Tô Thiên Thiên đang ngủ chẳng hay biết chuyện gì xảy
ra, chỉ thấy nóng quá lại xoay người, lầm bầm một câu, không biết lại đang
nguyền rủa Ninh Xuyên cái gì.
Ninh Xuyên thở dài, cũng không thèm để ý xem Tô Thiên
Thiên nóng đến đỏ bừng mặt đang lầm bầm cái gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng làm
việc, nói với công nhân viên ở bên ngoài, “Hôm nay tới đây thôi, mọi người vất
vả rồi.” Giọng anh vang, Tô Thiên Thiên đương nhiên là bị đánh thức, dụi mắt
một cái, lẩm bẩm một câu, “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, không ngại đau họng sao…”
Cô nóng đến khó chịu, đứng lên nhìn, thì ra là điều
hòa đã tắt, đành phải chạy đến phòng pha nước vốc nước lạnh lên cho mát mặt,
nghĩ thầm, tên Ninh Xuyên này đúng là keo kiệt, điện của nhà nước mà anh ta
cũng tiết kiệm!
Chờ Tô Thiên Thiên rửa mặt xong bước ra khỏi phòng làm
việc, bên ngoài đã không còn một bóng người
“Chuồn sạch sẽ thật….” Tô Thiên Thiên cảm thán một
tiếng, thực ra thì mọi người ai chẳng lười giống nhau nhưng đâu ai dám trốn
việc, vừa nghe Ninh Xuyên nói thả người là chạy luôn không còn một mống, giống
như chỉ sợ anh đột nhiên đổi ý gọi lại vậy. Mà cô chẳng qua chỉ đem lời nói,
việc làm trong lòng mọi người, quang minh chính đại nói ra, làm ra mà thôi.
Tắt đèn đóng cửa, Tô Thiên Thiên đủng đỉnh bước ra
khỏi tòa nhà, có mấy đồng nghiệp chưa đợi được xe buýt đang đứng ở cổng, Ninh
Xuyên cũng đang lái xe từ gara ra.
Tô Thiên Thiên vung cánh tay mấy cái, ngủ trong văn
phòng đúng là chẳng thoải mái gì, bả vai với cổ cũng lắc lắc, cô vừa xoay cánh
tay vừa bước đến ven đường, đang muốn đón taxi, đột nhiên một chiếc SUV đậu ở
cách đó không xa chợt khởi động, chầm chậm đi tới trước mặt Tô Thiên Thiên. Cô
ngẩn ra, người trên ghế lái đã nhanh chóng chạy ra mở cửa xe cho cô, “Tiểu thư,
bà chủ bảo tôi từ nay sẽ đưa đón cô đi làm.”
Người mở cửa là Tiểu Lý – tài xế gia đình của nhà cô,
cũng là cháu của dì Lâm, bình thường bà Tô và dì Lâm đi xa lắm cũng chỉ là đi
chợ hay dạo phố, hơn nữa tần suất cũng không cao, anh ta căn bản là ở trong
trạng thái cực kỳ cực kỳ rảnh rỗi.
“A?” Tô Thiên Thiên rất giật mình, “Vậy anh không mệt
sao, thực ra thì tôi thuê xe cũng dễ ấy mà.”
Tiểu Lý rơi lệ nói, “Tiểu thư, xe lâu không sử dụng
cũng không tốt lắm đâu, tháng này, xe còn chưa ra khỏi gara lần nào!” Anh ta là
một thanh niên bình thường, tha thiết được sống, khát khao được ra ngoài tiếp
xúc với xã hội cơ mà! Chẳng qua là làm tài xế, bà chủ cô chủ không ra khỏi cửa,
anh ta đâu thể tự mình lái xe ra ngoài, không thể để xe ở nhà mà tự mình ra
ngoài được, cho nên anh ta chỉ có thể ở nhà với cái xe trong gara.
“Ách…” Tô Thiên Thiên vỗ vỗ vai anh ta, “Vậy sau này
làm phiền anh rồi.” Vừa nói vừa ngồi vào ghế phụ.
Xe dừng cách trạm xe buýt không xa, các đồng nghiệp
đang chờ xe đương nhiên cũng nhìn qua, Hân Hân nghiêng đầu nhìn một chút, nói,
“Tô Thiên Thiên kìa, có xe tới đón hẳn hoi.”
“Xe gì vậy, không nhìn rõ hãng nào,” Tiểu Hôi ghé
đầu vừa nhìn vừa đọc, “L-A-N-D-R-O-V-E-R….”
