà, “Thế mới bảo là ông ấy không nhịn nổi
nữa!”
“Thế nói gì vậy? Cậu thừa nhận mình keo kiệt? Muốn nói
xin lỗi hai mẹ con em à?”
“Đâu có như vậy.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Nghe nói
thái độ ông ấy còn rất cứng rắn, nói là nếu như mẹ con em còn không về thì sẽ
hối hận!”
“Hối hận?” Âu Dương chép miệng, “Hối hận vì đã ăn thịt
cá bên ngoài mà không về nhà gặm bánh bao?”
“Cho nên, hình như mẹ em cãi nhau với ông ấy rồi,” Tô
Thiên Thiên nói, “Cẩn thận suy nghĩ một chút, mẹ em liều mạng rút tiền, còn em
á, bỏ nhà đi, nếu như lần này không kiên trì, trống lớn đánh lui, quay về nhất
định sẽ rất thảm!”
Âu Dương nghiêng đầu, “Trước kia không phải em thấy
không có lòng tin đấu tranh với ba em sao, sao bây giờ ý chí chiến đấu lại sục
sôi thế?”
Tô Thiên Thiên nghiêm túc nói, “Chị họ hai nói với em
trong điện thoại, chuyện như vậy cũng không khác mấy đứa thanh niên bất hảo bỏ
nhà đi ấy, mới đầu phụ huynh sẽ tức giận vô cùng, không đi tìm, thậm chí còn
tuyên bố không nhận đứa con này nữa, nhưng nếu quay về lúc đó, nhất định sẽ bị
đánh cho mông cũng nở hoa, nếu để lâu hơn một chút, phụ huynh sẽ bắt đầu sốt
ruột, cũng chẳng còn tức tối gì nữa, thậm chí bắt đầu đi khắp nơi tìm con,
nhưng ngoài miệng thì vẫn nói chờ bắt được đứa con sẽ đánh cho một trận tơi
bời, lại qua một thời gian nữa, phụ huynh sẽ chẳng còn tức giận gì hết, chỉ cần
đứa con có thể trở về thì sẽ không mắng mỏ gì cả, chỉ biết ôm con khóc thôi.”
“Nghe…” Diệp Khinh Chu suy ngẫm một chút, “Có chút đạo
lý, nhưng nghe sao giống như đang gạ gẫm dụ dỗ người ta phạm sai lầm thế nhỉ…”
“Khụ, chị họ mình là luật sư.” Âu Dương trịnh trọng
nói, “Đã gặp qua rất nhiều loại ví dụ biến thái như vậy rồi.”
“Có điều biến thái thì biến thái…” Tô Thiên Thiên nhún
vai, “Nhưng mà nghe rất có đạo lý.”
“Chân lý thường thường đều vặn vẹo.” Âu Dương chỉ có
thể giải thích như vậy, “Nhưng mà, cậu nói hối hận, ngẫm kỹ ra cũng hơi rợn tóc
gáy đấy!” Nên nhớ là cậu của cô khá là quyết đoán, chỉ đơn giản nhìn vào cái
tính keo kiệt của ông ấy thôi cũng có thể thấy nghị lực quyết không nhận thua
kia của ông ấy rồi, keo kiệt cũng phải keo đến cảnh giới không bình thường.
“Có thể…” Tô Thiên Thiên nhìn trời, “Ông ấy bắt đầu
tranh tài tiêu tiền với mẹ em? Hay là xài hết tiền tiết kiệm?”
“Ha ha ha ha…” Âu Dương che bụng cười to, “Trừ đi siêu thị mua đồ giảm giá ra,
cậu bình thường có tiêu tiền bao giờ! Ha ha…”
“Cho nên làm gì có chuyện gì hối hận đúng không.” Tô
Thiên Thiên cũng không lo lắng gì về chuyện này, mặc dù tức trước đến nay cô
chưa từng chống đối lại ông Tô bất cứ chuyện gì, không biết hậu quả, có điều
nghĩ đến kết quả xấu nhất cũng chỉ là cô vẫn bị ngó lơ như cũ thôi, dù sao cô
vẫn luôn bị xem nhẹ, mà sự phản kháng của mẹ, chắc sẽ đạt được thắng lợi cuối
cùng.
Ăn cơm trưa xong, Tô Thiên Thiên tiếp tục duy trì tâm
trạng tốt đẹp, chuẩn bị cầm tiền lương đi mua chút đồ ăn, khao bản thân mình
một chút, tiếc rằng cô lại lười phải đi xa, đang đứng trước máy bán nước tự
động ở cửa thang máy nghĩ xem mình nên uống nước nho hay nước mật đào.
Đột nhiên cái váy dài cô đang mặc bị người ta kéo lên,
làm cô sợ đến mức nhảy dựng, “A! Ai thế?”
Vừa nghiêng đầu, Tô Thiên Thiên lại nhìn thấy Bối Bối
đang chớp chớp mắt đứng sau cô, “Bối Bối?”
“Quả táo!” Bối Bối vươn tay chỉ cô, nhìn qua ấn tượng
của cậu bé với Tô Thiên Thiên rất sâu.
Mặc dù không có cảm tình gì với cậu của thằng bé,
nhưng vẫn rất thích Bối Bối, cho nên cô ngồi xuống, kéo bàn tay nhỏ nhắn của
cậu nhóc, “Mẹ còn chưa về sao?”
“Mẹ…” Bối Bối vươn một bàn tay khác vào trong miệng
mút một cái, “Không ở nhà.”
Vậy dạo này Ninh Xuyên không phải ngày nào cũng đưa
Bối Bối đi làm theo sao? Tô Thiên Thiên nghĩ, không có trợ lý, còn thêm một đứa
trẻ con, sao cô lại cảm thấy có chút áy náy? Có điều không phải anh ta vẫn luôn
tự cho là cái gì cũng làm được sao, vậy cứ mặc kệ anh ta đi. “Sao con lại chạy
đến đây?” Cô ngước mắt nhìn một chút, chỗ này cách cửa phòng Tài vụ chừng hai
mươi mấy mét, lại nghĩ bộ Sáng tạo và bộ Tài vụ cách nhau cũng không xa, nhưng
cũng lâu rồi cô chưa thấy Ninh Xuyên.
Sao lại nghĩ đến anh ta rồi? Tô Thiên Thiên khinh bỉ
bản thân một chút, lại cười hỏi Bối Bối, “Dì mua nước trái cây cho con uống
nha?” Vừa nói vừa bế Bối Bối lên, để cho cậu nhóc có thể nhìn thấy các loại đồ
uống bên trong máy, “Muốn cái nào?”
“Dạ….” Bối Bối vươn tay di tới di lui trên mặt kính,
“Nho… Táo… Quả đào nhỏ….”
“Muốn cái nào nào?” Tô Thiên Thiên nghiêng mặt hỏi cậu
nhóc.
Đối mặt với nhiều lựa chọn như vậy, Bối Bối cảm thấy
rất hoang mang, nhìn xung quanh, Tô Thiên Thiên nghĩ mình đúng là đang hành hạ
trẻ con, vậy nên mở miệng, “Hay là, quả đào nhỏ nhé?”
“Vâng! Quả đào nhỏ!” Bối Bối vươn tay ôm lấy cổ cô,
hôn bẹp một cái.
“Ha ha, nhột quá đi…” Tô Thiên Thiên cười ha ha, móc
tiền lẻ trong túi, nhét vào trong, “Nào, mua quả đào nhỏ cho Bối Bối uống…”