Lười Phải Yêu Anh

Chương 3




Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng, thật là đáng ăn đòn! Chị họ hai sao lại để cô đến làm trợ lý cho tên xấu xa này cơ chứ, nếu mà thực sự phải làm thủ hạ dưới quyền anh ta, chẳng phải không khiến cô tức chết cũng khiến cô mệt chết hay sao.

“Đúng vậy, tôi mà dùng tuổi thanh xuân của mình ở đây,mới thực sự là không có ký ức gì đẹp để nhớ lại.”

Ninh Xuyên rút từ trên bàn ra tờ hồ sơ trợ lý vì bận rộn cả buổi sáng nên vẫn chưa kịp nhìn, bởi vì trợ lý tiền nhiệm đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ, kết quả anh vừa mới đi công tác hai ngày, trở lại đã thấy được đổi thành một nhân viên mới.

“Tốt nghiệp hai năm, thế mà kinh nghiệm làm việc lại là —– không có? Cô đúng là để lại hồi ức tốt đẹp cho thời thanh xuân của mình đấy.”

“Hừ, tôi vốn đã sống tốt đẹp rồi.”

Ninh Xuyên xanh mặt, “Ha, tôi đúng là không ngờ đến, cô sống cuộc sống như heo, mà lại còn vui vẻ được như heo cơ đấy.”

Tô Thiên Thiên nổi giận, quả nhiên cái gì mà EX chứ, bỉ ổi nhất! “Dĩ nhiên! Làm sao so được với mấy người, dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, ăn còn không bằng heo ấy!”

“Vậy thì cái loại cuộc sống heo chó không bằng này, cô tốt nhất đừng có làm.” Ninh Xuyên cau mày nghiến răng nghiến lợi nói, anh gần như đang dùng phương thức này để trút hết bất mãn về đoạn tình yêu thê thảm nhất trần gian bốn năm trước kia.

“Anh tưởng tôi muốn làm sao!” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu nói, vẻ mặt vẫn giống hệt bốn năm trước, “Tôi vốn không muốn làm!”

Chỉ cần làm việc là coi như đã chìm sâu xuống đáy biển, từ nay lười biếng chỉ là người qua đường! Từ chín giờ sáng, làm cho đến tận lúc năm giờ chiều, chỉ có hai tiếng nghỉ ngơi buổi trưa, còn chưa tính lúc làm thêm giờ, đây, đây đúng là ngược đãi không dành cho người mà!

Thật ra thì vận động cũng có thể có nhiều cách khác nhau, ví dụ như tản bộ nhiều một chút? Ví dụ như đi shopping dạo phố? Ví dụ như đi theo dì Lâm mua thức ăn? Cái nào nghe mà chằng tốt hơn đi làm.

Quan trọng nhất chính là, muốn cô làm trợ lý cho Ninh Xuyên, cô thà bị dí đi làm trợ lý cho ba cô còn hơn! Cùng lắm là không ăn thịt không dính mỡ, thanh tâm quả dục tu thành tiên thôi!

Ninh Xuyên nghe vậy, hừ hừ cười một tiếng, “A, chỉ vì nhìn thấy tôi? Chẳng qua chỉ là mấy tháng yêu đương hồ đồ ngốc nghếch lúc còn trẻ chưa hiểu chuyện, còn để trong lòng sao, chẳng lẽ Tô tiểu thư lại coi trọng mối tình đâu như vậy?”

Mối tình đầu! Bạn trai mối tình đầu chia tay xong còn tích cực cầu tiến cần cù phấn đấu, đáng ghét nhất!

“Anh bớt nâng nhân cách của mình đến cảnh giới độc nhất vô nhị đi, Tô Thiên Thiên tôi không đi làm cũng chẳng phải vì anh, bởi vì căn bản tôi còn lười phải đào anh ra từ cái góc xó xỉnh trong đầu tôi để nghĩ!” Cô trừng mắt nói.

“Ồ, nếu đã như vậy, Tô tiểu thư chắc cũng không vì có tôi ở đây mà ngay cả công việc cũng không muốn làm đấy chứ.”

“Tôi không làm việc là bởi vì dạo này tôi bận nhiều việc, không thể nào giữ vững nổi giấc ngủ 16 tiếng bình thường mỗi ngày!” Tô Thiên Thiên cứng rắn chống đỡ nói, chẳng lẽ muốn cô thừa nhận Ninh Xuyên có ảnh hưởng rất lớn tới cô sao!

