Nghe Ninh San kể xong, Tô Thiên Thiên đã không biết
mình nên nói gì, cô biết quá ít, mà chuyện xảy ra lại quá nhiều, trong nháy
mắt, đột nhiên, cô bỗng hiểu được lời mà Ninh Xuyên nói ngày hôm đó, chuyện
giữa bọn họ quả thật không thể tháo gỡ được, những tháng ngày đã qua kia giống
như một cuộc chơi, kết thúc rồi, người ra đi cũng không trở về nữa.
“Cho nên Tiểu Xuyên vẫn rất cầu tiến, luôn cố gắng làm
từng chuyện một.” Ninh San nói, “Bởi vì chỉ có người đã từng mất đi tất cả, mới
hiểu được có được tất cả khó khăn đến cỡ nào.”
Ninh Xuyên là một người tích cực cầu tiến, điểm này Tô
Thiên Thiên đã biết từ trước, chỉ có điều giờ phút này cô mới rõ nguyên nhân.
Giống như chị hai họ đã từng nói vậy, có lẽ so với Ninh Xuyên, cô có quá nhiều
thứ, cho dù cô có một câu chuyện bi thương của riêng mình, nhưng những nỗi bi
thương kia, vào thời khắc này lại có vẻ mờ nhạt làm sao. Có lẽ những cố gắng mà
Tô Thiên Thiên đã bỏ ra không ít hơn Ninh Xuyên, nhưng cô đã chọn buông tha,
còn Ninh Xuyên vẫn đang kiên trì tiếp tục phấn đấu, chỉ duy điểm này thôi, cũng
đủ để cô không so nổi rồi.
Nghĩ lại những việc bốc đồng mình từng làm trong công
ty trước kia, thật đúng là vừa nực cười vừa hoang đường, Tô Thiên Thiên nhất
thời không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cảm xúc trong lòng mình lúc
này, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác vừa giật mình vừa hổ thẹn.
Đừng nói là hỏi thăm Ninh Xuyên về chuyện trước kia,
ngay cả suy nghĩ thôi cũng thấy khó mà đối mặt với anh được, thế nên Tô Thiên
Thiên thu dọn đồ đạc đơn giản, kéo cái va li to đùng của cô, ra khỏi nhà Ninh
Xuyên.
Chị hai họ nghỉ phép từ thứ sáu tuần trước, nghỉ một
tuần cộng với thứ bảy chủ nhật là chín ngày, du lịch một tuần, hôm nay đang
quay trở lại từ núi Thần Nông. Lúc này chắc đang vội vàng về nhà, sau đó thu
dọn đồ đạc, nghỉ ngơi chưa được hai ngày đã lại phải đi làm, nghĩ đến đây, Tô
Thiên Thiên không khỏi mà cảm thán, đi làm cực khổ lắm mà, hiếm hoi mãi mới
được ngày nghỉ lại còn ra ngoài du lịch, du lịch về xong là hết cả ngày nghỉ.
Cho nên từ khi lên đại học đến giờ cô chẳng bao giờ đi du ngoạn danh lam thắng
cảnh gì cả… Du lịch gì đó, xem hình là được rồi, cho dù mình có đến, cũng không
thể nhớ kỹ được, chẳng phải lại cần nhìn hình sao! Hơn nữa nhiều nơi xem ti vi
thì thấy đẹp, mà lúc tự mình đi xem, căn bản chẳng ra cái gì.
Lý luận của cô là —– Không đến Trường thành không hảo
hán, mới đến Trường thành vã mồ hôi!
Lúc Tô Thiên Thiên nói mớ lý luận này với chị hai họ
Âu Dương, lập tức bị phỉ nhổ, “Một là cảm giác chính mắt thấy, một là tự mình
tưởng tượng, giống làm sao được!”
“Nhưng em có thể tự thay mình vào mà!” Tô Thiên Thiên
đặc biệt tự hào nói.
“Em họ Thiên Thiên có bản lĩnh của mình, thế cũng
không tệ đâu…” Anh rể hai Tô Xán tiếp lời.
“Bản lãnh của nó?” Âu Dương tức giận nói, “Bản lãnh
của nó là sống buông thả chỉ biết ăn với chơi!”
Vừa nhắc đến chuyện bình thường mình chỉ biết buông
thả, cô không kìm được mà nhớ đến những gì Ninh San nói ngày hôm nay.
