Sáng hôm sau, Tô Thiên Thiên phát hiện ra bi kịch của
bản thân, thì ra là mỗi sáng quen dậy sớm đi làm, chuông báo thức vừa reo là cô
chỉ hận tai mình không lãng không ù, nhưng mà vẫn tức giận bò khỏi giường. Mà
hôm nay, cô nghĩ mình có thể ngủ thoải mái, ngủ sung sướng, ngủ cho đến khi
biển cạn đá mòn sánh cùng trời đất, đáng tiếc, vừa mới đến bảy giờ sáng, chim
vừa cất tiếng hót bên ngoài, quỷ lười Tô Thiên Thiên cũng dậy bắt sâu.
“…” Cho dù Tô Thiên Thiên có cố ngủ lại thế nào đi
chăng nữa, vẫn không có tí cảm giác buồn ngủ nào, lật tới lật lui, tinh thần
lại càng tỉnh táo.
Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời giường,
Ninh Xuyên vừa mới làm xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng khách vừa đọc báo
vừa ăn cháo, thấy Tô Thiên Thiên đã rời giường, rất chi là giật mình, “Cô ngủ
giường lạ không quen?”
“… Không phải thế.” Thiên Thiên dụi mắt, “Đến giờ thì
tự nhiên tự động tỉnh dậy.”
Ninh Xuyên sửng sốt một chút, lúc kịp phản ứng lại, có
chút buồn cười, nhưng mà lại cảm thấy cười thì không phù hợp cho lắm, thế là
nửa che nửa đậy, vô tình sặc cả cơm lên mũi, bắt đầu ho sù sụ.
“Chậc chậc..” Thiên Thiên chép miệng, “Đây chính là
báo ứng khi cười trên nỗi đau khổ của người khác.”
Rửa mặt xong, Tô Thiên Thiên cũng múc cho mình một bát
cháo, cháo khoai lang, rất đơn giản, rất thanh đạm.
Húp một miếng, cô không kìm được phát biểu ý kiến,
“Cháo này anh nấu còn chưa chín, cảm giác gạo còn chưa đủ quánh…”
Ninh Xuyên liếc xéo, “Cô bắt đầu chú trọng đến chuyện
ăn uống từ khi nào thế?”
“Với anh thì phải chú trọng.” Tô Thiên Thiên từ từ múc
một muỗng lên, “Ai bảo anh vừa nghiêm túc lại còn bảo thủ chứ.”
“Tôi không quan trọng chuyện ăn uống lắm,” Ninh Xuyên
cúi đầu, “Có thể ăn được là tốt rồi, chủ yếu là mấy thứ cô làm trước đây quả
thật con người không thể chấp nhận được.”
“Xì…” Thiên Thiên bĩu môi, “Không quan trọng chuyện ăn
uống lắm, câu này giống hệt lời của ông bô keo kiệt nhà tôi.”
Ninh Xuyên sửng sốt một chút, cúi đầu vét sạch cháo
trong bát, “Ba cô…. vẫn giống trước kia à?”
“Ông ấy thì có thể thay đổi được gì chứ…” Tô Thiên
Thiên nhún vai, “Không phải vẫn thế sao, chẳng qua là bận hơn dạo trước, thời
gian về nhà cũng ít đi, nhưng mà thế chúng tôi cũng được thoải mái.”
“Quan hệ của mẹ cô với ba cô không được tốt?” Ninh
Xuyên hỏi.
“Khó nói lắm.” Tô Thiên Thiên ngẫm nghĩ một chút, “Anh
biết rồi đấy, ba tôi ấy, nói dễ nghe, thì là tay trắng dựng nghiệp, nói khó
nghe, chẳng phải là một ông nhà giàu mới nổi siêu cấp sao! Mẹ tôi dù gì cũng có
chút nội hàm tu dưỡng, mặc dù ban đầu bà ấy đúng là thích ba tôi nên mới toàn
tâm toàn ý đi theo ông ấy, nhưng tuổi càng cao, thì nhiệt tình cũng giảm, tình
cảm thì vẫn còn, khó tránh khỏi cảm thấy suy nghĩ có hơi khác với ông ấy, cứ
lấy chuyện keo kiệt mà nói, ai có thể chịu được? Nhưng cuộc sống thì cứ tiếp
tục trôi qua, dù sao cũng không có mâu thuẫn gì lớn.”
