Ninh Xuyên sửng sốt, cổ họng giống như bị người ta bóp
nghẹt, không phát ra được thanh âm nào. Giống như cái đêm bốn năm trước đó, anh
đối mặt với những lời nhục nhã, những câu trách móc kia, không thể thốt ra nổi
một câu.
Anh nhớ Tô Thiên Thiên vẫn còn ở trong nhà đợi anh,
lúc ra khỏi cửa, cô ngồi trên giường vẫy tay tạm biệt anh, “Đi đường cẩn thận!
Tiểu Xuyên, lúc về nhớ mua giúp em túi Cheetos, nhớ là vị Barbecue đấy!”
Anh nói, “Trễ vậy rồi mà còn ăn à?”
Cô khúc khích cười hì hì, “Không phải nói tối nay muốn
xem phim đến khuya sao, em vừa mới tải xuống đấy!”
Một thời gian rất lâu trước kia, trong lòng Ninh Xuyên
vẫn luôn ôm theo nỗi bi thương, cái thứ gọi là tình yêu giống như mật ngọt này
dường như quá xa vời đối với anh, mà anh cũng rất kiêng dè, hạnh phúc quá lớn
thường sẽ mang đến nối bất hạnh càng kinh khủng. Ở bên cạnh Tô Thiên Thiên,
dường như tất cả đều trở nên đơn giản, mà anh cũng có thể chôn giấu vết sẹo của
mình đi, giống như thực sự đã quên.
Nhưng chỉ cần vết sẹo còn ở đó, cuối cùng vẫn sẽ chạm
phải.
Mang theo cảm giác hơi tê dại trên mặt, anh đi thẳng
về, bóng đêm còn chưa sâu, trên đường vẫn rất náo nhiệt, anh bước vào siêu thị,
đứng bên cạnh giá để đồ ăn vặt, giống như bị đóng đinh ở đó, cho đến lúc có một
cô bé đẩy anh một cái, “Anh ơi, anh nhường một chút.” Anh hồi hồn, lùi hai
bước, cô bé cười với anh một cái, đưa tay cầm lấy một bọc Cheetos trên giá.
nhảy chân sáo quay lại kêu lên với mẹ mình đang đứng cách đó không xa, “Mẹ ơi,
mẹ ơi, con muốn ăn cái này!”
Ninh Xuyên thu hồi tầm mắt, mới phát hiện, thì ra
Cheetos vị thịt nướng chỉ còn dư lại có một bịch, vừa nãy vẫn còn trong tầm tay
anh, mà giờ đây mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Có một số việc, đột nhiên như vậy đấy, được mất, chỉ
trong nháy mắt mà thôi, chần chừ một chút tức là còn chưa đủ kiên định, như vậy
đánh mất rồi cũng không còn gì để oán trách.
Hai tay trống trơn bước ra khỏi siêu thị, giống như
thực sự không có gì cả, chính là bởi vì không có gì cả, nên mới càng không có
tư cách để có được thứ gì. Anh đã từng có tất cả, cũng đã mất đi tất cả, ở bên
cạnh anh, Tô Thiên Thiên cũng sẽ mất đi tất cả đúng không? Anh có tư cách gì để
đòi hỏi cô cũng mất đi nhiều thứ như vậy chứ?
Anh nhắm chặt mắt lại, lông mi hơi ướt.
Bây giờ nghĩ lại, anh không những không thể thoát khỏi
hồi ức khi ở bên cạnh Tô Thiên Thiên, mà còn không thoát khỏi nỗi đau trong quá
khứ, bản thân anh còn không làm được, sao có thể yêu cầu Tô Thiên Thiên làm
được chứ?
Sau khi rống một tràng, Tô Thiên Thiên trợn to cặp mắt
có chút cảm giác ươn ướt, cô khịt mũi một cái, “Hai chúng ta đừng ai nói ai
nữa, ai, ai cũng không có gì hay để nói hết.”
Quả thực không có gì hay để nói, phải nói là nếu lúc
này còn có gì để nói, thì chính là anh có thể hỏi tại sao cô biết được chuyện
này. Ý nghĩ vừa xoay chuyển, người biết chuyện này không nhiều lắm, liên hệ với
việc sau khi anh về nhà đã gặp Ninh San, Tô Thiên Thiên sao có thể biết được đã
rõ ràng, xem ra, quả thực không còn gì để nói.