“…..” Tô Thiên Thiên thở dài, “Dù sao hôm nay em đã bị
kích thích gián tiếp rồi, anh chị có kích thích trực tiếp em cũng chẳng để ý
đâu.” Vừa nói vừa gục đầu xuống bàn, “Em là một đống củi mục…”
“Ô…” Âu Dương bĩu môi, có chút giật mình nhìn Tô Xán
chồng mình, “Thật là quái lạ, con bé này lúc nào cũng hùng hổ oai phong đi
đường của mình, cho rằng chính đạo của người khác đều là lạc lối hết cơ mà!”
Tô Xán nhún vai, “Hai chị em tán gẫu đi, anh đi thu
dọn đồ đạc.”
“Anh rể hai thật là tốt…” Tô Thiên Thiên nghẹo đầu
nói, “Tìm được người mình thích, không bị người nhà phản đối, hai người tốt
nhất là ở đó tự kỷ đi, làm người ta khó chịu, hạnh phúc quá đấy!”
Âu Dương nuốt nước miếng, “Sao hôm nay em buồn thế?”
Tô Thiên Thiên khịt khịt mũi, “Không cẩn thận, máu chó
rồi, lại còn nỗi đau thanh xuân nữa….”
“Phụt!”
….
Nghe Tô Thiên Thiên thuật lại chuyện xảy ra mấy ngày
qua, Âu Dương không nhịn được thở dài nói, “Bốn ngày nay hình như còn đặc sắc
hơn bốn năm qua của em!”
“Chị nghe thấy đặc sắc, nhưng em không đặc sắc được
như vậy.” Tô Thiên Thiên có chút ỉu xìu nói.
“Nhưng không phải mẹ em lần này đứng chung một chiến
tuyến với em sao, hai người hợp lại còn không giải quyết được ba em sao?” Âu
Dương đối với bà mợ này có lòng tin tuyệt đối!
Tô Thiên Thiên thở dài, không biết nên nói gì cho
phải, đúng vậy, mẹ cô đứng chung một chiến tuyến đối kháng ba cùng với cô,
nhưng kết quả sau khi đối kháng là gì đây? Mẹ cô lấy được quyền làm chủ tiền
bạc, còn cô có thể lấy được sự tôn trọng mà cô đáng được nhận, dường như
đó là một kết cục hoàn mỹ, nhưng sao nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút nuối tiếc?
Nếu như bốn năm trước cô dám đấu tranh, nếu như bốn
năm trước đấu tranh giành được thắng lợi, nếu thế cô và Ninh Xuyên có phải sẽ
không giống như lúc này?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một chữ nếu như.
Thế giới này đâu thiếu các loại “Nếu như”, có thiếu
thì thiếu những kỳ tích để cho “Nếu như” biến thành “Thực sự” mà thôi.
Âu Dương dường như có một chút thấu hiểu suy nghĩ của
Tô Thiên Thiên, chuyện tình cảm, không phải là tất cả, để vuột mất, vẫn có thể
tiếp tục ở bên nhau được. Nhưng thái độ tiêu cực như vậy, dường như không hợp
với tính cách của con bé lắm, vậy nên Âu Dương vỗ vỗ lưng Thiên Thiên, “Lên
tinh thần đi nào, cho dù nói thế nào, đối kháng với cậu của chị là việc nhất
định phải làm! Cho dù không phải vì chuyện kia, thì cũng là vì tôn nghiêm của
mình, hiểu chưa, tôn nghiêm ấy! Cho nên ấy, đối đầu với cậu đi, chị tuyệt đối
ủng hộ em!”
“Tôn nghiêm à…” Tô Thiên Thiên lại thở dài một tiếng,
chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ ra cái gì, ngồi thẳng người mở to hai mắt nhìn
Âu Dương, “Ba em là cậu ruột của chị sao?”
“….” Âu Dương nuốt nước miếng, “Dĩ nhiên, cậu ruột
thật đến không thể thật hơn!”
“A….” Tô Thiên Thiên chép chép miệng, “Ba em thật đáng
thương!”
…
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Thiên Thiên và bà Tô bỏ
nhà ra đi, dì Lâm cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên khác biệt, tuyệt với đến
mức kỳ lạ!
Đầu tiên, bà không cần phải nấu cơm, bà chủ và cô chủ
đều đến nhà người khác ăn chực, ông chủ lại ăn rất đơn giản, một đĩa rau có thể
đủ cho ông ấy ăn ba ngày!
Tiếp theo, ông chủ bình thường đi làm, không ở nhà,
trong nhà thì chẳng có việc gì, bà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cảm thấy thời gian
tràn trề làm sao, cuộc sống mới phấn khích làm sao!
