Vốn là đến giữa tháng, công việc của bộ Tài vụ không
nhiều lắm, cộng thêm việc có thêm Tiểu Bối Bối, cho nên Tô Thiên Thiên hôm nay
được ngày thảnh thơi, chẳng phải làm gì cả.
Nhưng mà nói thật, cô chưa từng chơi với đứa bé nào
nhỏ như vậy.
Bà Tô là con gái một, không có anh em chị gái gì, chỉ
có ông Tô có hai chị gái, cho nên Thiên Thiên có hai người chị họ, nhưng trước
mắt, chị họ cả Cố Nhược đang mang thai tám tháng, chị hai họ thì vừa mới kết
hôn, cô là nhỏ tuổi nhất, đương nhiên là không có tiếp xúc với trẻ nhỏ.
Hơn nữa trong ấn tượng của cô, trẻ con là đám tiểu ác
ma chuyên hút tinh lực, nuôi một đứa trẻ, đủ mệt chết mười Tô Thiên Thiên!
Đặt Bối Bối lên chân mình, Thiên Thiên mở máy vi tính
ra, tìm kênh truyền hình dành cho các bé, mở cho cậu nhóc xem, Bối Bối xem
không chớp mắt, Ninh Xuyên ngước mắt nhìn một chút, thì ra trẻ con thích xem
những thứ này, anh cũng đã quên mất, hoặc có lẽ những ký ức tuổi thơ sớm đã bị
những chuyện khác thay thế.
Ninh Xuyên nhìn Thiên Thiên ôm cậu bé, trong đầu lại
thoáng qua một ý nghĩ, nếu như bốn năm trước hai bọn họ không chia tay, liệu
cảnh tượng hôm nay có trở nên càng thêm hài hòa hay không? Chỉ có điều đây chỉ
là viển vông mà thôi, cho dù Tô Thiên Thiên có thật sự có đối tượng ba năm
trong truyền thuyết kia hay không, anh nghĩ, bản thân bây giờ, vẫn không xứng
với cô như trước.
“Bối Bối…” Tô Thiên Thiên gọi cậu bé một tiếng, “Không
được xem máy tính quá lâu đâu, không tốt cho mắt, qua đây, dì chơi với con
nhé?”
“Quả táo…” Bối Bối lại chỉ về phía cô kêu lên.
“Muốn ăn táo?” Tô Thiên Thiên quay ra nhìn Ninh Xuyên
chỉ huy nói, “Thằng bé muốn ăn táo, anh đi mua táo đi, tiện đường mua cơm trưa
luôn, trưa nay tôi muốn ăn một suất sườn một suất gà, hình như hôm nay có cả
món xào thì phải, vậy thì một ngư hương nhục ti*, một cá kho tàu, cơm phải hai
phần đấy.”
* Món thịt lợn thái chỉ với nước sốt cay
mang đặc trưng cua Tứ Xuyên
“Hai phần chắc không đủ.” Ninh Xuyên nói, “Bối Bối với
tôi cũng phải ăn chứ.”
“Vậy anh tự chọn của anh ấy.” Thiên Thiên kỳ quái nói,
“Tôi chọn, là tôi ăn.”
Ninh Xuyên đặt cái bút ghi nhớ thực đơn xuống, mở to
hai mắt nhìn cô, “Cô muốn ăn nhiều như vậy?”
“Chậc chậc…” Tô Thiên Thiên chép miệng, “Anh mới biết
tôi ngày đầu chắc, anh thấy chăm trẻ con dễ dàng như vậy sao?”
Bất đắc dĩ nhìn cô một cái, Ninh Xuyên nhét tờ giấy
vào trong túi quần, cầm ví bước ra khỏi phòng làm việc.
“Bối Bối…” Tô Thiên Thiên nhéo khuôn mặt nhỏ bé của
cậu nhóc, “Chỉ huy cậu con ấy, thật quá đã.” Làm cho cô nhớ tới những tháng
ngày tác oai tác quái trước kia, xem ra thời gian thanh xuân cũng có thể lấy
lại từ đầu, chỉ cần có nhược điểm trong tay!
“Quả táo…” Bối Bối tiếp tục chọc chọc mặt cô, Tô Thiên
Thiên lúc này mới phát hiện ra, thì ra ý của cậu nhóc là đặt cho mình một cái
tên mới —– Quả Táo.