Ninh Xuyên sở dĩ thích Tô Thiên Thiên, trừ ban đầu
hiểu lầm ra, sau là vì cảm thấy cô không lập dị, không ra vẻ. Ví dụ như chuyện
lười biếng, trên thế giới mười người, thì có đến chín người chỉ cần có cơ hội,
có thể lười thì sẽ lười, nhưng mà chỉ có Tô Thiên Thiên sẽ lười một cách hiên
ngang, không chút nào che giấu.
Có lẽ người lười như cô không nhiều, nhưng có người có
lẽ ở trước mặt người ngoài sẽ giả bộ cần cù chăm chỉ, thật ra thì chuyện lười
biếng, trừ những vĩ nhân lãnh tụ chiến sĩ thi đua ra, thì có ai mà không
tranh thủ, giống như một chiếc bánh thịt thơm phưng phức đặt ở trước mặt, chẳng
lẽ lại không cắn?
Có cắn, nhưng mà thừa nhận, thì không nhiều.
Nhất là với bối cảnh của gia đình Tô Thiên Thiên, cô
cũng không khoe khoang gì cả, trong cái nhìn của cô, cô thực sự rất thê thảm
nghèo khó, ba cô cũng chỉ là một ông già keo kiệt xây nhà mà thôi.
Cho nên đến tận bây giờ, cô vẫn nói về chuyện nhà mình
như thế với Ninh Xuyên, nhà giàu mới nổi siêu cấp, không biết danh từ này mà để
đám ký giả phỏng vấn ba cô nghe được có cười sặc sụa không đây.
“Đâu có tệ.” Ninh Xuyên nói, “Ba cô keo kiệt dù gì
cũng vẫn khiến cho người khác yên lòng, ý tôi là, bây giờ có nhiều kẻ có tiền,
cô biết rồi đấy…”
“Vậy cũng đúng…” Tô Thiên Thiên trả lời, “Dù sao tôi
cũng chẳng mong ngóng ông ấy sẽ cho tôi bao nhiêu tiền, chỉ cần ông ấy đối xử
tốt với mẹ tôi là được.”
Ninh Xuyên xếp chén đũa vào với nhau, bê ra bồn rửa
bát, “Vậy cô cứ ăn từ từ, tôi đi làm đây.”
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu lên, “Mới bảy giờ năm mươi
mà!” Từ đây đến công ty, nhiều nhất là mất mười phút, đi thẳng một đường, cực
kỳ thuận tiện.
“Tôi hay đi sớm.” Ninh Xuyên trả lời, “Nếu có việc gì
gấp, cô phải gọi điện thoại cho tôi đấy.”
“Ừ.”
“Nếu mà Bối Bối tìm tôi, cô cứ chơi với nó, trẻ con
rất dễ dời lực chú ý.”
“Được rồi.”
“Cô trông thằng bé cho cẩn thận! Đừng để xảy ra chuyện
gì đấy.”
“Biết rồi.”
“Cô nhớ cho nó ăn no, trẻ con đều không thích ăn cơm.”
“…”
“Đừng cho nó xem TV nhiều quá, không tốt cho mắt.”
“Ninh Xuyên, anh mà không đi, tôi sẽ dùng bát nện
anh!!!”
“… Tôi đi đây.”
Dậy sớm cũng không phải đi làm, Tô Thiên Thiên cảm
thấy đột nhiên mình trở nên rảnh rỗi lại nhàm chán vô cùng, lại nghĩ dù sao
cũng đang chán, đi ngó nghiêng nhà cửa một chút xem sao, tối hôm qua còn chưa
có cơ hội nhìn cho kỹ.
Bối Bối vẫn đang ngủ trong phòng Ninh Xuyên, cho nên
cô chạy vào phòng bếp trước, cũng không khác trước đây là mấy, Ninh Xuyên luôn
dọn dẹp phòng bếp rất gọn gàng, nhà là do anh mua, cho nên các thiết bị bên
trong cũng tương đối đầy đủ, mở tủ lạnh ra, Tô Thiên Thiên muốn tìm ít sữa chua
hay đồ uống gì đó để uống, nhưng lại phát hiện trong tủ lạnh chỉ có nước trái
cây và rau dưa, cùng với thức ăn tươi, xem ra Ninh Xuyên bình thường đi làm
không có thời gian mua thức ăn, cho nên một tuần mua một lần, sau đó nhét hết
vào trong tủ lạnh.
