Lười Phải Yêu Anh

Chương 20




Ngày Tô Thiên Thiên hẹn đi coi mắt là một ngày cuối tuần đẹp đẽ, mặc dù cô ngay cả hẹn với ai cũng không biết, bởi vì là ai thì có quan trọng gì, quan trọng là quá trình gặp gỡ kia.

Thế nên hôm nay, quỷ dính giường Tô Thiên Thiên bỗng nhiên lại dậy sớm, định đem mái tóc dài của mình buộc lên, ngồi trước bàn trang điểm loay hoay một lúc lâu, Tô Thiên Thiên chỉ tìm được một sợi dây da trâu màu đen, cô ngửa đầu suy nghĩ một chút, hình như đây là mua được trong một lần đi ngang qua “Cửa hàng 2 đồng” trong truyền thuyết, nghe nói loại dây da trâu này đều được tái chế lại từ những đồ đã được sử dụng, cô kéo một cái, dường như xuyên qua lớp chỉ thêu màu đen, còn có thể nhìn thấy da gân nửa trong suốt bên trong.

Tìm khắp nơi mà không có lựa chọn nào khác, Tô Thiên Thiên thở dài, đeo chiếc dây da vào tay, cuốn tóc lên, cô lại đi vòng quanh phòng, tìm được một cây trâm thoạt nhìn không có vẻ gì xa xỉ lắm, vấn tóc lên.

Kéo tủ quần áo ra, Tô Thiên Thiên liền lệ rơi đầy mặt, đồ mùa hè của cô hầu như toàn là T-shirt với váy dài, nếu không thì cũng là dạ phục để đi dự tiệc với ba cô, mặc dạ phục đi xem mặt thì được, nhưng mà mặc dạ phục để đi làm…

Tô Thiên Thiên rũ bỏ ý nghĩ đó, lật tới lật lui, cô lật ra một chiếc váy gần như mới tinh, một chiếc váy quây màu đỏ kẻ ca rô, kiểu dáng không quá khoa trương, thoạt nhìn rất trẻ trung hoạt bát, phía trên có một chiếc áo ngoài tay cộc màu trắng rất xứng, da của Tô Thiên Thiên rất trắng, mặc đồ kiểu như vậy rất thích hợp.

Cô lấy chiếc váy đó ra, nhìn trên một chút, nhìn dưới một chút, nhíu mày một cái, hay là ra ngoài sớm đi mua bộ mới? Cô nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng, khụ, không kịp rồi, hơn nữa đi dạo phố mua quần áo, còn phải chọn một bộ thích hợp, quả thực không dễ dàng, ban đầu khi mua chiếc váy này, chân của cô đi đến mức mọc cả mụn nước luôn!

Cái váy hại chân cô nở bong bóng này, dù sao vẫn không thể mặc một lần rồi bỏ xó luôn được, thế nên Tô Thiên Thiên lấy chiếc váy đó ra, mặc vào người.

Trang điểm nhẹ nhàng đơn giản một chút, xách túi, Tô Thiên Thiên bước ra khỏi gian phòng của mình.

Bà Tô ở nhà ăn dưới lầu vẫy tay với cô, “Oa, Thiên Thiên, thì ra con mà ăn mặc vào nhìn cũng ra hình người.”

“Cám ơn đã khen ngợi…” Tô Thiên Thiên nheo mắt nói, “Thuận tiện cám ơn mẹ đã sinh ra con với cái bộ dạng này.”

“Không phải mà.” Bà Tô nghiêm túc nói, “Mẹ nói thật lòng đấy, thì ra là con thực sự không biết trưng diện cho bản thân gì cả, như thế là quá lười.”

Tô Thiên Thiên nhìn nhìn bà, mặc dù cả người khí chất không tệ, bảo dưỡng rất tốt, nhưng mà đầu tóc thì tùy ý cặp lên, mặc một thân đồ thể thao màu xanh đen, “Mẹ thì thật chịu khó, ở nhà mặc đồ thể thao, mẹ làm việc sao?”

“Thoải mái mà.” Bà Tô hết duỗi tay lại duỗi chân, “Ở nhà thì mặc như phu nhân làm gì, khó chịu lắm.”

“Thế mà mẹ không lười?” Tô Thiên Thiên không nhịn được nói.

Bà Tô khoát tay, “Mẹ khác, mẹ đã qua tuổi lao động rồi, hơn nữa mẹ cũng chẳng cần làm việc, con nói xem mẹ có làm hay không, thì ba cũng vẫn kiếm ra một đống tiền, mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ, mà mẹ cũng chẳng muốn tốt hơn nữa, một tháng tiền lương của con đủ cho mẹ mua một cái váy không.”

