Lười Phải Yêu Anh

Chương 17




Vậy nên sau khi trải qua hai lần cãi vã, tình trạng của Tô Thiên Thiên với Ninh Xuyên đã chuyển từ giằng co giữa Nam Bắc Triều Tiên thành mâu thuẫn Palestine và Israel, song phương giương cung bạt kiếm, đều kiên trì cho mình là đúng, đối phương là sai, không chừa một đường sống vẹn toàn nào.

Chẳng qua những bàn tán về Tô Thiên Thiên, trái lại lại càng thêm mạnh mẽ, “Tô Thiên Thiên nhất định là lính nhảy dù!”

“Đúng vậy, lần này cô ta gây ra chuyện lớn như vậy, nếu là trước kia, Tổng giám đã sớm tới bộ Nhân sự đổi người rồi.”

“Xem ra ngay cả Tổng giám cũng không dám động đến cô ta.”

“Vậy không phải chúng ta nên đi lấy lòng cô ta sao?”

“Không được, người như vậy, còn chưa rõ tình huống thế nào, tốt nhất là đừng động đến cô ta, cũng không cần để ý đến cô ta.”

Tô Thiên Thiên chẳng thấy làm sao với những lời bóng gió bên ngoài, mỗi ngày chỉ một mình gục xuống bàn cho xong, đã gần ba tuần rồi, cô với Ninh Xuyên đánh cuộc với nhau ba tháng, giờ ngẫm nghĩ một chút, thật là năm tháng dài dằng dặc vô cùng, hôm nay mới được có một phần tư.

Nhưng có lời hứa của Ôn Nhược Hà, Tô Thiên Thiên giống như tìm thấy hy vọng trong bóng tối, như lúc đói bụng tìm được thức ăn, như khi lười biếng tìm được cách để lười biếng!

Ninh Xuyên gì chứ, đều là mây trôi mây trôi cả thôi, cô sẽ nhanh chóng được rong chơi thoải mái trong không khí vui vẻ vô hạn ở bộ Sáng tạo, không cần phải đối mặt với tên bạn trai cũ đê tiện kia nữa!

“Đấy là bộ dạng đang suy nghĩ viết báo cáo tổng kết của cô sao?” Ninh Xuyên thực sự là không nhịn được phải nhắc nhở cô, ước chừng hai giờ, Tô Thiên Thiên đã gục đầu trên bàn, xoay trái xoay phải.

“Hừ!” Tô Thiên Thiên khinh thường liếc một cái nói, “Anh không thấy vẻ trầm tư, vui mừng, ấp ủ, tính toán phức tạp trên mặt tôi sao?”

Ninh Xuyên cúi đầu xuống, “Vẻ mặt cô có phức tạp hơn nữa thì cũng không che giấu được cái bản chất đờ đẫn của cô.”

“Hứ….” Tô Thiên Thiên bộp lại, “Vẻ mặt anh có lãnh đạm hơn nữa thì cũng không che giấu được bản chất biến thái của anh!”

“Ồ?” Ninh Xuyên nhướn mày, “Thế tổng kết của cô đâu?”

“Bộp!” Tô Thiên Thiên đứng dậy, cầm theo một phần tài liệu, một đường vòng cung, rơi xuống trên bàn Ninh Xuyên, “Về sau trước khi xem thường người khác thì xem bản thân có tư cách không đã nhé.”

Ninh Xuyên kinh ngạc cầm tài liệu lên, đúng là báo cáo tổng kết đã được viết xong, “Tôi có tư cách hay không, hình như không phải chuyện cô cứ nói là được.”

Tô Thiên Thiên nghiêng đầu, không thèm nhìn anh, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi, mỗi ngày đối mặt với Ninh Xuyên, quả thực là sắp tâm thần mất!

Ôn tổng giám, mau dẫn cô đi đi mà!

Tục ngữ nói rất hay, con người khi đang tuyệt vọng luôn coi hy vọng là thứ vô cùng vĩ đại, ví dụ như rõ ràng là một cái bánh bao, lại coi như là Mãn Hán toàn tịch*, rõ ràng là một chén nước sôi, lại chẳng khác nào Quỳnh tương ngọc lộ vậy.

*Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo của nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trong suốt 3 ngày và 6 bữa tiệc.

Cũng vậy, rõ ràng là một Ôn Nhược Hà cũng hai con mắt một cái mũi, lại giống như Bồ Tát chuyển thế.

Tô Thiên Thiên dạo này thường xuyên đảo qua cửa bộ Sáng tạo, hy vọng có thể gặp được Ôn Nhược Hà một lần, thuận tiện do thám tiến độ “Chuyển nghề” của cô một chút, mà tần suất có hơi cao, cao đến mức ngay cả Âu Dương cũng không chịu nổi.

“Chị bảo này, Tô Thiên Thiên, ngày nào em cũng đảo qua chỗ bọn chị tới mười lần, rốt cuộc là em muốn làm gì hả?”