“Giấc ngủ 16 tiếng…” Mặc dù rất không tình nguyện nghĩ lại, nhưng mà mấy chữ này vẫn rất nhanh chóng chui vào lỗ tai Ninh Xuyên, sau đó chạm đến dây thần kinh phản xạ của anh, một lúc sau thì quay ngược quỹ đạo lên đại não, gợi lại đoạn trí nhớ không mấy vui vẻ kia…

...

Đó là đầu mùa hè bốn năm trước, mùa của ánh mặt trời rực rỡ, Ninh Xuyên đang học năm thứ tư ở đại học F, đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Đại học F là trường đại học trọng điểm nổi tiếng trong vùng, đồng thời cũng là một trường đại học tương đối xa xỉ, điều kiện thiết bị cùng chất lượng học tập đều là hàng đầu, đương nhiên phải đi đôi với học phí trên trời, vậy nên gần như đồng nghĩa với “Đại học quý tộc trọng điểm”.

Trong đại học F, học sinh xuất sắc đã nhiều, người có tiền, còn nhiều hơn.

Mà điểm này, chính là nguyên nhân chủ yếu nhất mà chị gái muốn anh đến đây.

Trong trường Ninh Xuyên là học sinh ưu tú luôn đạt được học bổng, vốn là nghiên cứu sinh được cử đi học, nhưng tính tranh cường hiếu thắng khiến cho anh luôn có cảm giác bản thân có nhiều lựa chọn thi hơn, cũng có thể nói, thường xuyên đối mặt với những bạn học có gia thế bối cảnh lóa mắt như vậy, không thể tránh khỏi cái cảm giác tự ti từ sâu trong nội tâm mà anh vẫn luôn không muốn thừa nhận nhưng lại cực kỳ chân thật kia, cuộc sống xa xỉ ấy, từ khi mười tuổi, đã hoàn toàn rời xa anh!

Người trong Đại học F không thuộc cùng một thế giới với anh, anh ở đây, trước sau vẫn khó có thể tìm được cảm giác mình thuộc về nơi này, cho đến khi gặp Tô Thiên Thiên….

Hôm đó anh vì mải ở trong thư viện tra tài liệu, lúc đến căn tin ăn cơm đã hơi trễ, trong phòng ăn đã không có lấy một bóng người, bác gái ở nhà bếp cũng đã bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn, anh nhìn qua quầy, chỉ thấy còn lẻ tẻ sót lại vài miếng cải trắng, bác gái vốn đã quen biết với anh, cười một tiếng, “Ninh Xuyên, lại mải đọc sách hả, thức ăn thì hết rồi, còn cơm thôi, cháu ăn tạm nhé.”

“Cháu không sao ạ.” Anh cười một cái.

Bác gái xới cơm, đem chút thức ăn còn sót lại múc vào, ngay cả chính bà cũng cảm thấy quá đơn giản, “Như vậy… cháu ăn được không?”

Anh không lên tiếng, chỉ nhận lấy, học sinh trong trường phần lớn đều ra ngoài ăn cả, cho nên bác gái nhà bếp cũng làm thức ăn càng ít càng tốt. Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mới ăn được hai miếng, đột nhiên nhìn thấy một cô nữ sinh mặc váy dài chấm gót, tóc dài quá vai chạy vào, vọt tới trước quầy, gào khóc một tiếng, “A! Mình lại tới chậm rồi!”

Anh cũng không để ý nhiều, nhưng mà, đột nhiên, anh lại nghe được một câu mà trong bốn năm học ở đại học F này, anh chưa từng được nghe qua, cô ấy nói, “Chan cho cháu nước cải luộc với cơm cũng được!”

Đại học F, có một Ninh Xuyên ăn cải trắng còn dư đã thấy đủ, còn có một Tô Thiên Thiên chỉ ăn nước cải luộc đã thấy hài lòng.

Còn chuyện gì có thể khiến anh giật mình hơn đây?

Lúc ấy Tô Thiên Thiên học đại học năm thứ hai, cũng không phải là năm học bận rộn gì, nhưng mà Ninh Xuyên lại gặp cô rất nhiều lần, đúng vậy, thế giới này thực ra rất kỳ diệu, vốn hai người chưa từng gặp mặt, ngẫu nhiên thấy một lần, lại không ngừng gặp lại.

