Ôm một tia hy vọng, Tô Thiên Thiên nói với Ninh Xuyên,
“Tôi giúp anh trông Tiểu Bối Bối một tuần, ban ngày trông ở phòng làm việc,
buổi tối đến nhà anh trông, anh bao ăn bao ở, thế nào?”
Ninh Xuyên mở to mắt, khẩn trương nói, “Cô? Cô biết
chăm trẻ con?”
“…” Mặt Tô Thiên Thiên đen xì, lại coi thường cô rồi!
Chẳng lẽ cô không đáng tin cậy đến thế sao?
“Cô biết nấu ăn không?” Ninh Xuyên chất vấn, “Nhỡ đâu
làm thêm giờ, tối không có ai nấu cơm, cô không những phải cho thằng bé ăn, mà
còn phải tự lo cho mình…”
“Tôi không biết đi mua chắc!” Tô Thiên Thiên kêu lên.
Ninh Xuyên hơi kinh ngạc, “Cô mà cũng ra cửa mua đồ?
Từ trước đền giờ cô lúc nào chả thà ngủ ở trên giường đến khi đói chết đến váng
cả đầu còn hơn là ra cửa!”
“…” Tô Thiên Thiên lúc này mới phát hiện ra, bi kịch
thật, cô và Ninh Xuyên chính là kẻ thù hiểu người như hiểu ta trong truyền
thuyết, “Vậy tôi gọi đồ ăn đến nhà!”
“Như thế cũng được…” Anh gật đầu một cái, giống như
cảm thấy vấn đề ăn uống này đã được giải quyết, “Vậy cô biết dỗ nó ngủ không,
ban ngày thì mang bỉm rồi, tối không thể mặc được, phải đánh thức nó dậy tự đi
tiểu?”
“Mấy cái đó tôi sẽ hỏi Baidu…” Tô Thiên Thiên nheo mắt
nói.
“Vậy cô có trông được nó không? Cô đừng có mà ngủ say
như chết. để mặc thằng bé chạy loạn khắp nơi…” Ninh Xuyên không yên lòng nói.
“Vậy tôi ngủ vỉa hè, tự anh trông nó đi!” Tô Thiên
Thiên nổi giận.
Ninh Xuyên vội vàng nói, “Thôi cũng được... Hết giờ
làm cô về cùng tôi.” Có người giúp anh vẫn tốt hơn là một mình xoay sở, hai
ngày cuối tuần này, trên căn bản anh chẳng làm nổi việc gì ra hồn.
Thật ra thì ở chung một phòng với Ninh Xuyên, Tô Thiên
Thiên trái lại có thể yên tâm một trăm hai mươi phần trăm, hai bọn họ hồi còn
yêu nhau thường ai ở phòng ấy, ai ngủ phòng nấy, thuần khiết như một đám mây
trắng, bây giờ là kẻ thù, chẳng lẽ còn lo gặp nguy hiểm sao?
Trừ phi Ninh Xuyên hoặc là cô, không nhịn được mà nửa
đêm mò dậy bóp chết đối phương, những thứ khác, căn bản đều là mây trôi.
Hết giờ làm, chờ những người khác lục tục đi hết, Ninh
Xuyên và Tô Thiên Thiên mới như đi ăn trộm chạy từ phòng làm việc ra ngoài, một
kéo va li, một ôm đứa bé, rón ra rón rén bước ra.
“Tôi đi thang máy bên trái xuống, anh đi bên phải.” Tô
Thiên Thiên khua khua, “Nếu mà bị người ngoài nhìn thấy hai chúng ta cùng ra
khỏi công ti, nhất định sẽ hiểu lầm!”
“Tôi biết thừa rồi!” Ninh Xuyên thấp giọng nói, “Lát
nữa tôi lái xe ra từ tầng hầm, cô xuống tầng một, ra ngoài, đến chỗ rẽ bên phải
có đèn xanh đèn đỏ thì chờ tôi rồi lên xe.”
Tô Thiên Thiên giơ tay, giơ ký hiệu OK, kéo va li chạy
về phía bên trái, thấy cô đi xa, Ninh Xuyên vội vàng kẹp chặt cậu bé đi về bên
phải, Bối Bối chẳng hiểu gì, vui vẻ vỗ tay, “Trốn con mèo? Trốn con mèo…”
Tô Thiên Thiên đi về phía bên trái, vừa định vào thang
máy, đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái, sợ đến biến sắc, “A a a …” Quay đầu
lại nhìn, thì ra là Ôn Nhược Hà đang mỉm cười, “Làm em sợ? Thật xin lỗi..”