Tô Thiên Thiên ngượng ngùng che mặt, “Em đến gặp Ôn tổng giám mà…”

“…” Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Âu Dương ngẫm nghĩ một chút, đây là giai đoạn thiếu nữ phát xuân điển hình không thể nào tranh cãi mà!

“Dạo này anh ấy bận rộn lắm sao…” Tô Thiên Thiên cắn căn môi, “Không biết anh ấy có thời gian không (đi hỏi giúp mình chuyện chuyển nghề), nhưng mà không thấy anh ấy ra ngoài (đi về phía bộ Nhân sự), em muốn nói chuyện với anh ấy (hỏi xem chuyện của em rốt cuộc như thế nào rồi) …”

Âu Dương run rẩy một cái, hai tay ấn vai cô xuống, “Tô Thiên Thiên, chị hai họ trịnh trọng nói với em, tổng giám Ôn là người tốt, em, em phải đối xử thật tốt với anh ấy!”

“Chị hai họ, làm gì mà chị bày ra cái vẻ gả con gái rượu đi thế…” Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng hỏi.

“Mặc dù chị biết con người em chẳng có ưu điểm gì, nhưng mà cũng không có tật xấu nào to tát, coi như để tổng giám Ôn thiệt thòi một chút, hời cho cô em họ tôi rồi, hình như cũng không đến mức thiệt thòi lắm.” Âu Dương căn bản không để ý đến cô, trong lòng tự mình tính toán, “Có lẽ sau này thành em rể họ mình rồi, công việc của mình lại thuận lợi hơn thì sao! Vụ mua bán này không tồi….”

Rất rõ ràng, Âu Dương thường xuyên bán đứng em họ mình, mà Tô Thiên Thiên chính là loại người bị bán đi cũng không biết, còn giúp người khác kiếm tiền, dĩ nhiên, cô rất có thể lười phải kiếm tiền.

Vậy nên, Tô Thiên Thiên nói với Âu Dương, “Chị hai họ, chị có gặp tổng giám Ôn thì giúp em hỏi anh ấy một câu, cứ nói là, cái, cái chuyện đó của em thế nào?”

“Chuyện… đó của em?” Âu Dương nhìn trời, “Chuyện đó”, một từ khiến người ta tưởng tượng vô cùng đến thế nào chứ.

Đối với hành vi khác thường của Tô Thiên Thiên, Ninh Xuyên khó mà không phát hiện ra, gần đây cô nàng chẳng khác nào bị lên motor, chuyện gì cũng làm rất nhanh chóng, chẳng qua là đổi lại trước kia, cô làm xong những việc này đều lăn ra ngủ, mà dạo gần đây, hễ làm xong việc là bắt đầu ngây người.

Có điều trước mắt Ninh Xuyên hình như cũng chẳng có thời gian và sức lực mà quan sát động thái của Tô Thiên Thiên, bởi vì chị gái Ninh San của anh, đột nhiên nói muốn chuyển đến sống cùng anh một thời gian.

Đây là một tình huống tương đối khác thường, ngay cả Ninh Xuyên cũng cảm thấy ngoài vui mừng ra thì kinh ngạc chiếm phần lớn.

Vào năm mười sáu tuổi, Ninh San bắt đầu đi làm nuôi anh, nuôi đến khi anh vào được đại học, bọn họ mặc dù vẫn thường xuyên liên lạc qua lại, nhưng chưa từng ở chung dưới một mái nhà lần nào, nhất là, sau khi chị anh kết hôn được bốn năm.

Cho nên phảng phất, Ninh Xuyên đoán được đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh cũng rất hiểu chị mình, cho dù thật sự có chuyện gì thì chuyện đó cũng không phải là đột nhiên phát sinh, nhất định là có một quá trình tuần tự, nhưng những manh mối này, hay quá trình, chị gái anh nhất định sẽ không nói với anh, cô chỉ nói cho Ninh Xuyên kết quả.

Giống như trước kia, sau khi cô nghỉ học, để chăm sóc em trai, tạo điều kiện cho anh đi học, chỉ có thể đi làm tiếp rượu ở quán bar, cô đã quyết định, cứ đi làm như vậy.

Mặc dù trước đó mấy ngày, anh đã nhận được điện thoại của chị, vẫn còn nửa đùa nửa thật nói giỡn với cô, “Chị đến thăm em đi.” Mặc dù là từ tận đáy lòng, anh cũng rất nhớ chị gái, nhất là hơn một năm nay, vì công việc bận rộn, chị gái phải chăm sóc con nhỏ, hai người chưa gặp mặt được một lần, nhưng cúp điện thoại xong, mấy ngày sau, anh lại phải đối mặt với sự đến thăm đột ngột của chị gái và đứa cháu, vẫn cảm thấy hơi khó thích ứng.

Nhất là, khi chị gái Ninh San kéo theo một chiếc vali, bước từ sân bay ra, Ninh Xuyên càng thêm xác định, tình hình không ổn.

“Chị.” Ninh Xuyên gọi một tiếng, hoàn toàn là bởi vì chiều cao cùng dáng vẻ của người phụ nữ kia, hơn nữa trong tay còn ôm một đứa trẻ, là cháu của anh, một năm không gặp, Ninh San thay đổi rất nhiều.