Ninh Xuyên mua cơm về phòng làm việc, Tô Thiên Thiên
chưa từng bón cho trẻ con ăn bao giờ, chỉ có thể ôm lấy Bối Bối, để cho Ninh
Xuyên bón cho cậu nhóc từng miếng một.
Bối Bối chỉ vào Ninh Xuyên nói, “Đậu Đậu là papa, Quả
Táo là mama…”
Trong lúc nhất thời, Thiên Thiên cùng Ninh Xuyên mặt
đều biến sắc, nhìn nhau, cực kỳ lúng túng, Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng,
vội vàng mở miệng, “Bối Bối, gọi dì là dì, không được gọi là Quả Táo…”
“Vậy cậu cũng không phải Đậu Đậu đâu.” Ninh Xuyên cúi
đầu xúc cơm nhỏ giọng nói.
“Đúng rồi, chị anh bao giờ về?” Cô hỏi.
“Không biết.” Từ hôm cuối tuần đó, anh gọi điện thì chị
gái tắt máy, chạy về nhà mới phát hiện ra tờ giấy cô để lại, “Chị ra ngoài mấy
ngày, em trông Bối Bối giúp chị.”
Chị ấy bỏ một đứa trẻ con nhỏ như vậy ở nhà, tin rằng
mình có thể chăm sóc được Bối Bối như vậy? Nếu như hôm đó anh cứ theo dõi Tô
Thiên Thiên, Bối Bối tỉnh dậy, té từ trên giường xuống thì làm sao? Hai ngày
cuối tuần, Ninh Xuyên ở nhà có trăm nghìn câu hỏi muốn hỏi chị mình, nhưng Ninh
San lại biến mất không thấy bóng dáng.
Đến tột cùng là thù hận bao nhiêu, mới có thể khiến
cho chị ấy ghét bỏ đứa con của mình như vậy.
Ninh Xuyên nghĩ vậy, trong lòng lại bắt đầu tự trách,
bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang Bối Bối đi làm theo.
“Không biết?!” Rất rõ ràng, câu trả lời này không ai
có thể hiểu được, “Vậy anh định cứ mang thằng bé đi làm vậy sao?”
“Chẳng lẽ thuê bảo mẫu?” Ninh Xuyên nói, “Nhưng mà
người lạ, giao Bối Bối cho họ cũng không yên tâm, mà thời gian lại ngắn, một
tuần hai tuần, tôi nghĩ người ta cũng không nhận.”
Tô Thiên Thiên gật đầu, “Đó là đương nhiên, chẳng lẽ
anh cho người ta lương gấp ba sao? Gọi lúc nào thì đến lúc ấy? Nhưng tôi nhớ
chị anh trông không giống thế…”
“Cô gặp chị ấy à?” Ninh Xuyên hoài nghi ngẩng đầu.
Không chủ ý một cái, lỡ miệng, Tô Thiên Thiên không
biết làm gì hơn đành nói, “Có hôm tan việc xong, tôi thấy anh với chị ấy đưa
Bối Bối đi cùng nhau, tôi không nhận ra được, còn tưởng anh đã kết hôn có con
rồi…” Giọng nói của cô càng nói càng nhỏ.
Ninh Xuyên nhíu mày nhìn nhìn cô, “Chẳng trách lúc nãy
cô bảo nó là con trai tôi..” Anh đút cơm vào miệng Bối Bối, “Nhưng mà nếu có
thì cũng không lạ lùng gì, tôi hơn cô hai tuổi, cô nói cô cũng sắp kết hôn rồi,
tôi có đứa con lớn như vậy cũng không có gì kỳ quái…” So với giọng nói bé như
muỗi kêu của Tô Thiên Thiên, lời nói của Ninh Xuyên có một loại cảm giác chua chát
đến khổ sở.
Vừa nhắc đến đề tài này, Tô Thiên Thiên mới nhớ ra,
mình còn chưa nói với Âu Dương buổi tối muốn đến chỗ chị ấy ngủ! “Chờ Bối Bối
ăn xong, tôi qua bộ Sáng tạo có chút việc.”
Biết Tô Thiên Thiên có người chị họ ở đó, Ninh Xuyên
đoán là chuyện nhà, liền đáp một tiếng, “Ừ.”
Đem Bối Bối đặt vào tay Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên
chạy thẳng tới bộ Sáng tạo, lại ngạc nhiên, chị hai họ Âu Dương không ở đây!
Cũng may còn quen Diệp Khinh Chu, cô vội vàng hỏi thăm, “Chị hai họ em đâu
rồi?”