“Là anh à…” Thiên Thiên thở hắt ra nói, “Làm em sợ
muốn chết…”
“Ngại quá.” Anh lại vội vàng nói xin lỗi, nhẹ nhàng
vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cô một cái, giống như đang vỗ về chó con mèo con bị
kinh sợ vậy, “Không sao chứ?”
“Không sao…” Thiên Thiên liếm môi, “Anh chưa tan việc
à?”
“À, không, anh có chút việc nên về trễ.” Anh cười nói,
“Hiếm thật đấy, em không đi thang máy ở bộ Tài vụ, lại chạy đến chỗ bọn anh à.”
“Ạch…” Tô Thiên Thiên không biết trả lời vấn đề này ra
sao, “Bên kia đông quá, em thấy bên này không có người.”
“Va li to thế…” Ánh mắt Ôn Nhược Hà liếc thấy chiếc va
li phía sau cô, “Em định đi đâu à?”
“Em…” Thiên Thiên mấp máy miệng, “Em đến chỗ chị họ cả
ở mấy ngày, chị ấy, chị ấy đang mang thai, có một chút triệu chứng u uất của
người mang thai…” Thật ra thì chị họ cả Cố Nhược của cô trước khi mang thai đã
quay về thành phố N để cho dì cả của Thiên Thiên chăm sóc rồi.
Ôn Nhược Hà không hề hoài nghi lời của cô một chút
nào, “Mang thai khổ lắm đấy, mà em xách cái va li to như vậy đi thế nào được?
Anh đưa em đi!”
“Không cần không cần…” Tô Thiên Thiên vội vàng lắc
đầu, “Em thuê xe được rồi.”
“Va li em lớn như vậy, mang lên không tiện đâu.” Anh
nhiệt tình nói, “Em đón xe đi, anh xách lên giúp cho.”
“Không không không…” Để đối tượng hẹn hò xách va li bỏ
lên xe của bạn trai cũ hộ mình, Tô Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy mình giống
cái loại nữ hoàng tà ác chuyên đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay, không khỏi
run rẩy một cái, “Em khỏe lắm, có thể chuyển được, chuyển được…”
Ôn Nhược Hà thấy cô từ chối lần nữa, nháy mắt với cô
một cái, “Thiên Thiên, để anh giúp một tay cũng không được? Hay là, em có ý
kiến với anh sao, hoặc là, chuyện của hai chúng ta em thấy…”
Không đợi anh nói xong, Thiên Thiên đã kêu to, “Anh
xách giúp em đi, làm ơn xách giúp em!”
Đi xuống lầu, Thiên Thiên nhắm mắt gọi một chiếc xe,
Ôn Nhược Hà giúp cô chuyển va li lên, bác tài hỏi, “Đi đâu?”
Tô Thiên Thiên á khẩu, cô mà biết mình có thể đi đâu
thì đã không phải đến chỗ Ninh Xuyên, đang nghĩ xem nên nói thế nào, Ôn Nhược
Hà lại ghé đầu vào, “Thiên Thiên, em đi đâu?”
“Em…” Tô Thiên Thiên nuốt nước miêng, kiên định siết
tay, “Đi về phía trước!”
Ông chú nghiêng đầu, “Đến đường Hoa Kiều?”
“Đúng vậy!” Nói xong, phất tay từ biệt với Ôn Nhược Hà
ngoài cửa, xe lái qua một giao lộ, Tô Thiên Thiên vội vàng gọi điện cho Ninh
Xuyên, cô còn chưa kịp nói, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói gấp gáp, “Tô
Thiên Thiên, cô bò cũng phải bò đến rồi chứ!”
“Tôi bò đến đường Hoa Kiều mất rồi….”
“Gì?” Ninh Xuyên sửng sốt, “Cô đến đó làm gì? Bây giờ
cô đang ở đâu?”
“Trên xe..” Thiên Thiên mắt đẫm lệ nhìn cảnh vật nhanh
chóng lướt qua trước mắt, “Nhà anh ở đâu, tôi đi thẳng qua là được.”
“Được rồi…” Ninh Xuyên mặc dù không rõ tình huống thế
nào, nhưng nghe giọng điệu của cô, đoán chừng đã xảy ra chuyện gì nên mới dẫn
đến tình huống như vậy, nói lại địa chỉ nhà một lần nữa.