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, trong nhà bớt đi
hai miệng ăn, tiền cơm nước tháng này đột nhiên dư ra nhiều hơn, chờ ông chủ
không có ở nhà, gọi đồ ăn ngoài, vừa ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, vừa xem
phim truyền hình, mới thích thú đến nhường nào!
Cho nên, trước mắt có thể thấy, sự ra đi của hai người
phụ nữ trong nhà họ Tô chưa mang tới sự khủng hoảng nào cho nhà họ Tô, được
rồi, dì Lâm không tính là người nhà họ Tô. Cho nên sau khi ông Tô về đến nhà,
đối mặt với chuyện vợ và con gái bỏ nhà ra đi, khủng hoảng tạm thời còn chưa
thấy, mà tức giận thì có một đống.
“Hai mẹ con bỏ nhà ra đi! Dám cùng nhau bỏ nhà đi?!
Chẳng lẽ mẹ con nó không biết sắp đến kỳ nghỉ hè đắt đỏ rồi, khách sạn không có
chỗ nào giảm giá cả sao! Muốn bỏ nhà đi cũng phải tìm lúc mùa du lịch ế ẩm mà
đi chứ! Thế này thì xài hết bao nhiêu tiền cho nó vừa đây?”
Dì Lâm hết sức bình tĩnh trả lời, “Bà chủ cầm thẻ đi
ngân hàng rút tiền rồi, còn nói chút tiền lẻ đó, không cần quan tâm.”
“Không cần quan tâm! Bà ấy còn dám dùng thẻ của bà ấy
à! Mỗi một xu một cắc đều là do tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được! Sao
có thể lãng phí như vậy!” Rất rõ ràng, ông Tô nổi giận vô cùng! Chỉ có điều sự
tức giận này, dường như mấu chốt không được đúng cho lắm.
“Ông chủ, bà chủ bỏ nhà đi, không phải đang thương
lượng kế hoạch đi du lịch với ông.” Dì Lâm không nhịn được nhắc nhở.
“….” Ông Tô ngẫm nghĩ một chút, lại im lặng một lúc,
cuối cùng vẫn không nhịn được nói, “Bỏ nhà đi không phải là đều không mang xu
nào đắp báo ngủ ở ga xe lửa sao?”
“…”
Mặc dù không mang theo nhiều tiền, nhưng Tô Thiên
Thiên may mắn có thể được đắp chăn nằm ngủ trên cái giường tạm thời ở trong
phòng đọc sách của nhà Âu Dương, tình trạng tốt hơn rất nhiều so với tưởng
tượng của ông Tô. Chị hai họ gọi điện đến thành phố N hỏi thăm tình trạng của
chị cả họ Cố Nhược, Tô Thiên Thiên cũng thuận miệng hỏi thăm tình hình của bà
Tô, nghe thấy bà ngửa mặt lên trời cười lớn qua điện thoại, “Con biết không?!
Mẹ rút hết cả tờ chi phiếu! Ngân hàng lại còn nói muốn rút quá năm vạn thì phải
hẹn trước? Hẹn trước cái đầu! Chẳng lẽ mẹ không biết rút ở mỗi ngân hàng một ít
sao! Cậu Lâm lái xe bảo mẹ, cậu ta tưởng mình đang lái xe chở tiền, hố hố hố
hố….”
“….” Âu Dương đứng bên cạnh nghe điện thoại mà mặt đầy
vạch đen, không nhịn được thở dài nói, “Mợ chắc phải chịu khổ nhiều lắm nên mới
làm ra chuyện điên cuồng như vậy….”
Tô Thiên Thiên cũng không nhịn được nuốt nước miếng,
“Mẹ… mẹ xác định làm thế ba con sẽ khuất phục?”
“Cũng không chắc.” Bà Tô tùy ý nói, “Nhưng mẹ đoán ông
ấy sẽ phát điên lên.”
“…” Tô Thiên Thiên kinh hãi, “Mẹ quên ý định ban đầu
của chúng ta là gì sao?”
“Ý định ban đầu?” Bà Tô khoát khoát tay, “Quá trình
đều là mây trôi, quan trọng nhất là kết quả, phát điên mà nói, cũng là một loại
thắng lợi.”
Cúp điện thoại, Âu Dương mặt đầy kích động vỗ vô Tô
Thiên Thiên đã đông cứng, “Chuyện đang đi theo phương hướng khó có thể dự đoán
và phát triển theo phương thức ngoài sức tưởng tượng của loài người, hưng phấn
quá đi mất!”
“Ba em là cậu ruột của chị thật à?”
“Em có muốn trích máu nhận thân không?”