“Không thể lấy chuyện đó làm lý do lười biếng của mẹ được.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Niềm vui khi làm việc là ở chỗ nó có thể khiến cho khiến cho một người phụ nữ trở nên quyến rũ.”

Bà Tô nhún vai, vẻ rất đáng đánh đòn, “Có bản lĩnh thì còn tìm một anh chàng giàu có nuôi con đi, hay là con đi mua ít cổ phiếu có tiềm năng gì đó, thế thì sau khi kết hôn rồi con cũng lười được như mẹ thôi…”

Tô Thiên Thiên khinh thường nói, “Con dù có không kết hôn, cũng vẫn có thể làm tổ ở nhà tiếp tục lười biếng.”

“Phải không?” Bà Tô cười nói, đứng dậy vặn eo, “Ờ, thế con đi làm đi, mẹ muốn đi ngủ một giấc cho hồi sức.”

“…” Tô Thiên Thiên nheo mắt, khoe khoang đây mà khoe khoang đây mà, dạo này ai cũng khoe khoang trước mặt cô, chờ cô giải quyết Ninh Xuyên xong, mỗi ngày cô sẽ ngủ 16 tiếng cho coi!

Nhưng bà Tô nói cũng không phải không có lý, đây cũng là lý do tại sao Tô Thiên Thiên vẫn không đi làm, bởi vì thật sự cảm thấy không cần thiết.

Người khác đi làm có lẽ là để nuôi gia đình, kiếm tiền, nâng cao chất lượng cuộc sống, đối với Tô Thiên Thiên và mẹ của cô mà nói, sự tồn tại của ông Tô chính là một chiếc máy in tiền di động, nhất là khi ông dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn bò, lại ăn ít hơn mèo, bọn họ còn có gì cần phải làm nữa?

Chuyện của công ty không cần mẹ con họ giúp một tay, trong nhà thì Tô Thiên Thiên đã trưởng thành, mấy người già cũng đã qua đời, cũng không có gì cần phải đặc biệt quan tâm, nhất là trong cái nhìn của ông Tô keo kiệt, số tiền bỏ ra vì công việc mà cần phải đi mua những trang phục và đạo cụ cho xứng với bọn họ đã vượt quá cả tiền lương, cho nên Tô Thiên Thiên không cần đi làm cũng không cần kết giao bạn bè, hủy bỏ tất cả những hoạt động xã hội có thể từ chối, chuyên tâm ở nhà làm một kẻ lười.

Tô Thiên Thiên không hiểu cũng không có hứng thú với bất động sản, hơn nữa nhìn cô cũng không có năng lực đi tiếp quản, cho nên ông Tô cho rằng, chỉ cần tìm một chàng rể có gia thế tương đối là coi như tìm được người thừa kế thích hợp, hai nhà hợp lại, hài hòa lại vững mạnh, cho nên Tô Thiên Thiên ngay cả yêu đương cũng không cần.

Mà nên biết là, cho dù chính cô có yêu đương, kết bạn, cũng không tránh nổi gặp phải người như Ninh Xuyên, cô đã hoàn toàn hết hy vọng!

Vừa bước vào bộ Tài vụ, Tô Thiên Thiên đã cảm thấy thị giác sinh ra một loại ảo giác, cô nuốt nước miếng, mỉm cười với người đồng nghiệp đang ló đầu ra, bước nhanh vào phòng làm việc, cửa mở ra, Ninh Xuyên đang cúi đầu xem tài liệu, không hề ngẩng đầu.

Tô Thiên Thiên cũng lười phải chào hỏi với anh ta, đi vào phòng làm việc, tùy ý ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra hôm nay cái váy mình đang mặc không phải là loại váy xếp li mềm mại duỗi phẳng tự nhiên như bình thường, “Vụt” một tiếng đứng dậy, vội vàng để ý phía sau của váy.

“Tôi bảo này Tô Thiên Thiên, động tác của cô có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không?” Ninh Xuyên bất đắc dĩ nói.

“Anh cần yên tĩnh làm gì, ngủ sao?” Tô Thiên Thiên vừa sửa sang lại mép váy vừa trả lời.

“Cô..” Ninh Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô, một lời cũng không thốt ra được, Tô Thiên Thiên vấn tóc lên cả người hiện lên vẻ nhẹ nhàng thoải mái lại đầy sức sống, trang điểm nhẹ khiến cho khuôn mặt trẻ con của cô có vẻ càng thêm đáng yêu, nhất là… bộ váy này, “Bộ váy này…”

Tô Thiên Thiên ngóc đầu lên, “Làm sao, tôi không được mặc cái váy này sao?”

