Ninh Xuyên cùng chị gái Ninh San ở nhà đợi ba, cuối
cùng lại chỉ đợi được một tấm ảnh thờ đen trắng, cậu hỏi chị mình, “Ba đầu rồi?
Ba đâu rồi?”
Chị gái ôm lấy cậu, nói với cậu, “Tiểu Xuyên, ba không
về được nữa rồi.”
Trong một đêm, tất cả đều thay đổi, ba biến mất, những
bạn bè thân thích vẫn hay tới nhà họ chơi cũng không quay lại, ngay cả hàng xóm
bình thường vẫn ra vào thấy nhau, nay cũng bị người ta xem thường coi như là
không khí.
Đêm giao thừa năm đó, một nhà ba người ngồi trước bàn,
lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo rộn ràng, ôm lấy
nhau mà khóc.
Học kỳ mới đã đến, ngày tựu trường, Ninh Xuyên bắt đầu
phải chịu đựng những chỉ trích mà đáng lẽ ra cậu không phải chịu, “Cậu xem, nó
là Ninh Xuyên đấy!”
“Là đứa có ba làm quan to ấy hả?”
“Còn ai vào đây nữa? Té ra là tội phạm tham ô!”
“Nghe nói thành tích của nó không tệ?”
“Thành tích tốt thì sao, sau này lớn lên cũng giống ba
nó thôi, toàn là tham quan cả!”
Buổi tối, Ninh Xuyên và Ninh San nằm trong căn phòng
tối đen, ngước nhìn lên trần nhà, mãi vẫn không sao ngủ được, được một lúc,
Ninh San nằm giường trên bỗng nhiên kiên định nói, “Chị sẽ là một người xuất
sắc, chị không muốn là một kẻ bị người khác xem thường!”
Nói xong, chị ghé đầu xuống nói với Ninh Xuyên ở bên
dưới, “Tiểu Xuyên, em cũng đừng chịu thua kém, em phải cố gắng, phải giỏi giang
giống như ba ấy!”
“Dạ.” Ninh Xuyên cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh
trong hốc mắt, “Chị, em sẽ kiên cường!”
“Phải kiên cường!” Hai đứa trẻ, đồng thanh hô lên.
Bọn họ cố gắng kiên cường nỗ lực học tập, nhưng không
thể ngờ rằng, những thứ bọn họ phải chịu đựng và đối mặt trong cuộc sống càng ngày
lại càng tăng. Vì chuyện của ba, mẹ vẫn chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, nhưng
lần nào muốn khiếu nại cũng không có cửa, bà bắt đầu tự giam mình trong phòng,
không gặp ai, không ăn cơm, cả ngày lẩm nhẩm, tự nói tự nghe.
Ninh Xuyên và Ninh San ngày nào cũng dậy sớm, làm thức
ăn xong, đưa vào cho bà ăn, bà chỉ ngây ngẩn nhìn hai chị em, “Này, sao hai đứa
lại tự nấu cơm? Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ….” Ninh San gọi bà một tiếng, bà lại trợn tròn mắt
nhìn bọn họ, “Ba là ba hai đứa mà!”
“…” Ninh Xuyên thấy choáng váng, lại thấy mẹ mình lầm
bà lầm bầm nói, “Giờ ba vào Bộ Nội vụ rồi, công việc rất bận rộn, bao nhiêu
người muốn đưa phong bì, nhưng mà ba không bao giờ mở cửa sau! Chú hai đứa mấy
ngày trước còn tìm ba, nhưng mà anh em thì cũng không thể nể tình riêng mà làm
trái luật được!”
“Mẹ!” Mắt Ninh San đã ứ lệ, gọi một tiếng, nhưng bà
vẫn không hồi hồn lại, vẫn tiếp tục nói, “Mẹ các con nói ba ngốc. Nhưng công
việc chính là công việc, vậy có phải ba ngốc quá không? Cho nên mới có người
hại ba? Ba có phải nên tặng quà cho cấp trên không đây, đã bảo là thời buổi như
thế này, người như ba rất hiếm! Nhưng thủ trưởng Lâm cũng đã lui về tuyến hai
rồi? Vậy ba biết tặng cho ai đây? Như vậy thì bọn họ sẽ thả ba đúng không, để
ba về nhà, ba còn có các con mà! Thân thể Ninh San mặc dù không có vấn đề gì
lớn, nhưng đâu được như mấy đứa khỏe mạnh khác, Tiểu Xuyên lại nhát gan, cả
ngày cứ lẽo đẽo theo chị…” Bà cứ lẩm nhẩm lan man như vậy mãi, mà hai đứa bé
bên cạnh đã khóc không thành tiếng.