“Anh ta đúng là có thời gian rảnh rỗi, còn nấu cơm nữa
cơ đấy…” Tô Thiên Thiên bĩu môi.
Hồi đó khi Ninh Xuyên chia tay với cô, Tô Thiên Thiên
mặc dù ngoài miệng thì tỏ ra mạnh mẽ, trong lòng vẫn rất khổ sở, hoài nghi bản
thân có thể là đã quá lười, vậy nên mới hạ quyết tâm, liên tiếp tham gia mấy
câu lạc bộ có liên quan đến việc nội trợ, học trà đạo, nấu nướng, ngay cả làm
bánh kem bánh ngọt cũng học hết! Nhưng chờ cô hào hứng đi tìm Ninh Xuyên khoe
khoang về sự thay đổi của mình, anh đã đi thi ở nơi khác, di động cũng đổi số.
Anh thay đổi Tô Thiên Thiên, rồi lại biến mất hoàn
toàn trong cuộc sống của cô.
Cho nên từ đó cô đã thề, mình và người đàn ông này thù
sâu như biển, không đội trời chung!
Bây giờ nghĩ lại, thù hận đúng là muốn mạng người, nếu
như ban đầu mình không đánh cuộc với Ninh Xuyên, có lẽ giờ vẫn có thể tiếp tục
sống cuộc sống lười biếng, không cần phải trốn trốn tránh tránh, ngay cả nhà
cũng không thể về.
Được rồi, cô thừa nhận, so với việc về nhà đối mặt với
ba mình, cô thà ở chỗ Ninh Xuyên còn hơn.
Gần trưa, Tô Thiên Thiên đã thay đồ cho Bối Bối, bón
cho thằng bé ăn sáng xong, đồng thời nhận năm cuộc điện thoại thăm hỏi của Ninh
Xuyên, mỗi lần câu đầu tiên đều là, “Bảo Bối Bối nghe điện thoại đi.”
Cuối cùng Tô Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, “Tôi
vứt cháu ngoại anh đi rồi! Không nghe điện thoại được!”
Ninh Xuyên bấy giờ mới phát hiện ra mình có hơi lo
lắng thái quá, “Xin lỗi…”
Cúp điện thoại, Tô Thiên Thiên nói với Bối Bối, “Cậu
con có phải mắc bệnh thần kinh đúng không!”
Bối Bối nghe không hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ một
chút, đột nhiên vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, “Kem kem… Muốn ăn kem kem..” Vừa nói
vừa nhét tay vào miệng, mút ngon lành.
“Kem?” Câu này vừa thốt ra, Tô Thiên Thiên cũng muốn
ăn kem, bây giờ cũng coi như là hè rồi, hơi động đậy một chút là bắt đầu vã mồ
hôi cả người, may mà cô và Bối Bối bây giờ đều không cần phải làm việc, “Trong
tủ lạnh hình như không có…”
Tô Thiên Thiên ló đầu ra nhìn ngoài cửa sổ một chút,
bây giờ đúng là lúc mặt trời lên cao. ra ngoài nhất định vừa nóng vừa mệt, cộng
thêm còn phải ôm Bối Bối, như vậy cho dù có mua được kem que về, cũng chẳng bõ.
Nhưng Tô Thiên Thiên nghĩ sẽ lấy một cái cớ thật hợp
tình hợp lý cho sự lười biếng của mình, “Bối Bối, trẻ con mà ăn đồ lạnh nhiều,
sẽ đau bụng đấy!”
“Thế…” Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Bối Bối
đói…”
“…” Tô Thiên Thiên nheo mắt nhìn cậu bé, tổng kết lại
mà nói, thằng nhóc này giống hệt cậu nó, không thể nhìn người ta rảnh rỗi được!
“Vậy con muốn ăn gì?” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “KFC?
Con còn bé quá, gần đây có quán ăn nào mang đến nhà không nhỉ…” Cô suy nghĩ một
hồi, hay là gọi điện hỏi Ninh Xuyên nhỉ.
“Mình làm…” Bối Bối nói, “Quả táo, làm, làm cho Bối
Bối…”
“Nấu cơm?” Tô Thiên Thiên nhíu mày, không phải cô
không biết, nhưng mà nấu cơm ở chỗ Ninh Xuyên, hình như có một loại cảm giác
rất vi diệu!
Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Bối Bối, Thiên Thiên
bèn hăm hở, “Đi, dì làm đồ ăn ngon cho con! Nhưng mà con phải ăn hết, không
được để lại cho cậu con đấy!”