Ví dụ như lúc anh cơm nước xong chuẩn bị vào thư viện tự học, đã thấy Tô Thiên Thiên đang ôm sách lau nước mắt vọt ra khỏi cửa thư viện, “Hức… lại không có cơm ăn rồi!”

Nếu không thì là lúc anh vào trường, thấy cô đi phía trước, lảo đảo từng bước một, giống như rất mệt mỏi, thỉnh thoảng lại đụng phải người đi bộ, sau đó cúi đầu như giã tỏi:”Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Còn nữa là khi ở trong phòng ăn, lúc rất nhiều sinh viên oán trách thức ăn khó ăn, lại nhìn thấy Tô Thiên Thiên tỉ mẩn gắp miếng thịt nhỏ trong món thịt kho khoai tây lên, lệ rơi đầy mặt nói, “Có thịt ăn! Tốt quá!”

Ở trong thư viện đến quên cả ăn cơm, bài vở dù không bận rộn nhưng cũng mệt nhọc, mấy món thức ăn đơn giản cũng có thể khiến cho cô ấy thỏa mãn như vậy, trong đầu Ninh Xuyên liên hệ ba điểm này lại, Tô Thiên Thiên lập tức đã hóa thân thành một học sinh vừa học vừa làm khác ngoài anh ra trong cái đại học F này.

Nhất là đã gặp qua rất nhiều những nữ sinh đại học năng động ưa nổi trội, Tô Thiên Thiên có vẻ càng thêm đơn giản, gần như khoảng một tháng, cô đều chỉ mặc T-shirt cùng váy dài đến mắt cả chân, cùng với mái tóc dài đến thắt lưng, mặt mộc không trang điểm, nhưng trong cái nhìn của Ninh Xuyên, lại trở nên đặc biệt có khí chất, nhất là gương mặt trẻ con kia của cô, khiến cho người ta thấy rất thanh thuần động lòng người.

Nhưng trước khi Ninh Xuyên vào đại học, đã quyết định trước khi sự nghiệp ổn định thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện yêu đương, cho nên đối với Tô Thiên Thiên, anh chọn cách len lén quan sát.

Cho đến có một ngày lúc anh đến ngân hàng xác nhận phí sinh hoạt chị gái mình gửi cho xong, vội vã chạy về trường, đã thấy Tô Thiên Thiên đi từ đầu đường bên kia lại, một bước chia làm hai, rũ đầu, thoạt nhìn như đã làm việc cả ngày vậy.

Ninh Xuyên đi theo phía sau, đột nhiên trên đường có một đứa học sinh trung học mười mấy tuổi lướt ván trượt xông thẳng tới, mắt thấy Tô Thiên Thiên sắp bị đụng vào mà chẳng có chút phản ứng nào, anh theo bản năng nhào tới, nhoáng cái kéo cô ra.

Mới cúi đầu nhìn, đã thấy Tô Thiên Thiên giương cặp mắt long lanh chớp lên những giọt nước mắt trong suốt, trong nháy mắt đó, một người quyết tâm học hành không màng gì khác như Ninh Xuyên đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là “Tim đập thình thịch”, cánh môi màu hồng của cô khẽ run rẩy, dường như ẩn chứa sự bi thương vô tận, nước mắt đọng trên hàng mi cong, chân mày hơi nhíu lại, giọng nói trong veo như nước, “Anh, sao anh lại kéo tôi…” Vừa nói vừa che mặt chạy như điên, để lại Ninh Xuyên đứng một mình ở đó ngây ngốc nhìn bước chân lộn xộn của cô, túm lấy vạt váy dài tung bay, tóc dài như thác nước đổ xuống, có một loại xinh đẹp không nói thành lời.

Mình cứu cô ấy, có vấn đề gì sao?

Đầu óc Ninh Xuyên nhanh chóng vận hành, chẳng lẽ cô ấy gặp phải điều gì khó khăn, cho nên cảm thấy bị đụng phải trái lại lại là chuyện tốt, hay là nghĩ nếu bị đụng rồi bị thương thì sẽ không cần đối mặt nữa?

Một sinh viên hiếu học yếu đuối lại kiên cường đến nhường nào! Ninh Xuyên siết tay, quá cảm động, quá khích lệ lòng người! Mình nhất định phải giúp cô ấy, bảo vệ cô ấy!