Cuối cùng, vào mùa xuân, cái mùa mang lại cho người ta
hy vọng, bà Ninh bị đưa vào viện tâm thần, trong nhà không có tiền để dành gì,
hai đứa bé lại phải đi học, người mẹ cần điều trị, Ủy ban liền đưa hai chị em
đến nhà chú dì, nhà thì cho thuê, tiền thuê nhà lấy làm phí nuôi dưỡng.
Trong bệnh viện, bà Ninh không chịu ăn cơm, y tá nào
cho bà ăn đều bị bà cắn, giống như đã phát điên, bệnh viện không quản được, chỉ
có thể gọi điện thông báo cho Ninh Xuyên và Ninh San, hai chị em ngày nào cũng
đúng bữa cơm thì chạy từ trường học vào bệnh viện, bón cho bà ăn, cầu xin bà ăn
cơm.
Mà bà Ninh giờ chẳng khác nào một đứa trẻ ngang bướng,
rõ ràng bụng đã đói kêu ùng ục mà vẫn ngậm chặt miệng, không chịu mở ra, hai
đứa bé vừa khóc vừa bón cơm cho người mẹ đang chạy quanh phòng, hết vòng này
đến vòng khác quanh giường bệnh, bắt đầu từ đó, rất rõ ràng, chuyện cố ý không
ăn cơm tạo thành ám ảnh rất lớn đối với Ninh Xuyên, cho nên khi ở bên Tô Thiên
Thiên, chỉ cần cô không ăn cơm, Ninh Xuyên sẽ bắt đầu sợ hãi.
Nghe đến đó, Tô Thiên Thiên chợt hiểu ra, trong lòng
có một thứ mùi vị không sao nói rõ ra được, “Thì ra là vậy…” Đúng vậy, thì ra
là vậy, cô coi chuyện đó như một nhược điểm thú vị, lại chưa từng nghĩ rằng đó
lại là một vết thương khảm sâu trong lòng Ninh Xuyên.
“Thật ra thì…” Ninh San chớp mắt một cái, “Đó đều là
những chuyện trong quá khứ, rất lâu rồi, mới đầu bọn chị còn chưa quen, sau đó,
cứ cho mẹ chị ăn như vậy được sáu năm, cũng thành quen, rồi đến khi không cần
phải bón cho bà ăn nữa, lại thấy không quen…”
Mẹ mắc bệnh tâm thần, chú được chọn làm người giám hộ
của bọn họ, nhưng chú vẫn mang hận lúc trước khi mình khẩn cầu anh trai giúp
một tay xin cho một công việc trong chính phủ đã bị từ chối, cho nên cư xử với
bọn họ cũng chẳng tốt lành gì, mà ông ấy đã có thái độ như vậy, đương nhiên
thím đối xử với bọn họ lại càng không tốt.
Nhưng cho dù có không tốt đến đâu thì cuộc sống vẫn
tiếp diễn như vậy. Đảo mắt đã sáu năm trôi qua, lại một mùa xuân nữa, Ninh
Xuyên và chị gái xách hộp cơm vào đưa cơm cho mẹ, dạo gần đây tình trạng của bà
có khá hơn đôi chút, thi thoảng sẽ nhớ ra mình là ai, quá khứ đã xảy ra chuyện
gì, nhưng vừa nghĩ tới là tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
Nhưng Ninh Xuyên và Ninh San vẫn cảm thấy vui, năm
ngoái Ninh San mới thi đỗ đại học, là sinh viên được hưởng học bổng toàn phần,
cho dù thím vẫn ngầm càu nhàu về việc cô đi học, nhưng không thể nói gì hơn.
Một năm nay, Ninh Xuyên và Ninh San dường như đã nhìn
thấy cuộc sống mới thuộc về họ, chỉ cần chị gái tốt nghiệp đại học, tìm được
một công việc, khi đó Ninh Xuyên cũng lên đại học, chỉ cần anh có thể giống như
chị mình, lấy được học bổng, như vậy tiền lương của chị cũng gánh vác được tiền
thuốc thang của mẹ, bọn họ lại có thể dọn về nhà mình, nếu như bệnh tình của mẹ
có chuyển biến tốt thì lại càng hay!