Đồng nghiệp nam Tiểu Triệu rất hứng thú với xe cộ tặc
lưỡi, “Là LandRover đấy…”
“…” Hân Hân hít một hơi lạnh, “Chẳng lẽ chúng ta đoán
trúng rồi, Tô Thiên Thiên thực sự là có ô dù phía trên, không chừng còn là
người do lãnh đạo phái tới?”
“Cũng không hẳn.” Tiểu Triệu nói, “Đại tiểu thư trong
nhà có xe xịn, đến đây làm chân trợ lý bé tẹo làm gì, về công ty nhà mình,
không phải vị trí công tác đều tùy cô ta chọn?”
Nhất thời một đám người bắt đầu triển khai thảo luận
về lai lịch cùng mục đích của Tô Thiên Thiên, ngay cả xe buýt tới cũng quên
lên, trái lại, ven đường, Ninh Xuyên yên lặng nhìn Tô Thiên Thiên ngồi lên xe
rời đi, rơi vào trầm tư.
Lúc vừa mới qua lại với Tô Thiên Thiên, anh cũng không
biết cô là tiểu thư nhà giàu, dù sao không ai có thể ngờ, cái người ba “làm
nghề xây dựng” mà cô nói lại là sếp tổng của Bất động sản Thiên An.
Chờ đến lúc anh biết chuyện, cũng đã gần ba tháng trôi
qua, ngày nhập học cũng không còn xa. Kỳ nghỉ hè hôm đó Tô Thiên Thiên và anh
chuyển ra khỏi ký túc xá, cô nói như vầy, “Em không thích ở ký túc xá, ồn lắm,
em không thể làm được chuyện mình muốn làm (ngủ).” Vậy nên mới cùng thuê một
gian phòng đơn giản với cô, anh ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, Tô Thiên
Thiên ở phòng ngủ.
Cả kỳ nghỉ hè Tô Thiên Thiên đều không chịu về nhà,
nói là ở trong nhà thì không thể sống được, không ăn không uống không có gì
chơi, không bằng ở lại đây với Ninh Xuyên.
Đột nhiên có một ngày, Tô Thiên Thiên nhận được một cú
điện thoại, bắn lên từ trên giường, “Ninh Xuyên, mẹ nói đến thăm em, còn mua đồ
ăn ngon cho em! Đi nào, em dẫn anh đi gặp mẹ em, nhất định bà ấy sẽ thích anh!”
Ninh Xuyên lúc đó không muốn gặp ba mẹ cô sớm như vậy,
nhưng nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cô, dường như không có cách nào để cự tuyệt, Tô
Thiên Thiên kéo anh xuống lầu, đi thẳng tới cổng của khu nhà cũ kỳ này, đã thấy
một chiếc xe sang trọng đang đổ ở cửa tiểu khu, khiến cho mấy bác gái đang nhặt
rau trước cổng cũng phải ghé đầu nhìn, nhỏ giọng bàn tán.
Đúng vào lúc anh đang giật mình, Tô Thiên Thiên đã
chạy qua, mở cửa xe, “Mẹ!”
“Thiên Thiên…” Một phụ nữ mặt mũi hòa ái, khí chất quý
phái bước ra từ bên trong, “Sao nghỉ hè lại không về nhà, lại còn bắt mẹ đến
thăm bằng được.”
“Hì hì…” Tô Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng,
liền kéo Ninh Xuyên đang sợ ngây người đẩy lên phía trước, “Cho mẹ xem bạn trai
con mà, anh ấy tên là Ninh Xuyên, là học sinh xuất sắc của trường chúng con,
thành tích đứng đầu, vận động cũng tốt, nấu cơm cũng rất ngon, tóm lại cái gì
cũng tốt!”
Bà Tô nhìn chàng trai rõ ràng đang bị dọa cho choáng
váng trước mặt, bề ngoài khí chất đúng là không tệ, nhưng bà lại nhìn hoàn cảnh
xung quanh một chút, “Hai đứa ở chỗ này?”
“Chỗ này gần trường học mà mẹ!” Tô Thiên Thiên không
chút nghĩ ngợi nói, “Hay là mẹ lên trên nhà uống cốc nước?” Cô vừa nói vừa chỉ
chỉ vào phía sau khu nhà.
Bà Tô hơi nhíu mày, lúc này, một người đàn ông trung
niên cao gầy nghiêm nghị bước ra từ trong xe, mặc một chiếc sơ mi trắng quần
đen cực kỳ bình thường, lần này đừng nói là Ninh Xuyên, ngay cả Tô Thiên Thiên
cũng bị dọa cho sợ đến há hốc miệng, “Ba? Sao ba cũng tới?”