Trước đó Tô Thiên Thiên vẫn còn đang sợ hai người lúng
túng, sự thật chứng minh, bây giờ cô không cần phải lo lắng khó xử nữa, hơn nữa
còn là làm một mẻ, khỏe cả đời, bởi vì cô sẽ chuyển công tác.
Thế nên thấy Ninh Xuyên không nói lời nào, cô bước qua
ôm lấy thùng các tông, xoay người muốn đi, lại dừng bước, nhíu mày một cái,
dường như cảm thấy mình còn làm thiếu một việc gì đó, sau đó nghiêng mặt nói
với anh, “Chỗ này để lại cho anh, tôi đi! Anh không cần phải tiễn!”
Lời này nghe rất quen tai, Ninh Xuyên ngẩn ra, hình
như bốn năm trước đây anh đã nói với cô như vậy, sau khi phục hồi lại tinh
thần, Tô Thiên Thiên đã đẩy cửa ra ngoài rồi.
Khi Tô Thiên Thiên tìm được bàn làm việc ở bộ Sáng tạo
sắp xếp đồ đạc của mình lên đó xong, cô vẫn cảm thấy quá đột ngột, một kẻ lười
biếng như cô không những làm việc ở đây, lại còn trong thời gian ngắn như vậy
đã đổi sang một công việc mới, chuyện này thực sự đủ khác thường.
Ôn Nhược Hà dĩ nhiên là hết sức hoan nghênh sự xuất
hiện của cô, mới chỉ nhìn nét mặt của anh thôi, Tô Thiên Thiên đã biết cái gì
gọi là “Hớn hở ra mặt”, nhưng chẳng qua kỳ quái nhất là, so với việc nhìn thấy
Ninh Xuyên, cô cảm thấy gặp Ôn Nhược Hà còn làm mình lúng túng hơn.
“Thiên Thiên, em thấy vị trí này được không?”
“Dạ, không tệ ạ.”
“Vậy em còn cần gì nữa không?”
“Dạ, tạm thời thì không.”
“Buổi trưa cùng ăn cơm nhé?”
“Dạ, được.”
Sau khi trải qua màn đối thoại nhiệt tình xong, Ôn
Nhược Hà mới quay lại phòng làm việc của mình, Âu Dương nhấc chân đạp một cái,
cả người dính trên ghế trượt đến sau lưng Tô Thiên Thiên, “Chị bảo này… em biết
đi đâu mà tìm được người tốt như Tổng giám chứ….”
“Tốt thì tốt…” Điểm này Tô Thiên Thiên không thể phủ
nhận, “Chẳng qua là…”
“Chẳng qua là cái gì?” Âu Dương bĩu môi, “Chẳng lẽ em
nghĩ nếu đứng bên em thì quá đáng tiếc? Chà đạp Tổng giám?”
“…” Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Mặc dù em có một chút
cảm giác như vậy thật, nhưng không mãnh liệt như chị nói đâu.”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là đây là
người vô cùng thích hợp với em.” Âu Dương nghiêm túc nói, “Đứa lười giống như
em, làm gì có thằng đàn ông bình thường nào chịu nổi, mà tổng giám Ôn vừa hay
chính là người có thể chịu đựng được em, khó lắm chứ tưởng à!”
Tô Thiên Thiên theo bản năng muốn há mồm nói thực ra
thì cũng từng có một người có thể chịu đựng được cô, nhưng lời còn chưa ra tới
miêng, chị hai họ Âu Dương đã tiếp tục lẩm bẩm, “Hơn nữa, lấy điều kiện của nhà
em, không cẩn thận còn có thể bị đụng phải một gã hám của, cho dù không đụng
phải một tên hám của, thì ông cậu keo kiệt của chị chắc cũng hám của nhà người
ta, không có của để mà hám khẳng định ông ấy sẽ không thích, cho nên tổng giám
Ôn vừa vặn thỏa mãn được em, cũng thỏa mãn được ba em, nhất cử lưỡng tiện đấy!”