Ninh Xuyên muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, Tô Thiên Thiên đắc ý ngồi lại chỗ của mình, nửa phút trôi qua, anh không nhịn được tức tối đứng dậy, “Cô không có bộ đồ nào khác sao?”

Tô Thiên Thiên cúi đầu nhìn ngó một chút, “Có chứ.”

“Vậy tại sao…” Ninh Xuyên vươn tay, khó khăn nói, “… tại sao không mặc giống lúc trước?”

“À…” Tô Thiên Thiên cười nói, “Tôi nhớ lúc trước anh từng nói, tôi chẳng khác nào bốn năm trước, cái gì mà phàm là người có chút lòng cầu tiến, đều sẽ cố gắng tiến bộ…”

“Tiến bộ cái vỏ ngoài?” Ninh Xuyên không vui nói, “Cô định tiến bộ kiểu ấy?”

“Làm sao anh biết được là bên trong tôi không tiến bộ gì?” Tô Thiên Thiên nhún vai, “Chẳng qua là cái anh thấy chỉ là vỏ ngoài mà thôi.”

“….” Ninh Xuyên khoát khoát tay, “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”

Tô Thiên Thiên đắc ý ngúc ngắc đầu, nhanh nhẩu ngồi xuống ghế, sau đó lại “Vụt” một tiếng bắn người lên, “Váy của tôi!”

Ninh Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, “Chẩng phải là một cái váy thôi sao, cô bắt đầu để ý đến hình tượng của mình như vậy từ bao giờ? Cô mà để ý, sao không làm từ bốn năm trước đi?”

“Vậy còn phải là xem với ai mới được!” Tô Thiên Thiên trả lời, “Ở chung một chỗ với loại người như anh, cần phải để ý đến hình tượng sao?”

“À? Vậy hôm nay cô định ở với ai đây?” Ninh Xuyên hỏi.

Tô Thiên Thiên muốn nói mình đi xem mặt, nhưng lại nghĩ, Ninh Xuyên đã nhanh hơn mình không biết bao nhiêu bước, nếu như cô giờ mới đi gặp mặt, chẳng phải sẽ bị anh ta cười cho thối mũi? Vậy nên cô kiên định siết chặt tay, “Hôm nay tôi đi kỷ niệm tròn ba năm.”

“Tròn ba năm?” Ninh Xuyên giật mình nói, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Vậy ra hai người chỉ có ngày kỷ niệm mới gặp mặt nhau? Hình như cô đi làm cũng được một tháng rồi còn gì.”

“Ạch…” Tô Thiên Thiên phát hiện, chuyện uốn ba tấc lưỡi, thực sự là càng tung càng hỏng, “Anh ấy, anh ấy rất bận rộn, nhật trình kín mít, hơn nữa, đâu phải là cái loại mới yêu lần đầu ngốc xít nữa, ngày nào cũng ở chung một chỗ đến phát chán, còn cùng nhau đi ăn cơm tối, dạo vỉa hè gì đó…” Rất rõ ràng, càng nói, vị chua càng nồng.

Ninh Xuyên nheo mắt, “Mặc cô.” Nói xong cúi đầu không thèm nhìn cô.

Gần tới giờ tan làm, Tô Thiên Thiên bắt đầu không ngừng nhìn đồng hồ, cuối cùng thấy đã đến giờ, cô liền xốc túi chạy luôn ra ngoài, cửa phòng làm việc “Rầm” một tiếng đóng lại, Ninh Xuyên đang ngồi cũng đứng dậy.

Xách cặp tài liệu lên, cũng bước ra ngoài, mặc chiếc váy kỷ niệm yêu nhau một trăm ngày mà anh mua bốn năm trước đi cùng với cái gã kia mừng kỷ niệm ba năm? Cô muốn anh tức chết có phải không?

“Tổng giám…” Lúc Ninh Xuyên bước ra khỏi phòng làm việc, Hân Hân gọi một tiếng, Ninh Xuyên vừa nhìn qua, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc, đúng thật là, mình luôn luôn về trễ, hôm nay lại tan làm ngay theo Tô Thiên Thiên? Khiến cho người ta nghi hoặc cũng là chuyện bình thường, anh bèn lúng túng giải thich, “Hôm nay có việc.” Sau đó vội vã đi ra ngoài.

Hân Hân nghiêng đầu, nói với Tiểu Hôi bên cạnh, “Sao Tổng giám lại giải thích với tôi nhỉ? Tôi chỉ muốn báo với anh ấy, mai tôi muốn nghỉ một ngày thôi mà.”