Tô Thiên Thiên cúp điện thoại, nói địa chỉ với bác lái
xe, tài xế thoạt nhìn là một người rất thích đưa chuyện hóng hớt, cười hì hì,
“Cô gái nhỏ, vừa rồi cậu kia đưa cô đi, cô không nói đi đâu, bây giờ gọi điện
thoại xong lại bảo đến chỗ này, cô bắt cá hai tay à?”
“…” Tô Thiên Thiên mắt đẫm lệ, cô – một kẻ ngay cả yêu
đương cũng lười mà lại đi làm cái chuyện bắt cá hai tay phức tạp như vậy sao?
“Không phải! Người vừa nãy là đồng nghiệp của tôi, còn lúc này là ông chủ chỗ
tôi muốn đi làm thêm bán thời gian.”
“À…” Ông chú chợt hiểu ra, “Thì ra là cô sợ bị người
ta tố cáo ăn cây táo, rào cây sung hả!”
“Đúng vậy đúng vậy…”
“Chậc chậc….” Ông chú tặc lưỡi, “Bây giờ cuộc sống
thật khó khăn, cái gì cũng tăng giá, tiền chẳng khác nào giấy vụn, không làm
thêm mấy công việc thì ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, cũng khó khăn cho
cô, nhìn cô chắc chỉ mười bảy mười tám, còn nhỏ mà đã cực khổ như vậy rồi…”
Lại một lần nữa, Tô Thiên Thiên bị người ta nhầm là
một đứa trẻ mười mấy tuổi, giữ vững im lặng.
Vòng cả một vòng lớn như vậy, Tô Thiên Thiên mới thành
công đến được chỗ ở của Ninh Xuyên, nhà anh bên trong có hai gian một phòng
khách, sáu mươi mấy mét vuông, không tính là lớn. Ninh Xuyên đến thành phố này
làm việc được hai năm, xe là do công ty hiện nay trang bị cho, nhà ở là do tự
anh thanh toán chi tiền, đối với anh mà nói, ở trong cái thành phố này, không
có người thân, lại càng không có bất cứ mối quan hệ nào có thể dựa vào, đây là
chuyện rất không dễ dàng.
Nhà cửa chỉnh trang rất đơn giản, nhưng cũng coi như
đầy đủ mọi thứ, Tô Thiên Thiên đặt va li xuống đảo quanh một vòng, tỏ ý có thể
chấp nhận được.
“Phòng này mấy ngày trước tôi dọn cho chị tôi và Bối Bối ở, cô tạm thời ở trong
này đi.” Ninh Xuyên chỉ vào một căn phòng vốn là phòng trống nói.
“Được.” Tô Thiên Thiên gật đầu, “Duyệt duyệt…”
“Vậy cô sửa soạn lại đồ đạc, tôi đi nấu cơm.” Ninh
Xuyên nói xong, xoay người định đi xuống phòng bếp.
“Từ từ…” Tô Thiên Thiên gọi anh lại, nghiêm túc nói,
“Chúng ta ngày mai vẫn đưa Bối Bối đi làm cùng sao?”
“Đúng thế.” Ninh Xuyên nói, “Nếu không thì làm sao bây
giờ?”
“Hôm nay tôi bị Ôn Nhược Hà bắt gặp đấy!” Tô Thiên
Thiên trả lời, “Hại tôi tốn hai mươi đồng thuê xe! Nếu như hai chúng ta đi làm
đều mang theo Bối Bối một tuần liền, khó tránh khỏi bị phát hiện!”
“Vậy cô ngồi xe buýt đi?” Ninh Xuyên đề nghị.
Tô Thiên Thiên tựa vào ghế sa lon, “Tôi còn lâu nhớ,
chen lấn trên xe buýt mệt chết đi được, hơn nữa đưa Bối Bối đi làm, thằng bé
cũng không thoải mái, huống chi nhỡ đâu có người đến bên Nhân sự nói linh tinh,
chẳng phải là sẽ phiền phức sao!”
“Vậy cô bảo làm sao bây giờ?” Ninh Xuyên hỏi, “Chẳng
lẽ phải để cô ở nhà trông thằng bé!”
“Tôi nghĩ như vậy đấy!” Tô Thiên Thiên ngồi
thẳng người dậy, “Như thế rất tốt, lại không sợ có người phát hiện ra tôi đang
ở chỗ anh, Bối Bối cũng thoải mái!” Dù sao thân thể cô rất khỏe mạnh, đâu cần
phải vận động nhiều như thế làm gì…
“Vậy cô định bỏ bê công việc chứ gì?!” Ninh Xuyên lập
tức nghiêm túc, “Cô như thế sẽ bị đuổi việc đấy!”