“Sao lại phải thỏa mãn ba em chứ!” Tô Thiên Thiên bĩu
môi, “Chị đừng quên em và mẹ em đang phản kháng lại ông ấy!”
“Ừ nhỉ!” Âu Dương hồi hồn, “Chẳng lẽ em muốn tìm cái
gì khiến cho cậu không hài lòng, sau đó giống mẹ em ấy, kích thích thần kinh
yếu ớt của ông ấy để đạt được thắng lợi của hai người?”
“Em mới lười phải kích thích ông ấy!” Cô lập tức phản bác, đưa tay đẩy cái ghế
xoay của chị họ ra, “Chị ấy, đừng có nói chuyện tổng giám Ôn với em mãi thế, em
nghĩ tới nghĩ lui rồi, thấy thích này, rồi yêu đương này, hao tâm tổn sức lắm,
ai em cũng lười phải yêu!”
“Không động tay, không nhấc chân, chỉ có trong lòng
thì tư chút xuân, nảy chút tình, em cũng lười phải làm, Tô Thiên Thiên, chị
sùng bái em rồi đấy!” Âu Dương bị đẩy ngược lại thở dài một tiếng.
Giờ nghỉ trưa, Ôn Nhược Hà quả nhiên tới đi ăn cùng Tô
Thiên Thiên, bởi vì lười đi lại, cộng thêm việc cô khá hài lòng với thức ăn của
căn tin, cho nên cùng nhau ăn cơm ở công ty. Hai người ăn riêng với nhau vẫn
còn có chút lúng túng, cho nên chị hai họ Âu Dương và Diệp Khinh Chu cũng tự
nhiên đường đường chính chính mà ngồi ăn cũng bọn họ.
“Em họ Thiên Thiên, em tới chỗ bọn chị làm, tốt quá!”
Diệp Khinh Chu nói tự đáy lòng, như vậy có lẽ có thể làm giảm bớt cảm giác tội
lỗi trong lòng cô, “Thế bên Tài vụ đã tìm được người thay thế em chưa?”
“Em có biết đâu.” Tô Thiên Thiên lắc đầu, thực ra cô
chẳng biết tí gì về tình hình bên kia cả.
“Hình như chưa.” Ôn Nhược Hà nhíu mày một cái, “Chuyện
này đều tại tôi, không nói với Ninh Xuyên trước, cho nên hôm ấy anh ta bực lắm,
tuyệt đối không nhận trợ lý bên bộ Nhân sự sắp xếp cho anh ta, nói là tạm thời
anh ta chưa cần trợ lý, nói cái gì mà… có trợ lý cũng như không, tự mình làm
cho xong.”
“….” Đây đúng là phong cách của anh ta, Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái nghĩ,
nhưng mà sao câu này nghe cứ như đang kể lể rằng cô làm việc không xứng với
chức vụ thế nhỉ, mặc dù cô chưa từng làm thêm gì ngoài những việc được yêu cầu,
nhưng những việc thuộc bổn phận cô cũng làm đâu có ít!
“Tự anh ta làm?” Âu Dương chép miệng, “Đã sớm nghe
danh Ninh Xuyên là một kẻ cuồng công việc, xem ra anh ta không chỉ là người
điên, mà còn là siêu nhân ấy chứ!”
“Giờ sắp cuối tháng rồi, anh ta chắc là bận bù
đầu mất.” Diệp Khinh Chu cũng là người hiền lành, không khỏi cảm thán một câu.
Đúng vậy, đến cuối tháng rồi… Tô Thiên Thiên gật đầu
một cái, thời gian này hình như bộ Tài vụ lúc nào cũng bận rộn, tháng trước cô
đến đúng vào thời điểm này, mang đến cho Ninh Xuyên một đống phiền toái, tháng
này lúc này, cô lại chạy thẳng, nghĩ thế nào cũng thấy cô làm vậy thực có lỗi
với anh ta!
“Người đàn ông hoàng kim của công ty chúng ta, ai cũng
chùn bước cả!” Âu Dương nuốt một miếng cơm, nói, “Ninh Xuyên tuổi cũng không
ít, mặc dù gia đình không có gì ghê gớm, chẳng qua điều kiện bản thân cũng khá
tốt, nhưng anh ta làm việc thục mạng như vậy, áp lực cũng không nhỏ đâu.”