Giống như là quay lại bốn năm trước, trước khi kết hôn, dáng vẻ lúc còn làm trong quán rượu, mặc một chiếc váy màu xanh khổng tước, tôn lên làn da trắng nõn của cô, mái tóc quăn xõa tung nhuộm thành màu nâu, đuôi mày hơi nhếch lên, cặp mắt thâm thúy giống như Ninh Xuyên, sống mũi cao thẳng, trang điểm vào, lại càng thêm sáng sủa động lòng người.

Nếu như không phải trong lòng còn ôm một đứa trẻ, có lẽ cô mà cứ đi trên đường như vậy, sẽ thu hút không biết bao nhiêu cái ngoái đầu, nhưng cho dù cô có ôm một đứa trẻ, điều này dường như cũng không thay đổi…

Bởi vì cô không chào hỏi với Ninh Xuyên trước, mà nghiêng đầu cười một cách quyến rũ với một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, “Cám ơn anh, em trai em tới đón em rồi.”

Người đàn ông kia được cô cười một cái như vậy, có chút hoảng hốt, “À à à, thật không vậy?”

Ninh San vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chọc chọc, rồi mới cười cười nhìn Ninh Xuyên, “Tiểu Xuyên!”

Ninh Xuyên lúc này mới phát hiện, không chỉ có một chiếc va ly nằm trong tay chị gái anh, mà người đàn ông đang nói chuyện với cô cũng kéo theo hai chiếc, cũng là của cô, như thế này, không phải là dọn nhà thì cũng là muốn đến đây nghỉ mát!

Đem hành lý vào trong xe, Ninh Xuyên lên xe cùng chị gái, giờ anh mới có cơ hội mở miệng, “Chị, người kia là…”

“À, trên máy bay ngồi cạnh chị, trên đường hơi chán, nói chuyện nên quen.” Cô tùy ý nói, sau đó cúi đầu chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của đứa con trai mới một tuổi rưỡi trong lòng, “Bối Bối, gọi cậu đi…”

Bối Bối mấp máy miệng, nhìn người đang lái xe bên cạnh một chút, cảm giác sắc mặt anh không tốt lắm, thoạt nhìn có hơi dữ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ, kẹo…”

“Gọi cậu đi rồi mẹ cho ăn kẹo…” Ninh San nhìn cậu bé, nghiêm túc nói.

Bối Bối hé miệng, nhìn người bên cạnh nói, “Đậu Đậu…”

Ninh Xuyên không ngờ cậu nhóc mấy tháng trước còn cuốn tã mới gặp có một hai lần, đảo mắt đã biết nói biết đi rồi, đàn ông đối với những thứ như trẻ con này không biết nên nói chuyện thế nào, cũng không biết nên sống chung ra sao, nhất là cậu nhóc còn gọi mình là “Đậu Đậu”?

“Là cậu, không phải là Đậu Đậu…” Ninh San chữa lại, “Nó mới biết nói chuyện thôi, nhưng lúc em hồi nhỏ cũng biết nói chậm.”

“Vậy ạ?” Ninh Xuyên trả lời, có một loại cảm giác vi diệu khó mà nói thành lời, giống như ngày trước, anh và chị gái vẫn còn ở nhà của thím, mùa đông rét mướt, thím ném cho hai chị em họ một cái chăn, chị ôm lấy anh, bao bọc anh thật chặt, sau đó khi anh lạnh đến mức đỏ bừng thì thổi khí nóng bên tai anh: “Tiểu Xuyên, có lạnh không?” Vậy mà chớp mắt, bọn họ đều đã trưởng thành, mà anh còn được thăng cấp thành “Cậu”.

Những năm tháng đó, dường như vẫn rành rành trước mắt, khiến cho anh nhớ lại rõ ràng đến vậy.

“Đúng vậy.” Ninh San nói, “Bối Bối giống em hồi bé lắm, ánh mắt, lông mày, cái mũi, ha ha, đúng là giống người nhà họ Ninh chúng ta… ha ha, Tiểu Ninh Ý?”

Ninh Xuyên đang lái xe đột nhiên cả kinh, xe chệch qua, anh vội vàng đánh tay lái, lái xe lên đường vành đai khẩn cấp, vội vàng ngừng lại, nghiêng đầu hỏi Ninh San, “Chị nói gì? Ninh Ý?” Anh nhớ cháu trai mình, tên là Trần Ý mới đúng!

Ninh San nhìn gương mặt hoảng hốt của anh, phì cười một tiếng, “Em làm sao vậy?”

“Không, chị, sao chị đột nhiên lại muốn đến ở chỗ em?”

“À, chị ly hôn rồi.” Ninh San tùy ý nói, lắc lắc Bối Bối, “Bối Bối, con xem, cậu bị làm cho sợ đến mặt trắng bệch kìa!”

Ninh Xuyên thở dài, xem ra, chị ấy thật sự muốn chuyển nhà.