Tô Thiên Thiên nhún vai, “Tôi bị đuổi thì cũng tại
trông cháu giúp anh, tôi mà bị khai trừ thì đó cũng là trách nhiệm của anh, coi
như anh thua, phải làm giúp việc cho tôi!”
“Tại sao lại thế chứ!” Ninh Xuyên lập tức kháng nghị,
“Vậy ban ngày cô đưa Bối Bối đến công ty, tôi có nói rõ tình huống đặc biệt với
lãnh đạo.”
“Vậy tôi không trông nữa.” Tô Thiên Thiên nghiêng đầu
nhìn trời, “Việc của tôi là làm trợ lý, đâu phải làm bảo mẫu.”
“Vậy cô muốn thế nào?” Ninh Xuyên đè nén lửa giận hỏi.
Tô Thiên Thiên lộ ra nụ cười thắng lợi, “Con người anh
ấy, quá cứng nhắc, trước kia đã đứt dây thần kinh như vậy rồi, học đại học chứ
đâu phải là thi đại học, làm gì mà cứ phải năm nào cũng đứng nhất, chỉ cần đạt
tiêu chuẩn, vừa vừa là được rồi, khiến cho bản thân mệt mỏi như vậy, còn khiến
người khác đố kị.”
Lời của cô nói xong, sắc mặt Ninh Xuyên hơi thay đổi
một chút, “Đây là thói quen của nhà chúng tôi, có có thể sinh hoạt theo cách
của cô, thì tôi cũng có thể sống theo cách của tôi.”
Thấy anh lại bắt đầu máy móc, Tô Thiên Thiên cũng lười
phải so đo với anh, “Tùy anh thôi, ý của tôi là, anh là cấp trên của tôi, tôi
có bỏ bê công việc hay không, chẳng lẽ anh không quyết định được sao? Anh không
biết nói là đã sắp xếp công việc khác cho tôi, hoặc là nói nhà tôi có việc, xin
nghỉ phép được hay sao?”
“À.” Ninh Xuyên lúc này mới phản ứng kịp, “Vậy mấy
ngày tới cô ở nhà chăm sóc Bối Bối, tôi sẽ nói nhà cô… có người già mắc bệnh
nặng, được không?” Anh nhớ, hình như Tô Thiên Thiên đã từng kể với anh, ông
ngoại bà ngoại ông nội bà nội của cô sớm đã qua đời.
“Được.” Tô Thiên Thiên trả lời, “Dù sao nhà tôi cũng
không có người già.”
“Vậy thì tốt.” Ninh Xuyên nói, “Tôi cũng nhớ là như
vậy.”
Nghe lời này, Tô Thiên Thiên không nhịn được giễu cợt,
“Anh còn nhớ cả mấy chuyện này cơ đấy…”
Bóng lưng Ninh Xuyên cứng đờ, “Trí nhớ tôi tốt, muốn
quên cũng không được.”
…
Bữa tối đơn giản có ba món mặn một món canh, để chiều
theo Bối Bối, Ninh Xuyên nấu cơm hơi nát một chút, mùi vị món ăn cũng khá thanh
đạm, Tô Thiên Thiên không kén ăn, ăn cũng khá hài lòng.
Chờ Ninh Xuyên thu dọn xong chén bát, đã là gần tám
giờ, Tô Thiên Thiên đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Ninh Xuyên hỏi, “Cô biết tắm
cho trẻ con không?”
“Không… biết...” Tô Thiên Thiên chầm chậm nói, lại bổ
sung một câu. “Nhưng mà bảo mẫu tôi không thu tiền công.”
“Tôi cũng chẳng trông mong cô sẽ trông nom được thằng
bé tử tế, miễn đừng có để đói bụng hay té ngã gì là được.” Ninh Xuyên hé miệng
cười nói, “Vậy cô đi tắm trước đi, tắm xong tôi tắm cho Bối Bối, buổi tối cô
trông nó một chút.” Ninh Xuyên sáng sớm mai còn phải đi làm đúng giờ, hai ngày
trước đêm nào cũng phải đánh thức Bối Bối dậy một hai lần không ngủ nhiều được
nên tương đối mệt nhọc, cộng thêm sáng dậy sớm, đánh thức Bối Bối dậy anh cũng
không được ngủ thoải mái.
Tô Thiên Thiên lên tiếng trả lời, cầm đồ ngủ, chui vào
phòng vệ sinh.