“Tôi cũng khiến người ta chùn bước sao?” Ôn Nhược Hà
có hơi bị đả kích.
“Tổng giám, anh là làm cho người ta nhìn mà sợ... à
không, nhìn mà kính nể!” Âu Dương nghiêm túc cải chính.
“Aiz!” Diệp Khinh Chu đổi chủ đề, “Tôi nghe nói hôm
trước tổng giám Ninh còn mang theo một đứa bé đến công ty?”
“Cậu còn quan tâm đến mấy cái tin vớ vẩn ấy à…” Âu
Dương bĩu môi, “Nghe nói là cháu ngoại anh ta…”
Ôn Nhược Hà không có hứng thú gì với việc buôn dưa,
chỉ cười nói với Tô Thiên Thiên, “Đã quen với công việc chưa?”
“Dạ rồi….” Tô Thiên Thiên mặc dù không đáp lại lời của
chị họ và Diệp Khinh Chu, đầu lưỡi thì trả lời Ôn Nhược Hà, trong lòng đã bắt
đầu nhớ đến Bối Bối, may mà Ninh San cũng đã về, chắc sẽ chăm sóc thằng bé tử
tế, nhưng mà nếu chị ấy biết chăm sóc cho Bối Bối, thì trước kia Ninh Xuyên đâu
phải mang cả trẻ con đi làm.
Suy nghĩ một chút đến cuộc nói chuyện giữa Ninh San và
cô lần trước, lẽ ra hai chị em bọn họ từ nhỏ đã khổ cực như vậy, chị ấy còn bỏ
dở việc học hành chăm sóc cho Ninh Xuyên, chị ấy hẳn không phải loại người
không có trách nhiệm đó mới đúng.
Nhưng Ninh San bây giờ không giống Ninh San trước kia
chút nào, cộng thêm chuyện bây giờ chị ấy đã ly hôn, có lẽ tâm trạng không được
ổn, lại còn phải chăm con một mình…
“Thiên Thiên? Thiên Thiên!” Ôn Nhược Hà hơi lên giọng gọi cô một tiếng.
“A?!” Tô Thiên Thiên hồi hồn, “Gì vậy?”
“Anh đang hỏi em không đói bụng sao?” Ôn Nhược Hà mỉm
cười chỉ vào đĩa thức ăn hầu như chưa được đụng đến của cô hỏi, “Sao lại ngẩn
người ra thế?”
“A dạ dạ….” Cô vội vàng há miệng ăn cơm, “Vừa nãy đột
nhiên bị nghẹn, giờ mới nuốt trôi.”
Ôn Nhược Hà đẩy chén trà bên cạnh, “Vậy em uống ngụm
nước đi, ăn từ từ thôi.” Tô Thiên Thiên giương mắt nhìn, người đàn ông trước
mặt này thực sự là tốt không chê vào đâu được, có lẽ ở bên cạnh anh, ngay cả ba
cô cũng sẽ không chế nhạo gì cô được, nếu như trước kia, có một người thích hợp
như thế này bước vào cuộc sống của cô, có phải một câu chuyện khác sẽ bắt đầu
không, mà tất cả sẽ không phải rối rắm ở đây, khiến cho kẻ lười như cô không
phải phiền não như vậy?
Nhưng mà, giờ đây người này đang ở trước mắt, nếu như
bây giờ cũng không động lòng, thì trước kia cũng sẽ xảy ra chuyện gì sao? Người
kia, đã từng, ngay từ khi bắt đầu đã biết có lẽ không thích hợp, nhưng vẫn bắt
đầu, nếu như bây giờ tỉnh ngộ, có thể quên đi hết tất cả được không?
Cho dù không thể quên, cũng phải ép mình quên, nghĩ
lại chuyện lúc sáng, trước mặt anh mình đã nói ra chuyện trước kia, anh cũng
không giải thích lấy một câu, người ta ngay cả một câu giải thích cũng không
nói với cô, cô còn ở đây xoắn xuýt cái gì nữa chứ!
Cô há to miệng nuốt thức ăn vào bụng, hít sâu một hơi,
nấc cục một cái, giương mắt cười hì hì nhìn về phía Ôn Nhược Hà, “Em no rồi!”