Bối Bối vỗ tay, “Không cho Đậu Đậu, không cho Đậu
Đậu!”
...
Trong tủ lạnh của Ninh Xuyên mặc dù không ít đồ ăn,
nhưng thật sự không có mấy thứ có thể coi là đồ ăn, mặc dù anh cũng coi như là
một người đàn ông biết nấu nướng tàm tạm, nhưng mà với chuyện mua gì để ăn vẫn
rất mờ mịt, không đạt tới tiêu chuẩn của bà nội trợ, hầu hết là thấy gì trông
đẹp mắt ăn ngon thì mua, lại mua toàn thứ giống nhau, không mua những đồ ăn
phối hợp được với nhau. Đoán chừng thức ăn đều mua vào cuối tuần, tối hôm qua,
anh đã mang hết tổ hợp mấy thứ còn nấu được ra nấu sạch, còn dư lại những thứ
này, chính là tổ hợp những thứ không nấu được.
“Có thịt ức gà, lại không có đậu phộng?”
“Có nấm hương với mộc nhĩ, lại không mua thịt băm?”
“Có rau cần, lại không mua đậu phụ khô thái chỉ?”
Cuối cùng cô nổi giận gào thét với cái tủ lạnh, “Ninh
Xuyên, anh có tư cách gì mà xem thường tôi chứ, Tô Thiên Thiên tôi mà nấu cơm,
sẽ đá văng anh tới Nam Cực luôn!”
Cầm một phần tư quả dứa còn sót lại trong tủ lạnh,
cùng với thịt ức gà, rang một đĩa cơm rang dứa làm món chính, nhặt rau cần trần
với nước sôi, lại dùng trứng gà chiên mỏng lên, thêm chút dầu đậu nành dầu vừng
đường trắng và dấm trộn vào, đã được một món ăn ngon miệng. Măng thái sợi xào
với rau cần, mộc nhĩ và trứng gà nấu thành một món canh đơn giản.
Cũng coi là dùng hết nguyên liệu, đơn giản nhưng mùi
vị không tệ.
Bối Bối ăn rất nhiều, Tô Thiên Thiên tính toàn phân
lượng, cuối cùng còn dư lại một chút, cô liền ôm hết, ba cô đã từng nói, lãng
phí lương thực là chuyện đáng hổ thẹn. Cho nên sau khi ăn xong, cô gần như gục
trên giường chờ thức ăn tiêu hóa từ từ.
Trước khi tan làm, Ninh Xuyên gọi điện thoại về, Tô
Thiên Thiên nói, “Anh mua chút đồ ăn về đi, trong nhà hết thức ăn rồi.”
“Trong tủ lạnh không phải vẫn còn sao?” Ninh Xuyên
nghi ngờ hỏi.
Tô Thiên Thiên thật muốn đáp lại một câu, mấy thứ đó
của anh mà cũng gọi là đồ ăn được sao? Nhưng vẫn khách khí nói, “Bây giờ hết
rồi, anh mua chút gì ăn đi.”
Ninh Xuyên tan làm khá trễ, thức ăn mua được cũng
không còn tươi, liền mua đồ ăn sẵn bên ngoài mang về.
Anh mở tủ lạnh ra, nhìn mấy thứ lẻ tẻ mình mua đã biến
mất, hỏi, “Cô nấu hết rồi?”
“Đúng thế.” Tô Thiên Thiên trả lời, “Chẳng qua là ăn
sạch rồi.”
“Cô biết nấu cơm?” Ninh Xuyên bĩu môi, “Cô làm thế nào?”
“Thì mang thịt gà này, măng này, mộc nhĩ này, rau cần
này, dứa này, trứng gà này, xào lẫn với nhau.” Tô Thiên Thiên thơ ơ trả lời.
“Cái đó mà ăn được sao!” Ninh Xuyên kêu lên, “Cô cho
Bối Bối ăn thứ đó?”
“Nó ăn ngon lành.” Thiên Thiên vừa nói vừa quay ra hỏi
Bối Bối, “Bối Bối, dì nấu cơm ăn có ngon không?”
“Ăn ngon!” Bối Bối gật đầu, giơ tay chỉ thức ăn sẵn
Ninh Xuyên mua về, “Ngon hơn cái này!”
Ninh Xuyên hoài nghi nhìn cô và Bối Bối một chút, cuối
cùng lắc đầu, “Xem ra hai người đúng là không kén ăn tí nào!”