“Âu Dương?” Diệp Khinh Chu sợ hãi kêu lên một tiếng,
“Nhìn em vậy là không biết rồi! Cũng đúng, em mà biết, nhất định sẽ khuyên cậu
ấy, em mà khuyên cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ nghe, nếu cậu ấy nghe, có lẽ sẽ
không làm chuyện ngu xuẩn như vậy!”
“Chị ấy sao ạ?” Tô Thiên Thiên nghe nói vậy cứ như là
chị hai họ sắp xảy ra chuyện gì lớn, “Chị ấy bị làm sao?”
“Cậu ấy xin nghỉ, đi du lịch ở núi Thần Nông rồi!”
Diệp Khinh Chu bi phẫn nói. “Núi Thần Nông đấy! Nguy hiểm lắm, chưa nói đến
chuyện hay có người rừng qua lại, xung quanh còn có thác lũ, đất đá trôi, cách
khu địa chấn không xa… Ôi, chị khuyên cậu ấy mãi mà cậu ấy đâu có nghe…”
“Chị ấy đi núi Thần Nông, vậy em làm sao đây?!” Tô
Thiên Thiên cũng kêu lên sợ hãi.
“Không sao không sao.” Diệp Khinh Chu an ủi cô
nói, giơ một bức tượng Bồ Tát cao chừng nửa mét bằng vàng từ trên bàn lên, “Em
xem, ngày nào sớm chiều ba lần, chị cũng niệm kinh với Bồ Tát, Âu Dương sẽ
không sao đâu.”
Tô Thiên Thiên nhìn pho tượng liếc mắt là biết được
làm từ vàng ròng, liên tưởng đến lời nói của Ôn Nhược Hà hôm đó, một cô nàng
nhà giàu như Diệp Khinh Chu, cũng đúng là cực phẩm!
Diệp Khinh Chu hiển nhiên là không để ý đến sự kinh
ngạc của Tô Thiên Thiên, cất Bồ Tát đi xong, kéo cô qua, “Qua đây qua đây, em
cũng vái đi…”
“Cái đó…” Tô Thiên Thiên nói, “Có phải chị rất nhát
gan đúng không?”
“…” Diệp Khinh Chu mở to hai mắt, lại cúi đầu, “Có một
tẹo…”
Thiên Thiên run run khóe miệng, “Chẳng trách chị hai
họ lại tìm em thế thân thay chị đi bộ Tài Vụ…”
“Hả?” Diệp Khinh Chu kinh hãi, “Em biết rồi?!”
Tô Thiên Thiên nheo mắt, cô và Ôn Nhược Hà cũng đã bắt
đầu hẹn hò, chuyện như vậy mà còn không biết sao! Nhưng mà nghĩ chị hai họ cũng
không có ác ý gì, đây chẳng qua là do vận may của cô không tốt, đụng phải Ninh
Xuyên, huống chi cũng vừa lúc phát hiện ra sự thật rằng thân thể cô không được
khỏe khoắn lắm, coi như là dự phòng trước đi!
Thấy cô không nói lười nào, Diệp Khinh Chu càng căng
thẳng hơn, “Vậy em cũng biết bác sĩ ở bệnh viện là chồng chị? Vậy em cũng biết
là vốn em không cần phải đi làm?”
“…” Tô Thiên Thiên ngây ngẩn cả người, “Vốn là không
biết, bây giờ đã biết.”
Diệp Khinh Chu sững sờ, nuốt nước miếng, vội vàng xoay
người về phía Bồ Tát vàng chắp tay trước ngực cúng vái, “Bồ Tát Bồ Tát, để cho
em ấy quên hết những chuyện vừa nghe được đi, quên đi, quên đi…”
Được lắm, Tô Thiên Thiên phát hiện mình hoàn toàn bị
người ta đùa giỡn! Cô rút di động ra gọi cho Âu Dương, chưa đến mười phút bên
kia đã nhấc máy, “Thiền Thiên à, chuyện gì thế?”
“Chuyện gì?!” Tô Thiên Thiên lập tức hóa thân thành
Goozilla bùng nổ, “Chị còn hỏi em chuyện gì! Tô Thiên Thiên em ở nhà được ăn
được uống được ngủ, chị lại tìm chồng của chị Diệp Khinh Chu phán thân thể em
quá yếu, muốn em đi làm, hại em gặp Ninh Xuyên, còn đánh cuộc với anh ta, bây
giờ có muốn nghỉ cũng không được!”