Nhưng không ai ngờ được rằng, buổi trưa hôm đó, ánh
nắng mặt trời ấm áp trút lên trên người, hai chị em mới bước vào cổng bệnh
viện, đã nghe thấy có người kêu to ——- “Có người muốn nhảy lầu!”
Theo bản năng, hai người bước nhanh hơn, chạy tới
trước khu nhà mà mẹ đang điều trị, ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời rọi vào khiến họ
không tài nào mở mắt được, ngược chiều sáng, chỉ thấy một bóng người bị bao phủ
trong ánh nắng chói chang, bà nói, “Tôi không điên, chồng tôi bị oan!”
Bà hét lên, tựa hồ như đã dùng hết sức lực của mình,
tiếng nói vừa dứt, thân thể nhẹ bẫng lao xuống, một trận gió thổi qua, bà giống
như một chiếc lá, chao liệng rơi xuống từ trên tầng thượng, dai dẳng, chậm rãi
như vậy, dưới tầm mắt của Ninh Xuyên và Ninh San, lao thẳng xuống, cuối cùng
rớt trên đất, phát ra một tiếng kêu trầm buồn, giống như một cái búa nện trên
lớp băng dày, âm thanh mang theo vô số vết rạn, trầm thấp mà chát chúa.
“Mẹ!!!”
Trong tay bà, nắm một tấm hình của ba khi còn trẻ,
dường như trí nhớ của bà đã dừng lại trong khoảng thời gian quá khứ tươi đẹp
ấy. Chờ đến lúc được đưa vào phòng cấp cứu, bà đã thoi thóp chỉ còn một hơi,
nhưng suy nghĩ của bà lại hoàn toàn tỉnh táo, bác sĩ gọi cả hai chị em vào.
Bà đeo máy thở, khóe miệng còn đọng lại vệt máu, khó
khăn nói, “Tiểu Xuyên, nhà chúng ta, trông cậy hết vào con… Tiểu San, con, con
phải chăm sóc em….”
“Mẹ ơi, mẹ ơi….” Ninh Xuyên và chị la lên từng tiếng
thất thanh, thực sự không thể nào đối mặt với những chấn động mà hết lần này
tới lần khác cuộc sống mang tới cho họ.
“Mẹ thật vô dụng…” Bà nhẹ giọng nói, giọng nói bên
trong máy tiếp oxy tạo ra một mảng sương trắng, mông lung mờ ảo như vậy, sau
đó, sương mù tản đi, để lại cho Ninh Xuyên và Ninh San một sự thực rõ ràng mà
tàn khốc.
Sau khi mẹ qua đời, bọn họ thực sự trở thành cô nhi,
cũng may Ninh Xuyên vẫn có thể tiếp tục sống ở nhà chú, chỉ cần Ninh San có thể
tốt nghiệp tìm được công việc là ổn. Nhưng không ngờ tới, thím lại nói nhà
không có tiền để cung cấp cho Ninh Xuyên và cả hai đứa con trai mình cùng
đi học, nhất quyết muốn Ninh Xuyên tạm thời nghỉ học. Mà người chú – người giám
hộ của bọn họ lại nói với hai người, mấy năm trước vì gánh nặng tiền thuốc
thang của bà Ninh, nhà của bọn họ đã bị bán đi lâu rồi, tiền cũng đã xài hết,
mất ba mẹ cũng là mất hết tất cả.
Chú lấy ra một xập giấy nợ không biết là từ đâu ra,
liệt kê tất cả những chi phí tiêu tốn vào người hai chị em bọn họ trong mấy năm
qua, cộng thêm Ninh Xuyên đã sắp hoàn thành chín năm giáo dục phổ cập rồi, chỉ
cần học nốt học kỳ này, không cần phải lên cấp ba nữa.
Chị gái Ninh San đang vừa học vừa làm nghe được tin,
lập tức nghỉ học, tự mình kiếm việc làm, đón Ninh Xuyên ra khỏi nhà chú thím,
bắt đầu những ngày tháng hai chị em nương tựa nhau mà sống.