Người đàn ông trung niên vừa mới xuống xe này, chính
là ba của Tô Thiên Thiên, sếp tổng của Bất động sản Thiên An, Tô Uyên Hải, ông
ta dường như rất không hài lòng với mọi thứ ở đây, Ninh Xuyên phục hồi lại tinh
thần, vội vàng chào hỏi bọn họ, “Chào dì chào chú.”
Bà Tô khách khí cười cười, nhưng Tô Uyên Hải trước sau
vẫn không dịu bớt vẻ bất mãn giữa hai hàng lông mày, ngay cả nhìn cũng không
nhìn anh một cái, không hiểu sao, Ninh Xuyên cảm thấy ông ấy có địch ý với
mình, nhưng bây giờ anh thực sự không biết đối mặt với tình huống như vậy, phải
nói gì làm gì.
Mà Tô Uyên Hải cũng không để thời gian cho Ninh Xuyên
suy nghĩ, mà trực tiếp nói với Tô Thiên Thiên, “Con lên xe trước, ba có chuyện
muốn nói với con.” Nói xong lập tức ngồi vào trong xe, vẫn không nhìn Ninh
Xuyên cái nào.
Bà Tô nháy mắt với cô, phất phất tay, sau đó áy náy
cười với Ninh Xuyên một tiếng, rồi ngồi vào trong xe.
Tô Thiên Thiên ngốc nghếch nhón chân, hôn một cái lên
mặt Ninh Xuyên còn đang sửng sốt, “Vậy em đi với ba mẹ một chút, quay về sẽ
mang đồ ăn ngon cho anh!” Sau đó khoát khoát tay với anh, cũng ngồi vào trong
xe.
Cho đến khi chiếc xe quay đầu đi ra đường cái, hoàn
toàn biến mất, Ninh Xuyên mới phản ứng lại, Tô Thiên Thiên, thực ra không phải
là Tô Thiên Thiên mà anh từng biết.
Lúc quay về, đã là buổi tối, Ninh Xuyên ngây ngẩn ở
trong phòng rất lâu, lúc về cô giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên, “Ninh Xuyên,
Ninh Xuyên, anh xem, mẹ mang cho em bao nhiêu đồ ăn ngon! Tổ yến, tổ yến anh có
biết chưng không? Một bọc lớn như vậy, hai chúng mình có điểm tâm ăn cả học kỳ
rồi!”
“Từ từ đã, Thiên Thiên…” Ninh Xuyên ngắt lời cô, “Em,
em chưa từng nói với anh, nhà em, ý anh là, nhà em không giống như em nói.”
“Em nói thế nào?” Tô Thiên Thiên lấy một lon đồ uống
ra từ trong túi, bật nắp vừa uống vừa hỏi.
“Em nói ba em xây nhà.” Ninh Xuyên nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy xây nhà.” Tô Thiên Thiên cũng nghiêm
túc trả lời, “Ông ấy xây rất nhiều nhà, hình như cái cao ốc quốc tế gì đó của
chúng ta cũng là do ông ấy xây.”
“….” Ninh Xuyên không còn lời nào để nói, “Được rồi,
vậy sao em không nói với anh nhà em rất giàu có, em là Đại tiểu thư chứ?”
“Anh cũng đâu có hỏi em…” Tô Thiên Thiên bĩu môi vô
tội nói.
“Vậy bộ dạng của em…” Ninh Xuyên không biết dùng từ gì
để hình dung, vươn tay chỉ bộ quần áo trên người không quá một trăm đồng của
cô, “Quần áo của em….”
“Ba em keo chết đi được.” Tô Thiên Thiên nhỏ giọng
nói, “Ngay cả quần áo mặc thường ngày của ông ấy cũng là mua ở siêu thị. còn
phải mua vào lúc giảm giá.” Cô vừa nói vừa xách một cái túi lên, “Nếu không
phải mẹ em mua cho em mấy thứ này để ăn, ba em còn lâu mới mua cho em!”
Ninh Xuyên mặt đầy vạch đen, “Ý của em là, người nhà
em cũng giống em, chân nhân bất lộ tướng?”
“Cũng không hẳn vậy, anh nhìn mẹ em cao quý lắm đúng
không.” Tô Thiên Thiên nói, “Đó là bởi vì mẹ em là con nhà dòng dõi, không
giống ba em, quê một cục!”
“…” Ninh Xuyên day day huyệt Thái dương, “Tô Thiên
Thiên, anh phải bình tĩnh lại, từ từ tiếp nhận sự thật này.”