Đầu bên kia yên lặng một lúc lâu, Tô Thiên Thiên há
mồm thở phì phò, đột nhiên nghe thấy “Tút” một tiếng, điện thoại đã cúp, cô
kinh ngạc bỏ di động ra nhìn, chị, chị hai họ cúp điện thoại của cô!
Thiên Thiên vội vàng gọi lại, điện thoại tắt máy.
Diệp Khinh Chu đứng một bên nhỏ giọng nói, “Em họ
Thiên Thiên, thật xin lỗi, em muốn đền bù cái gì chị cũng sẽ tận lực bù đắp sai
lầm của chị…”
Bị chị họ hai của mình bán đứng, cô làm sao có thể
phát hỏa với người ngoài như Diệp Khinh Chu được? Vậy nên khoát khoát tay, “Món
nợ này em sẽ tính với chị ấy, không tìm chị đâu.”
Lúc quay lại bộ Tài vụ, Ninh Xuyên đã thay cho Bối Bối
một cái bỉm mới, cậu nhóc ngoan ngoãn ngủ trên sô pha của phòng tiếp khách,
trên người đắp một chiếc áo khoác mỏng để ở phòng làm việc của Ninh Xuyên, anh
cẩn thân cầm hai cái ghế nhỏ, để bên cạnh sa lon, phòng ngừa Bối Bối trở mình
té xuống.
Xoay người lại, mới thấy Tô Thiên Thiên đang ngẩn
người đứng trước cửa.
“Về rồi?”
“Ừm.” Thiên Thiên hồi hồn, “Về rồi.” Nói xong lê bước
chân nặng nề ngồi vào chỗ của mình, chống cằm ngây người.
Ninh Xuyên thu xếp xong cho Tiểu Bối Bối mới bước ra,
nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của cô, “Sao vậy?”
“Tối không có chỗ ở…”
“Hả?” Ninh Xuyên sửng sốt, “Không phải cô nói sắp ở
chung sao?”
“Đối tượng ở chung có việc.” Tô Thiên Thiên cúi đầu
xuống.
Vừa nghe lời này, trong lòng Ninh Xuyên như có một
ngọn đèn nhỏ “Póc!” một tiếng, sáng lên! “Hả? Vậy cô về nhà là xong…” Anh cúi
đầu, che giấu vẻ phức tạp trên mặt mình, tùy ý nói.
“Tuần này ba tôi về…” Tô Thiên Thiên kiên quyết lắc
đầu, “Ông ấy không cho tôi đi làm ở bên ngoài, hơn nữa trong nhà ngày nào cũng
ăn rau cỏ với bánh bao, tôi có thể còn phải đi theo ông ấy ra siêu thị mua quần
áo.” Về sự tích keo kiệt của ba cô, cô sẽ không bao giờ nói với người ngoài,
ảnh hưởng đến hình tượng của ba cô, nhưng mà những chuyện sét đánh này, ngay từ
bốn năm trước, Ninh Xuyên đã biết rất cặn kẽ, cho nên cô không ngại kể lể với
anh ta.
“Vậy cô đến khách sạn mà ở.” Ninh Xuyên cúi đầu nhìn
tài liệu, “Đâu phải cô không có tiền..”
Tô Thiên Thiên cúi đầu càng thêm thấp, “Tôi đúng là
không có tiền mà..” Không phải trong thời gian hẹn hò, thẻ tín dụng sẽ bị khóa…
Ninh Xuyên ngẩng đầu, “Vậy cô định ngủ vỉa hè chắc?”
Đảo mắt xung quanh, Tô Thiên Thiên bắt đầu tính, người
tốt bụng có thể giúp đỡ cô, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn sót mỗi Ôn Nhược Hà, hỏi
vay tiền anh ta nhất định sẽ đồng ý, có lẽ còn không cần cô trả lại, nhưng mà
mất mặt là chuyện không thể nghi ngờ, huống chi hai người mới hẹn hò có hai lần
đã mượn tiền, sao cô lại cảm thấy mình giống mấy kẻ lừa tình lừa tiền quá? Hơn
nữa một cô con gái của tỷ phú lại nói mình không có tiền sắp phải ngủ vỉa hè,
thử hỏi mọi người, ai sẽ tin, ai mà tin chứ!
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên
nghỉ, khắp thiên hạ này, người hiểu rõ ba cô keo kiệt đến đâu, biết cô là kẻ
nghèo rớt mồng tơi, thì chỉ có một mình anh ta!